Tô Hoàn sau khi rời đi vốn Tô Tử Lăng đi về phòng tìm Cố Như Nguyệt giải quyết chuyện ngày hôm đó, nhưng mới bước ra khỏi thư phòng liền gặp một lão nhân râu tóc trắng phau, thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi, toàn thân khoác một bộ y lam nhạt, trên mặt tươi cười sáng lạn, lại mang theo tính trẻ con.
-A sư phụ! Sao ngươi lại đến đây? Ca ca của ta sao rồi?
-Ha tiểu tử nhà ngươi thấy ta sao không hỏi thăm sức khỏe của ta trước! –Lâm Viễn Trình chống eo tị nạnh.
Tô Tử Lăng chỉ lắc đầu buồn cười, nàng thật không nghĩ người trước mặt này đây lại là Dược vương uy trấn, giang hồ vẫn thường nói hắn kì kì bí bí, ẩn ẩn, khí chất cao nhân thanh tục này kia, thực chất bọn họ lại không ngờ hắn chỉ là một lão ngoan đồng thôi.
-Ai nha, sư phụ ngươi không phải đang đứng sờ sờ trước mặt ta rồi sao, ta mà hỏi không phải là thừa sao.
-Híc*Chấm chấm nước mắt* ngươi cái vô ơn, ít nhất cũng phải nói “sư phụ đi trên đường không mệt mỏi chứ”
Tô Tử Lăng muốn rơi hai con mắt, lão nhân gia hắn từ lúc nào lôi ra cái khăn mà chấm chấm vậy, chưa kể có nước mắt đâu mà giả bộ. Ôi chỉ có thể bất lực.
-Được rồi, được rồi, sư phụ rốt cuộc ngươi tới đây là cái gì? Chẳng lẽ ca ca có vấn đề?
-Hừm, ca ca của ngươi do ta chữa thì vấn đề gì, hắn vẫn tốt, chờ mấy ngày nữa hẳn là tỉnh. –Lâm Viễn Trình hai tay khoanh trước ngực, mặt hất sang phía khác tỏ ý giận dỗi, hắn là Dược vương nha, vậy mà đồ đệ cưng lại nghi ngờ hắn.
-A, ngươi lại giận ròi, ta xin lỗi, ta chỉ vì lo cho ca ca hắn thôi mà, sự phụ đừng giận mà, lát ta đãi ngươi rượu ngon nhất thành. –Tô Tử Lăng túm góc áo Lân Viễn Trình làm nũng.
-Rượu ngon á! Được được giờ chúng ta đi đi mau! –Lâm Viễn Trình nghe rượu ngon mắt liền sáng loáng, tay liền lôi kéo Tô Tử Lăng xuất phủ.
Tô Tử Lăng biết đã dỗ dành được sư phụ ngoan đồng này rồi, cũng thuận ý xuất phủ tiến tới Đệ Hương Lâu còn chuyện của Cố Như Nguyệt liền ném sang một bên mà thực chất bởi lâu ngày gặp được sư phụ cao hứng quá nên quên mất…
….
Ngược lại, sau khi Tô Tử Lăng đã xuất phủ, Mộ Dung Mẫn cùng Cố Như Nguyệt ngồi trò chuyện hồi lâu cũng rời đi, Cố Như Nguyệt một lát sau cũng chủ động tiến đến thư phòng tìm Tô Tử Lăng nhưng lúc tới chỉ thấy tiểu Mai đang quét sân trước phòng.
-Nô tì tham kiến quận chúa! –Tiểu Mai thấy Cố Như Nguyệt đến liền quỳ xuống hành lễ.
-Ngươi đứng lên đi! Quận mã có trong phòng? –Cố Như Nguyệt dò hỏi.
Tiểu Mai thành thực lắc đầu hướng Cố Như Nguyệt trả lời.
-Bẩm quận chúa, vừa nãy nô tì thấy sư phụ của công tử đến tìm, công tử rất cao hứng nên cùng sư phụ xuất phủ rồi.
-Sư phụ của hắn? Là vị Dược vương truyền thuyết đó sao?
-Đúng thế! Dược vương thường có thói quen xuất quỷ nhập thần đến không báo trước. Nô tì có thấy 2 công tử cùng dược vương nói gì đó liền bay ra phủ
-Là vậy sao? Được rồi ngươi làm việc đi, tiểu Liên theo ta về phòng! –Nghe tiểu Mai kể xong Cố Như Nguyệt như có một trận hỏa trong người, nàng vì ai mà mỗi ngày đều không vui còn hắn mỗi ngày lại cười cười nói nói với ngoại nhân. Lần này nàng quả thực có ý xuống nước cùng hắn nói chuyện giải quyết nhưng bây giờ trừ phi kẻ kia chịu xin lỗi nàng trước thì nàng cũng không có ý định muốn trông thấy bản mặt kia thêm lần nào.
.
.
.