Diệp Phong hoàn thành lượt huấn luyện đầu tiên, lê tấm thân đau nhức mệt mỏi vào nhà để nghỉ ngơi thả lỏng. Nhìn thiếu nữ thanh nhã đang tu luyện, tròng mắt gã thoáng nét ôn nhu.
Hai năm trước, gã không chịu đựng được cảnh bị tộc nhân trào phúng miệt thị nên rời Diệp gia.
Đem tối, gió lạnh nổi lên.
Cả ngày không ăn gì, gã co mình trong góc, thân thể run rẩy vì lạnh. Khí hải bị phế, không còn nguyên khí hộ thể, gã không cách nào chống chọi được với khí lạnh thấu xương. Nếu cứ tiếp tục mấy canh giờ nữa, có lẽ gã đã mất mạng chốn đầu đường xó chợ ấy.
Ngay lúc gã tuyệt vọng thì trong gió lạnh thoảng mùi thịt, gã liếm môi, mắt đầy khát vọng nhìn về phía có mùi thơm…
Gương mặt thanh tú còn vương nét trẻ con đang tỏ vẻ quan tâm, đôi mắt đen láy hấp háy nhìn gã. Cô cột tóc đuôi ngựa, đen nhánh, sáng lấp lánh. Tà áo lam nhạt càng tô thêm nét thanh nhã, gương mặt cô hơi đỏ lên, hé nụ cười thân thiết.
Bất quá Diệp Phong không chú ý đến gương mặt cô mà tham lam nhìn vào miếng thịt thơm lừng trên tay cô, nước bọt cơ hồ ứa ra.
“Cho huynh này!” Thiếu nữ đưa miếng thịt nướng cho gã, giọng nói ngọt ngào, mười phần lọt tai.
Diệp Phong hít sâu một hơi, quay mặt đi, cơ hồ sử dụng hết nghị lực mới chật vật nói ra được một câu: “Ta không cần ngươi thương hại.”
Thiếu nữ không phải là người đầu tiên muốn cho gã thức ăn. Tuyệt đỉnh thiên tài sa vào cảnh đầu đường xó chợ, không ít người vừa xem náo nhiệt vừa đồng tình với gã, họ từng nhìn gã với ánh mắt sùng kính, hâm mộ nhưng hiện tại hoặc thương xót hoặc cười nhạo, hoặc coi rẻ khinh thị…
Nếu gã muốn nhận bố thí, hà tất còn rời Diệp gia? Tuy gã không còn khí hải để tu luyện nhưng vì là tộc nhân nên Diệp gia tất có thể lo cho cái ăn cái mặc. Cùng là chịu ơn bố thí của người ta, thà nhận của tộc nhân còn hơn của người ngoài. Nên ấn tượng gã chỉ để lại cho những người đó chỉ là bóng dáng cô ngạo.
“Tôi không thương hại… Chỉ vì hiện tại huynh cần trợ giúp.” Giọng nói dịu dàng của thiếu nữ như dòng hơi ấm thấm vào lòng.
“Con người, sẽ có lúc khó khăn. Nếu được người khác giúp đỡ có lẽ sẽ thoát được cảnh khốn khó. Dù gì… còn sống mới còn hi vọng.” Chỉ là một thiếu nữ mới lớn nhưng ngữ khí phảng phất của một người từng trải, ấm áp thấm vào lay động đáy lòng Diệp Phong.
Gã ngây ngô nhìn gương mặt cô, trong đôi mắt đầy quan tâm đó, gã không thấy mảy may thương xót hay đồng tình. Chỉ có hơi ấm đẫm lòng…
Không sai! Chỉ cần còn sống mới có hi vọng. Dù gã muốn báo thù hay đoạt lại vinh quang, tiền đề tất yếu là phải còn sống.
Nhìn thiếu nữ đầy cảm kích, gã đón lấy miếng thịt nướng từ tay đối phương, nhai nhồm nhoàm. Gương mặt trẻ thơ của cô nở nụ cười vui vẻ.
“Tôi tên Thẩm Lan.” Diệp Phong nhớ kỹ tên thiếu nữ.
Rời khỏi Diệp gia, gã tất nhiên không có nơi ở, thiếu nữ liền đưa gã về nhà.
Nhà Thẩm Lan là một gian nhà tranh ở khu bình dân. Nhà tranh tuy đơn sơ nhưng thanh nhã sạch sẽ, càng quan trọng hơn là lần đầu tiên gã cảm thụ được hơi ấm, trừ lúc ở với phụ thân.
Vốn Thẩm Lan và cô cô đã thu dưỡng cô ở tại đây nhưng khi cô chín tuổi thì cô cô bất hạnh khứ thế, bỏ lại cô một mình. Thẩm Lan nhường cho Diệp Phong phòng mình, còn cô đến ngủ tại phòng cô cô.
Ngửi mùi hương thiếu nữ còn đọng trên giường, Diệp Phong bất ngờ cảm thấy yên tâm, nhẹ nhõm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cứ thế, hai người “sống cùng” nhau. Đến giờ gã vẫn không hiểu vì sao cô lại tín nhiệm, lại quan tâm gã đến thế.
oOo
Đêm khuya, Diệp Phong mệt mỏi quá ngủ vùi trên giường.
Lúc đó Thẩm Lan mới kết thúc tu luyện, lặng lẽ đến bên ngơ ngẩn nhìn gã ngủ, gương mặt thiếu nữ còn vương nét e thẹn, ánh mắt dần mông lung.
Gã… e rằng không nhớ lúc đã cứu giúp cô khi cô chín tuổi. Thẩm Lan ngây người chìm vào hồi ức.
Từ lúc sinh ra, cô không biết cha mẹ ở đâu, một vị cô cô hảo tâm ở Ngọa Lăng thành thu dưỡng, nhưng vào năm cô chín tuổi, cô cô bất ngờ rời nhân thế… Khoảnh khắc đó như trời đất sụp đổ, lòng cô đầy thương tâm cùng tuyệt vọng.
Trong lúc tinh thần hoảng hốt, cô vô tình đắc tội với thiếu gia Bạch Thủy Ưng của Bạch Thủy gia, gia tộc tề danh với Diệp gia ở Ngọa Lăng thành, hắn cùng lâu la đấm đá và nhục mạ để hành hạ cô. Đúng lúc cô cho rằng cuộc đời không còn hi vọng, chi bằng chết đi thì Diệp Phong như ánh nắng ấm xuất hiện trước mắt…
Diệp Phong mới mười tuổi nhưng đã trở thành thiên tài trọng điểm bồi dưỡng của Diệp gia. Vì một người không quen như cô mà gã đã đấu với Bạch Thủy Ưng. Họ Bạch hơn hai tuổi nhưng Diệp Phong hơn ở tư chất, trận đó… lưỡng bại câu thương!
“Huynh có đau không?” Cô cảm kích bò dậy, thấy trên mình gã đầy dấu máu.
“Hì hì, nếu hắn chạy chậm hơn một chút thì nhất định ta đã đánh cho hắn còn thảm hơn đầu lợn.” Khua tay hình như động đến vết thương, gã há hốc miệng nhưng vẫn cố nở nụ cười với cô.
Từ khi nhìn thấy gương mặt trẻ thơ đầy dấu máu đó nhịn đau nở nụ cười xán lạn nhất với mình, cô lập tức bị chinh phục, nụ cười đó trở thành ánh nắng ấm áp nhất trong đáy lòng cô, cho cô động lực và hi vọng sinh tồn.
Sau đó… thiên phú của Diệp Phong dần hiển lộ, vầng sáng đội trên đầu ngày càng chói rực. Là thiếu niên tối kiệt xuất trong lớp trẻ Diệp gia, quanh mình gã có vô số thiếu nữ mỹ lệ, ai cũng có gia thế hiển hách. Còn cô… chỉ là một nữ hài bình dân không thể bình thường hơn.
Theo thời gian, cảm kích và sùng bái lúc trước chuyển thành ái mộ, gương mặt trẻ thơ đó là thứ duy nhất cô gửi gắm vào đáy lòng. Khi cô cho rằng cả đời mình phải ngưỡng vọng gã thì vận mệnh lại đưa gã đến với cô…
Khẽ vuốt trán gã, ánh mắt sáng rực của Thẩm Lan tỏa ra hơi ấm nồng đượm..