Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 13: Thu đồ đệ



Giữa quảng trường, Thu Tố Nhã áo trắng như tuyết từ trong trướng bồng bằng sa xanh đi ra, thân thể yểu điệu, lạnh lùng đứng trước cửa, gương mặt mỹ lệ được sa mỏng che kín, chỉ lộ ra đôi mắt nước hồ thu.

Bên cạnh bà ta là một tiểu nha đầu mũm mĩm, đôi mắt to đen láy, cái mũi nhô cao cao, môi ửng hồng phối hợp hoàn mỹ với gương mặt trắng trẻo, tinh mỹ tuyệt luân, hòa cùng với khí chất thoát tục khiến ai cũng kinh thán. Quả thật là tiểu mỹ nhân.

Đội ngũ thiếu nẽ xếp hàng rồng rắn lập tức xáo động, thời khắc quyết định vận mệnh họ đã tới. Chỉ cần ai đó được Bích Thủy cung tuyển chọn, phần đời còn lại của người đó xán lạn vô cùng.

Tuy nhiên cơ hội này không lớn lắm.

Theo kinh nghiệm, mỗi năm cả tây nam Vân Châu không có quá mười thiếu nữ được Bích Thủy cung chọn. Ngọa Lăng thành xa xôi lại nhỏ bé, diện tích chỉ chiếm một phần nghìn Vân Châu, nếu có một thiếu nữ được chọn đã là may mắn cực độ.

Nhưng không ai muốn lỡ mất cơ hội này, không thành cũng không tổn thất gì, nếu thành thì thu hoạch cực lớn. Cơ hồ mọi thiếu nữ độ tuổi phù hợp đều tập trung ở đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Ánh mắt lạnh lùng của Thu Tố Nhã từ từ lướt qua, tựa hồ tìm kiếm gì đó, tiếc rằng đến cuối cùng, ánh mắt như nước hồ thu đó ánh lên tia thất vọng.

“Mọi nữ hài từ tám đến mười lăm tuổi trong thành đều ở đây hả?” Thu Tố Nhã ngoái hỏi mọt đệ tử đứng sau lưng.

“Ban nãy con gái Diệp gia tộc trưởng dẫn một thiếu nữ chừng mười lăm tuổi đến tuyển chọn, hơn nữa khí hải cô bé đó tu luyện cũng là thủy nguyên lực. Có điều…” Dao thư thư vừa ngăn Diệp Phong ban nãy đột nhiên nhớ ra, báo với Thu Tố Nhã.

“Chỉ là thế nào?” Thu Tố Nhã máy động trong lòng.

“Còn có một thiếu niên đi cùng, vì sư phụ không thích gặp nam tử lạ mặt nên đệ tử ngăn lại. Thiếu nữ đi cùng rất quật cường, thà bỏ cơ hội tuyển chọn cũng không muốn bỏ thiếu niên ở lại bên ngoài…”

“Tướng mạo khí chất thế nào?” Thu Tố Nhã không tỏ vẻ gì, hỏi tiếp.

“Đạm nhã tú lệ, đạt đến yêu cầu chọn đồ đệ của Bích Thủy cung chúng ta.”

“Đã vậy thì đưa đến gặp ta, nếu cô bé muốn đi cùng thiếu niên thì cũng không sao.” Thu Tố Nhã dặn: “Mọi nữ hài ở đây thì để về nhà thôi, không ai phù hợp.”

Kết quả khiến tất cả thất vọng nhưng cũng nằm trong ý liệu, Bích Thủy cung há dễ dàng vào được?

oOo

Giống, giống quá. Chả trách y nói với bà ta rằng chỉ cần gặp Thẩm Lan là nhận ra ngay. Dáng vẻ cô đến tám phần sao chép từ sư thư, còn hai phần rất giống y…

Vừa thấy Thẩm Lan, sắc mặt Thu Tố Nhã hơi run lên, ánh mắt ẩn chứa kích động, cơ hồ không kìm nén được. Cố ghìm niềm vui xuống, bà ta nhanh chóng khôi phục thần thái, nếu để cung chủ và trưởng lão biết tất sẽ hoài nghi lai lịch Thẩm Lan.

Vị nhất phong chi chủ ung dung cao quý này từ từ đi đến trước mặt Thẩm Lan, mục quang nhu hòa quan sát cô thật kỹ. Cô hấp háy mắt, thần thái nữ tử đối diện thập phần kỳ quái nhưng mang lại cho cô cảm giác ấm áp nên cô không kháng cự.

Diệp Phong ở ngoài hiển nhiên bị ngó lơ, thầm kinh thán trước khí chất ung dung cao quý của Thu Tố Nhã, nhất thời vô liêu đảo mắt đến tiểu nha đầu khả ái ở sau lưng bà ta, lập tức sáng mắt lên, thè lưỡi trêu.

Ai ngờ tiểu nha đầu trừng mắt, giận giữ liếc gã, quay đầu đi làm lơ khiến gã cụt hứng. Lẽ nào gã lại không được trẻ con ưa thích đến thế. Gã chợt nghĩ.

“Con là Thiên thủy huyền âm mạch?” Thu Tố Nhã đột nhiên hô lên khe khẽ, ánh mắt mọi người trong trướng bồng đều đổ dồn về, chỉ là không ai hiểu gì.

“Thiên thủy huyền âm mạch là gì?” Diệp Phong hiếu kỳ hỏi, Thẩm Lan cũng hoang mang, hiển nhiên không hiểu gì.

Thu Tố Nhã không giải thích, ôn hòa nở nụ cười, hỏi Thẩm Lan: “Con có đồng ý vào Bích Thủy cung Ngọc Nữ phong, làm đồ đệ của ta?”

Đồng thời, Thu Tố Nhã hoan hỉ trong lòng, nếu thiên phú của Thẩm Lan không tốt, bà ta tất phải tìm lý do đối phó với cung chủ và trưởng lão, giờ cô mang trong mình kỳ mạch tuyệt diệu này thì bớt được vô số phiền hà… Bất quá cũng đúng, con gái của y, sao có thể bình phàm.

Chúng đệ tử Bích Thủy cung đều tỏ ra kinh ngạc, thiếu nữ mười lăm tuổi này thật ra có điểm nào đặc biệt mà khiến Thu Tố Nhã coi trọng, ngay cả trắc nghiệm cũng bỏ qua, năm xưa họ vào Bích Thủy cung đều trải qua nhiều ải trắc nghiệm mới thành.

“Con… con…” Thẩm Lan hiển nhiên luống cuống, nếu bảo cô không muốn thì tuyệt đối là giả, cô hiểu rõ đệ tử của phong chủ Bích Thủy cung có nghĩa là gì, nhưng bảo phải rời Diệp Phong thì cô lại do dự.

Chúng đệ tử Bích Thủy cung sững sờ, thiếu nữ này thật ra sao vậy, Thu Tố Nhã đích thân mở miệng muốn thu đồ đệ mà cô lại do dự. Với người khác đó là cơ may từ trên trời rơi xuống, dù ai cũng sẽ quỳ xuống đồng ý ngay.

Tiểu nha đầu hiếu kỳ nhìn Thẩm Lan, tỏ vẻ vui mừng, tung tăng chạy đến kéo tay, vui vẻ nói: “Thư thư mau đồng ý đi, sau này chúng ta sẽ cùng tu luyện.”

Tiểu nha đầu là đồ đệ suy nhất của Thu Tố Nhã, vì duyên cớ đặc thù nên bình thường vẫn một mình tu luyện, tám phần là cảm thấy tịch mịch, chợt nghe sắp có sư thì thì hớn hở không để đâu cho hết.

“Ngốc quá, nghĩ cái gì nữa, còn không mau đồng ý?” Diệp Phong đứng ngoài cũng nóng lòng, Thẩm Lan bình thường rất thông minh, sao hôm nay lại ngốc vậy.

“Con không muốn đến Bích Thủy cung.” Thẩm Lan nghiến răng lắc đầu cự tuyệt.

Cái gì! Toán đệ tử Bích Thủy cung trơ như phỗng, đại lục còn có thiếu nữ cự tuyệt phong chủ thu đồ nữa hả… Quá ngu xuẩn đi mất.

Thu Tố Nhã tâm tư cực kỳ tinh tế, những lời Thẩm Lan vừa nói rất đáng thăm dò, hiển nhiên không phải cô không muốn bái bà ta làm sư phụ mà không muốn rời Ngọa Lăng thành đến Bích Thủy cung. Còn về nguyên nhân… e rằng là thiếu niên kia.

Thu Tố Nhã mỉm cười chỉ vào Diệp Phong: “Có phải vì y?”

Đệ tử Bích Thủy cung ở dưới nhất thời thì thầm bàn luận, không ai ngờ thiếu nữ được phong chủ chọn lại vì một thiếu niên không có gì đặc biệt mà từ bỏ cơ hội trở thành nhân thượng nhân. Nên biết, trở thành đệ tử Bích Thủy cung, sau này có vô vàn cơ hội gặp các nam tử ưu tú, một thiếu niên ở thành thị nhà quê này, có gì đáng để lưu luyến?

Tiểu nha đầu không hiểu những điều đó, mím môi đứng sau lưng sư phụ, những lời các nữ tử nói có đến bảy phần lọt vào tai. Không hiểu sao, ánh mắt nhìn Diệp Phong càng lúc càng bất thiện, thậm chí chứa đầy coi rẻ.

Diệp Phong thoáng sững người, hiểu ngay tâm tư thiếu nữ. Lòng gã ấm áp, cảm khá vạn phần, tuy loáng thoáng nghe được những lời kia song không hơi đâu để ý đến những nữ nhân vô liêu.

“Thẩm Lan, muội cứ yên tâm về Bích Thủy cung tu luyện. Huynh hứa là trong vòng ba năm sẽ đến tìm muội.” Gã nắm tay cô, , thần tình kiên định nói.

“Phong…..” Thẩm Lan hơi xiết tay, ngoan ngoãn gật đầu dưới cái nhìn đầy hào khí của gã.

Thu Tố Nhã thoáng nghĩ ngợi nhìn gã, đồng tử thoáng nét kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương