Em Là Thần Dược Của Tôi

Chương 21: Chương 21



Các vấn đề mà chi nhánh công ty gặp phải cũng không khó để giải quyết, chỉ là do họ chưa thành thạo trong việc vận hành hệ thống mới mà thôi.
Diệp Dung và Viên Minh Lãng đã dành hai ngày ở chi nhánh công ty để giải thích rõ ràng quy trình hoạt động chi tiết, sau khi thấy họ thành thạo thì không cần phải ở lại nữa.

Diệp Dung ban đầu muốn mua vé cho ngày về, nhưng khi đặt vé, cô phát hiện vé đã được bán hết rồi.
Thấy vậy, người quen cũ của Diệp Dung là Đỗ Hướng – giám đốc chi nhánh công ty đã nhân cơ hội này giữ bọn họ thêm một ngày nữa.

“Chúng ta quen biết mấy năm, cũng chưa từng có cơ hội đãi cô một bữa cơm, lần này cấp trên cử cô tới đây, nếu như trở về mà không ăn cơm của tôi, cấp trên biết được nhất định sẽ mắng tôi nhỏ mọn đấy.”
Diệp Dung và Đỗ Hướng cùng làm việc ở NJ, nhưng do nhu cầu công việc nên được chỉ định đến Thanh Ninh.

Tính ra, thời gian Diệp Dung và Đỗ Hướng quen biết nhau cũng không phải ngắn.
Tình bạn giữa cả hai tuy không sâu đậm nhưng vẫn có chút tình đồng nghiệp.

Bây giờ Đỗ Hướng nói như vậy, nếu Diệp Dung lại từ chối thì có hơi không nể mặt người ta rồi.
“Xem cậu nói kìa, tôi vốn là có ý tốt muốn giúp cậu tiết kiệm tiền, cậu chẳng những không biết ơn, trái lại còn trách tôi, nếu đã như vậy, hôm nay tôi quyết tâm có được bữa cơm này, không những muốn ăn, mà còn phải chọn món đắt nhất!” Diệp Dung nói đùa.
Đỗ Hướng cười đáp: “Quên đi, ba quả dưa với hai quả táo cậu cho tôi giờ còn giữ đây này.” Nói xong, Đỗ Hướng đứng dậy cùng Diệp Dung và Viên Minh Lãng đi ra ngoài.
Nhà hàng mà Đỗ Hướng chọn cách công ty không đến một cây số, bởi vì khoảng cách không xa nên Diệp Dung cảm thấy không cần phải lái xe.

Ba người họ vừa đi về phía nhà hàng vừa trò chuyện.
Diệp Dung cùng Đỗ Hướng đều là cấp bậc lãnh đạo, lúc hai người đang nói chuyện, Viên Minh Lãng tự nhiên cũng không tùy tiện xen vào, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau.
Hôm nay, Diệp Dung mặc một bộ tây trang hình hưu nhỏ màu đen với chiếc quần harem vừa vặn cùng màu và một đôi giày da màu đen thắt nơ trắng.
Chiếc túi đeo trên vai tuy không phải là hàng hiệu đắc đỏ nhưng khi phối với nhau lại trông không hề xuề xòa mà còn có vẻ gọn gàng chỉn chu.
Viên Minh Lãng yên lặng đi theo phía sau Diệp Dung, nhìn gương mặt trắng trẻo bên phải của cô.

Phát hiện ra kể từ khi quen biết Diệp Dung đến nay, cô cũng không thường xuyên trang điểm.

Tuy không đến nỗi để mặt mộc, nhưng lại không quá rõ ràng.

Không như những nữ đồng nghiệp khác trong công ty suốt ngày dán mi giả, đánh phấn nền dày cộm, thậm chí còn có người mặt tái nhợt như bôi phấn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Viên Minh Lãng, Diệp Dung đang đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại.

Trên khuôn mặt xinh đẹp treo một nụ cười nhàn nhạt, giống như một đóa hoa bách hợp hé mở.
Viên Minh Lãng không ngờ Diệp Dung lại đột nhiên xoay người, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, cậu không khỏi giật mình, nơi nào đó trong lòng cũng kịch liệt lay động.

Tuy nhiên, Diệp Dung không nhận thấy sự kỳ lạ của Viên Minh Lãng.

Thấy Viên Minh Lãng thành thật đi theo mình phía sau cũng không có bị tụt lại, lập tức quay đầu đi.
Thấy vậy, Viên Minh Lãng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu tiếp tục đi theo bước chân Diệp Dung.
Viên Minh Lãng quê quán ở Ninh Châu, cách Thanh Ninh chỉ mấy chục cây số.
Trước đây cậu cũng đã từng đến Thanh Ninh, nhưng kể từ khi vào đại học, cậu chưa bao giờ quay lại Ninh Châu, do đó cũng chưa bao giờ đến Thanh Ninh lần nữa.
Đi phía sau hai người, Viên Minh Lãng vừa nghe cuộc trò chuyện của bọn họ vừa chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Phát hiện ra mình đã ba bốn năm chưa quay về, rất nhiều nơi trong ký ức đã trở nên rất khác so với trước đây.
“Cậu là Viên Minh Lãng?”
Nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, Viên Minh Lãng theo bản năng nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chỉ thấy một người phụ nữ trạc hai mươi tuổi, đầu buộc thạch cao, mặc quần yếm cao bồi đang đỡ cửa kính của cửa hàng và nhìn cậu với vẻ mặt khó có thể tin.
Viên Minh Lãng ngơ ngác nhìn cô gái có chút quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra nàng là ai.

Cậu không khỏi áy náy hỏi: “Thật ngại quá, xin hỏi cô là…..”

“Tớ là An Tiểu Tĩnh này, bạn học lớp 10 của cậu ở trung học, cậu không nhớ sao? Tớ nghe bạn học cũ nói cậu rất thích học ở Hoa Đại.

Chắc là sắp tốt nghiệp rồi phải không?”
Viên Minh Lãng cũng không có ấn tượng sâu sắc về An Tiểu Tĩnh, chỉ mơ hồ nhớ là trong lớp của bọn họ hình như có một bạn học tên An Tiểu Tĩnh.
Viên Minh Lãng mỉm cười lịch sự với An Tiểu Tĩnh, chỉ vào Diệp Dung và Đỗ Hướng ở phía trước đã dừng lại bước chân và nói: “Đúng rồi, thật ngại quá, giờ tôi còn có việc, hôm nào rãnh chúng ta nói tiếp.”
An Tiểu Tĩnh khi còn đi học đã yêu thầm Viên Minh Lãng, nhưng khi đó Viên Minh Lãng chỉ tập trung vào việc học nên chưa bao giờ để ý đến nàng.
Sau đó, Viên Minh Lãng được nhận vào đại học Hoa Đại, trong khi An Tiểu Tĩnh trượt kỳ thi đại học, nhờ sự giúp đỡ của cha mẹ, cô đã mở một cửa hàng quần áo ở Thanh Ninh, xung quanh không phải là không có người đàn ông tốt, nhưng cô vẫn không thể nào quên được người thiếu luôn chăm chỉ tiến tới kia.
Nàng vốn tưởng rằng mình và Viên Minh Lãng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại, không ngờ lại có thể một lần nữa gặp nam thần ở chỗ này.
An Hiểu Tĩnh của ngày hôm nay đã không còn sự nhút nhát, tự ti của thời đi học, so với trước đây hoạt bát vui vẻ hơn rất nhiều, bây giờ gặp lại Viên Minh Lãng, sao có thể lại từ bỏ cơ hội này.
Mắt thấy Viên Minh Lãng sắp rời đi, An Tiểu Tĩnh vội vàng tiến lên ngăn cản Viên Minh Lãng, nói: “Làm phiền cậu một chút, chúng ta thêm WeChat đi, khi nào rảnh lại nói chuyện.”
Viên Minh Lãng nhớ đến Diệp Dung trước mặt, cũng không muốn thêm An Tiểu Tĩnh làm bạn.

Nhưng lúc này Diệp Dung và Đỗ Hướng đi ở phía trước đã dừng chân quay đầu lại nhìn cậu, hiển nhiên cũng chú ý tới phía sau phát sinh chuyện gì.
Viên Minh Lãng thấy vậy, cũng không muốn lãng phí thời gian, bất đắc dĩ gật đầu, lấy điện thoại ra.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Dung tựa hồ nhìn ra cái gì, gật đầu với Đỗ Hướng, sau đó nhấc chân đi về phía Viên Minh Lãng.

Nhìn Viên Minh Lãng và An Hiểu Tĩnh đều lấy điện thoại di động ra, cô cười hỏi: “Tiểu Viên, đây là bằng hữu của cậu sao?”
Diệp Dung đã vào xã hội hơn mười năm, ở NJ nhiều năm như vậy, khí chất xung quanh cô đương nhiên không thể so sánh với An Tiểu Tĩnh.
Vì vậy, khi Diệp Dung đi đến đứng trước mặt hai người, An Tiểu Tĩnh nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trước mắt, trong lòng không khỏi có cảm giác bị áp bức.

Biểu cảm trên mặt dần dần có chút cứng ngắc, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Cảm nhận được hành động của mình, An Hiểu Tĩnh không khỏi có chút xấu hổ.

Ánh mắt vô thức nhìn phía Viên Minh Lãng, hy vọng đối phương sẽ không chú ý đến sự hớ hênh của mình.
“Vâng, giám đốc Diệp, đây là bạn học cấp ba của tôi.”
Nghe vậy, Diệp Dung mỉm cười gật đầu với An Tiểu Tĩnh, sau đó quay đầu về phía Viên Minh Lãng.

“Giám đốc Đỗ còn chờ ở phía trước, chúng ta mau đi xử lý xong công việc rồi lát nữa hẳn ôn lại chuyện xưa với bạn học.”
Viên Minh Lãng đang lo mình không có cớ chạy trốn, bây giờ Diệp Dung đưa thang tới trước mặt, Viên Minh Lãng không có lý do gì không dùng.

Cậu vội vàng gật đầu, xin lỗi An Tiểu Tĩnh rồi đi theo phía sau Diệp Dung.
“Cám ơn.” Viên Minh Lãng liếc mắt nhìn Diệp Dung, thấp giọng cảm tạ.
“Cám ơn làm gì, tôi còn tưởng mình đang cản trở số đào hoa của cậu, làm cậu giận nữa chứ.”
Viên Minh Lãng sau khi nghe được lời Diệp Dung nói, lập tức buột miệng thốt ra: “Sao có thể, tôi cũng không thích cô ấy!”
Sau khi nói xong, Viên Minh Lãng lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, nhìn gương mặt nửa cười như không cười của Diệp Dung, cả khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng.
“À, vậy có thể nói cho tôi biết cậu thích ai không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương