Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 21



Bạch Bạch tỉnh dậy, phát hiện bốn phía đều một màu đen kịt, hơn nữa rõ ràng không phải đang ở trên chiếc giường lớn trong phòng kia. Vốn đã bị hoảng sợ, vừa mới kịp phản ứng nhận ra mình đã bị Mặc Yểm nhét vào trong tay áo, nàng lại bị hắn chế nhạo một trận không chút thương xót. Thù mới hận cũ lập tức phun trào trong lòng, tức giận đến nỗi tạm thời quên đi sự sợ hãi đối với hắn, nàng vừa oán hận cãi lại, mắng: “Đồ bại hoại!”, vừa cố gắng giãy dụa muốn cách xa hắn một chút.

Mặc Yểm chưa bao giờ là một quân tử nhún nhường, tốt tính cả. Trong mắt hắn, Bạch Bạch chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mới, trêu đùa rất thú vị. Tuy hắn cực kỳ yêu mến, nhưng không có nghĩa là sẽ để mặc nàng tức giận chống đối, mắng lại mình. Phản ứng của Bạch Bạch lúc này khiến cho sắc mặt của hắn trầm xuống, trở tay đem nàng đặt xuống đầu gối, giật mạnh cái đuôi to của nàng một cái, nói với vẻ uy hiếp: “Xin lỗi đi!”

Bạch Bạch bị đau, kêu ì xèo hai tiếng. Nàng tuy rất dễ bị bắt nạt, nhưng tính tình lại hết sức quật cường, nửa điểm cũng không muốn khuất phục. Không thèm đếm xỉa, nàng khóc to lên, những giọt nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống trên quần áo của Mặc Yểm, một lát sau đã thấm ướt cả một mảng lớn.

Mặc Yểm vừa nhìn thấy nàng khóc, lập tức cảm thấy đau đầu. Nếu đổi là đứa yêu tinh khác thì hắn đã sớm khiến cho nó cút đi không chút thương xót. Hết lần này đến lần khác, hắn đúng là cảm thấy cực kỳ hứng thú với tiểu hồ ly này, căn bản không nỡ vứt bỏ.

Hắn cũng có thể dùng pháp thuật để làm cho nàng lập tức ngừng khóc, nhưng mà cũng không thể cứ một mực làm như vậy, vì một khi bản thân mình thu hồi pháp lực lại, tên tiểu tử này chắc chắn sẽ khóc đến long trời lở đất (*nguyên gốc: băng sơn địa liệt), càng không thể cứu vãn được.

Chẳng qua hắn chỉ là nuôi một con tiểu vật cưng, tại sao cuối cùng lại cảm thấy như mình đang chăm lo cho một đứa trẻ con?! Hơn nữa lại là một tiểu cô nương không biết xấu hổ, đặc biệt thích khóc!

Lại đánh nàng vài cái nữa không cho phép nàng khóc? Không được! Nhìn bộ dạng này của nàng, nếu muốn đánh nàng nữa, nàng chắc chắn sẽ càng khóc váng lên hơn.

Dỗ dành nàng, bảo nàng đừng khóc? Càng không được! Rõ ràng là nàng không nghe lời, chẳng lẽ còn muốn hắn phải nhận sai, nhận đã hành xử không thoả đáng? Mặt hắn còn để đâu được chứ! Hơn nữa, ngộ nhỡ nàng nuôi thói xấu, từ nay về sau hơi có chút không thuận ý là khóc náo lên không ngớt thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng Mặc Yểm vòng vo mấy phương pháp, nhưng đều cảm thấy không phải tốt lắm, cúi đầu một cái, trông thấy ở dưới sân Vân Hư và Hồng Hồng đã bị Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi làm cho tay chân luống cuống, đã rơi vào thế hạ phong… Có rồi!

“Ngươi xem tên đạo sĩ thúi và Hồng hồ ly kìa, sắp bị xà yêu xấu đánh bại rồi.” Mặc Yểm cười, xoay người Bạch Bạch lại về phía đó, để cho nàng có thể chứng kiến được rõ ràng tình hình chiến đấu ở dưới sân.

Bạch Bạch bận việc… tức giận khóc, cho nên cũng không còn chú ý mấy đến sự tình bên ngoài, lúc này bị Mặc Yểm nhắc nhở, đôi mắt mông lung đẫm lệ mới mở ra, quả nhiên trông thấy Vân Hư và Hồng Hồng đang bị Thanh Nhi và một con xà yêu khác chưa từng thấy qua, đánh đến tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Hồng Hồng và Vân Hư đều là người tu luyện tiên đạo, thực ra pháp lực so với hai con xà yêu kia cũng không kém là bao, nhưng mà năng lực tấn công và kinh nghiệm đối phó với địch so với loại yêu tinh ma đạo các nàng kia quen hại người giết người, tàn nhẫn tranh đấu cơm ăn, hoàn toàn không ở trên cùng một trục ngang.

Hai người ỷ vào uy lực của binh khí và lá bùa, ngay từ đầu còn khắc chế được xà yêu, nhưng sau khi đánh hơn mười hiệp, Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi đã thăm dò được nước cờ của bọn hắn. Hai con yêu hợp lực lại, thế công càng ngày càng mãnh liệt, hai người chỉ còn sức chống đỡ.

Bạch Bạch nhìn chăm chú, liền hiểu rõ cho dù mình xuống dưới cũng không giúp được việc, chỉ khiến bọn họ thêm phiền phức. Mặc Yểm nhàn nhã vuốt ve bộ lông hồ ly dày rậm trên lưng nàng, kéo dài giọng có chút đắc ý: “Muốn ta giúp đỡ hay không…”

Tuy rằng hắn thấy khó chịu với hai tên tiểu tử không biết tự lượng sức mình, đang phải chịu khổ bên dưới, nhưng nếu như Bạch Bạch nguyện ý ngừng khóc, mở miệng van nài, cầu xin hắn, thì hắn có thể lo việc cứu hai cái mạng nhỏ bọn họ.

Bạch Bạch có ngu dốt cũng biết đây là Mặc Yểm đang áp chế mình. Quả thật nàng không muốn Vân Hư và Hồng Hồng bị thương. Khụt khịt mũi dừng khóc lại, có nên cầu xin cái đồ bại hoại hay không? Trong thâm tâm đấu tranh vật lộn.

Mặc Yểm thấy nàng không khóc, càng yên tâm bình tĩnh, chờ nàng cúi đầu cầu khẩn, lại còn ra vẻ lơ đãng bình luận: “Bọn họ còn có thể chống đỡ được trong khoảng thời gian nửa nén hương nữa…” Như thể ứng theo phán đoán của hắn, ở bên dưới Hồng Hồng hô nhỏ một tiếng, đầu trường thương trên tay sau nhiều lần tấn công với Kim Hoàn Nhi rốt cục đã bị bẻ gẫy.

Kim Hoàn Nhi dương dương đắc ý trêu đùa: “Tiểu huynh đệ, còn đánh nữa hay thôi? Ngoan ngoãn kêu ta một tiếng Hảo tỷ tỷ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này, thế nào?” Hồng Hồng dung mạo tuấn tú, hơn nữa ai cũng đều biết hồ tinh tính mị, bất luận nam hay nữ đều là người đẹp hiếm có, giỏi chuyện giường chiếu hạng nhất. Kim Hoàn Nhi hiếm khi gặp được một mỹ nam tử mê người như vậy, nàng ta liền có lòng muốn kết một đoạn sương sớm nhân duyên.

Hồng Hồng mặt tối sầm, mắng: “Không biết xấu hổ, ai để ý tới loại người như ngươi chứ, đồ rắn vừa già vừa xấu, vừa bẩn vừa thối nát!” Hắn thích thân mật với nữ yêu có dung mạo xinh đẹp, nhưng không phải ở kiểu tình huống này.

Thanh Nhi ở bên kia nghe thấy tiếng kinh ngạc của Kim Hoàn Nhi, thì điệu đà cười rộ lên phì phì. Cười đến mức khiến Kim Hoàn Nhi thẹn quá hoá giận, mắng với giọng căm hận: “Muốn chết sao!” Vòng vàng trên tay tấn công càng nhanh hơn.

Bạch Bạch nhìn thấy mấy chiếc vòng vàng nguy hiểm xẹt qua bên người Hồng Hồng, chỉ suýt chút nữa là sẽ làm hắn bị thương, nàng không khỏi khẩn trương, quay đầu sang, cặp mắt như long lanh nước, tràn đầy ý cầu khẩn nhìn Mặc Yểm, nhưng lại vẫn không muốn mở miệng.

Mặc Yểm toàn thân chấn động, ánh mắt như thế, rất nhiều năm trước đây hắn đã từng nhìn thấy, giống như sầu như oán, trong bi thương lại mang theo ý khẩn cầu… Vốn đã định nói ép buộc, mà rốt cuộc lại không nói nửa câu nên lời.

Đưa tay vuốt ve đầu Bạch Bạch, nhẹ nhàng khiến nàng không nhìn với ánh mắt khiến tâm hắn rối loạn nữa, hắn miễn cưỡng phải bình thản nói: “Nàng ngoan ngoãn nha, ta đi cứu bọn họ.”

Ở trên sân, ống tay áo của Thanh Nhi quấn lấy phất trần của Vân Hư, Vân Hư cố gắng muốn thu hồi lại, nhưng đột nhiên thấy trong tay áo có một luồng ánh sáng trắng xanh (*xanh lam) đang bay về phía tay cầm phất trần của mình, kèm theo một mùi tanh nồng sặc sụa.

Vân Hư biết rõ hung hiểm, vội vàng buông tay tránh đi. Luồng ánh sáng trắng kia trát một tiếng lên trên tay áo đạo bào (*đạo bào: áo của người tu đạo), lúc này mới nhìn thấy rõ nó chính là một cái ranh nanh dài phát ánh xanh!

Đấy chính là một kỹ năng độc đáo của Thanh Nhi, răng nọc giấu trong tay áo màu xanh. Tay áo nhìn như mềm mại không có lực, nhưng kỳ thật chẳng những trên tay áo có kèm theo chất kịch độc, mà sau khi quấn lên mục tiêu, trong tay aá liền bắn ra răng nọc ám toán đich thủ. Tuy không thể nói rằng bách phát bách trúng, nhưng cho dù đối phương may mắn đào thoát được, thì cũng lưu lại chút gì đó.

Vân Hư né được một kiếp, nhưng phất trần dùng làm binh khí lại bị Thanh Nhi cuốn đi mất, trên người ngoại trừ lá bùa thì không còn vũ khí hộ thân nào nữa. Thanh Nhi thấy một chiêu đã thành công, cười lạnh một tiếng, ống tay áo quấn về phía cổ Vân Hư.

Hồng Hồng vừa mới né được hơn mười chiếc vòng vàng liên tục tấn công, vì vậy không rảnh tay đi cứu giúp Vân Hư được, trong lòng lo lắng, lọn tóc bị một chiếc vòng vàng vừa xoay trở lại từ phía sau cắt đứt một đám tóc.

Sinh tử treo trên một đường chỉ!

Lúc Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi cho rắng sắp thành công, đột nhiên cảm thấy đằng sau căng thẳng, thân thể không tự chủ được bị kéo lui về phía sau, như là mây mưa ập đến (*đằng vân giá vũ), còn chưa kịp phản ứng nhận thức được chuyện gì xảy ra, thì thân thể đã ngã mạnh xuống đất.

Trong sân thêm một bóng người màu đen – Mặc Yểm một tay ôm Bạch Bạch, lẳng lặng đứng chắn trước Vân Hư và Hồng Hồng.

Thanh Nhi giao chiến với Vân Hư và Hồng Hồng đã lâu mà không thấy Mặc Yểm ra mặt, đang âm thầm mừng rỡ, không nghĩ đến vui sướng chỉ trong một chốc lát, chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.

Kim Hoàn Nhi chưa từng nhìn thấy Mặc Yểm, chỉ biết người trước mặt này chắc chắn là kình địch, nàng ta miễn cường cười cười nói: “Các hạ là ai vậy? Thật sự là cực kỳ lạ mặt.” Đẹp trai như vậy, nếu như trước kia từng gặp, nhất định sẽ không bỏ qua, lại càng không quên được.

Mặc Yểm không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, trực tiếp nói với Thanh Nhi: “Ta đã bảo là ngươi không nên động vào Lăng Thanh Ba rồi, ngươi nghe không hiểu sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương