Đời Này Không Đổi

Chương 20



ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI
CHƯƠNG 20
Hai từ ly hôn trong miệng Vỹ nói ra thành công kéo tôi trở lại hiện thực, đôi mắt nhìn anh mang theo rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Đầu tiên là sững sờ, bởi vì từ trước, cho dù chúng tôi có căm ghét hoặc chán ghét nhau như thế nào, thì anh cũng không bao giờ tự cho mình cái quyền can thiệp vào chuyện hôn nhân của tôi hoặc mối quan hệ của tôi với nhà chồng. Thứ 2, tôi đã thẳng thắn nói tôi với anh không có quan hệ, anh không đủ tư cách gì ở đó lên mặt với tôi. Nghĩ lại bây giờ mới thấy, thái độ của tôi khi đó thật sự vô cùng tệ, không chừa cho anh một chút mặt mũi nào, nhưng anh vẫn không hề tức tối với tôi, hay là tìm đủ mọi cách trả thù tôi. Và cho tới bây giờ, dường như anh đã không còn dung túng cho tôi được nữa, lập tức đưa ra quyết định, mà tôi thì chỉ được phép làm theo, chứ không được phép cãi lại.
Không thấy tôi có phản ứng gì trước lời nói ấy, Vỹ kiên nhẫn nhìn tôi lần nữa, đôi mắt kìm hãm vây chặt lấy tôi ép tôi phải thẳng thắn đối diện, nhắc lại.
– Tôi bảo em ly hôn đi. Hay là em không nỡ.
“ Không phải”. Tôi lắc đầu, chân rụt lại, cảm xúc bây giờ cũng ổn định hơn :” Chẳng qua chuyện này tôi nghĩ nó là chuyện của tôi, nên tôi có làm gì hay quyết định gì cũng không cần phải báo cáo với anh, hoặc nghe theo lời của anh cả.”
– Tôi nhớ mình đã nghe em nói câu này rất nhiều lần, và tôi cũng đã chờ em giải quyết nó rất nhiều lần. Nhưng đến cuối cùng, em đều không làm được gì hết.
Vỹ không hề để hành động của tôi được thành công, khi mà tôi càng rụt lại thì anh càng nắm chặt, chặt đến nỗi có những lúc tôi phải nhăn mày lại vì đau. Tôi hiểu là anh đang tức giận, tôi cũng không muốn cuộc nói chuyện của chúng tôi trở nên mâu thuẫn vì dù sao bây giờ tôi cũng đang mang ơn anh, cho nên cách duy nhất có thể làm lúc này là im lặng. Đối diện với một màn ấy, Vỹ ra lệnh cho tôi.
– Lần này, em bắt buộc phải ly hôn. Tôi hỏi lại em, em có làm được không?
– Tôi…
– Nếu em không làm được, thì để tôi làm hộ em.
Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản, người ngoài nghe vào họ sẽ nghĩ đây là một lời an ủi động viên của người anh trai với em gái, nhưng chỉ có tôi mới biết được, nó là một lời đe dọa. Nếu tôi nghe lời, thì Nam sẽ không có chuyện gì. Còn nếu tôi không nghe, thì sự nghiệp của anh ấy, các mối quan hệ anh ấy dùng bao năm mới có được, nhất định sẽ tan thành xà phòng, muốn ngoi lên cũng không còn cơ hội. Vỹ biết tôi chưa bỏ xuống được tình cảm với Nam, hoặc ít nhất Nam vẫn còn ảnh hưởng với tôi, mà tôi lại là người nặng tình nặng nghĩa với anh ấy, nên đây là con đường ngắn nhất. Đương nhiên, nó thật sự đã ảnh hưởng đến tôi, nhưng so với trước kia đã không còn gay gắt tới mức đau quặn lòng, căm phẫn nữa. Thật ra từ một tháng trước, cái lúc Nam bảo tôi là anh phải đi công tác nước ngoài một tháng, tôi đã nghĩ đến việc chúng tôi sẽ kết thúc cuộc hôn nhân hợp đồng này rồi. Đơn giản vì tôi nghĩ, thanh xuân 8 năm của tôi, đến đây cũng kết thúc rồi.
Nghĩ đến đây, tôi cũng trả lời Vỹ.
– Tôi làm được. Anh.. không cần phải nhúng tay vào chuyện này.
– Được rồi. Đi tắm đi.
– Vâng.
Vết thương ở chân cộng thêm vết thương ở má bây giờ mới khiến cho tôi thật sự cảm thấy đau, vì vậy cái ý định muốn quay trở về chung cư của mình chắc cũng khó thực hiện được, nên tôi đành nghe theo lời Vỹ, chống tay đứng dậy đi về phía nhà tắm. Thế nhưng, mỗi lần bước một bước là tôi giống như bước lên gai nhọn, tôi không chịu được, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra không ngừng. Cuối cùng, vẫn là anh bế tôi đi thẳng lên nhà tắm ở phòng của mình, giúp tôi xả nước nóng, sau đó lấy cho tôi một bộ đồ mới cùng với quần áo lót. Tất cả đều cùng size của tôi, không rõ là anh đã chuẩn bị nó từ trước, hay là lấy tạm của người trước đưa cho tôi, nhưng dù sao có vẫn còn hơn không, nên tôi cũng chẳng làm mình làm mẩy.
Đêm hôm đó, tôi ở lại biệt thự của Vỹ, vì quá mệt nên ngủ một giấc rất dài một mạch đến tận chiều mới dậy. Lúc này Vỹ đang ở dưới tầng bận rộn với góc bếp nhỏ, vẫn giống như cái đêm anh nấu mỳ cho tôi cách đây 2 năm trước, bóng dáng của anh lúc bận rộn việc nhà nhìn hoàn toàn dễ chịu. Lướt qua phía bàn, những món ăn đều vô cùng đẹp mắt, đặc biệt nó đều là những món tôi thích ăn mỗi khi trở về nhà dì Lan – người giúp việc làm cho tôi. Giây phút ấy, lòng tôi nhẹ đi hẳn, thậm chí còn cảm nhận được một cỗ ấm áp từ tận sâu truyền đến ôm lấy trái tim chằng chịt vết thương, suy nghĩ trở nên mù mịt. Tôi biết, đó không phải là tình anh em, không phải..
Suy nghĩ ấy như một cái tát tát thẳng vào mặt ép tôi phải thoát ra khỏi, những ngón tay đặt ở thành cầu thang siết chặt. Không được, anh đã điên rồi, tôi không thể nào cũng điên theo anh được. Nếu tôi cũng như thế, không phải cả tôi và anh, đều là những kẻ ghê tởm của xã hội, sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục sao? Tôi… không muốn.
Trong nháy mắt, đôi chân tôi như muốn khụy xuống, muốn chạy vụt ra ngoài thì lúc này Vỹ cũng quay đầu lại. Anh nhìn tôi, không nói không rằng đi đến ôm lấy tôi đặt lại về phía ghế ăn, sau đó cúi đầu nhìn xuống vết thương ở chân tôi, vẻ mặt nghiêm túc. Cuối cùng, anh bảo với tôi.
– Ăn một chút đi, lát nữa bác sĩ Trần sẽ đến khám cho em. Đảm bảo sẽ không để lại sẹo.
Tôi biết là Vỹ đang dành sự quan tâm ưu ái cho tôi, nhưng tôi nghĩ tốt nhất mình tốt nhất không nên ở nơi này, vì thế ngay lập tức bản thân từ chối.
– Tôi đã gọi điện cho bạn tôi rồi. Cô ấy sẽ đến đây đón tôi, sau đó đưa tôi đi viện.
– Tôi bảo em ở lại.
– Tôi…
– Từ bây giờ, em không có quyền quyết định bất cứ một điều gì hết. Nếu muốn rời đi, xác định khi nào chân khỏi, lúc ấy em muốn làm gì thì làm.
– Anh.. ép buộc tôi.
Lần này, Vỹ không hề né tránh hay dùng sự im lặng như mọi lần nữa, anh gật đầu.
– Đúng, tôi ép em. Em có ý kiến gì không?
– Anh đừng kể chuyện này cho bố của tôi. Tôi không muốn ông ấy biết.
– Chuyện nào? Chuyện em bị gia đình nhà chồng ức hiếp đến mức này. Lê Thùy An, tôi thật sự muốn bổ não của em ra, để xem trong đó rốt cuộc nó có nếp nhăn không đấy?
– Anh…
– Ăn đi.
Sự cương quyết của tôi không có một chút ảnh hưởng nào đến Vỹ, thêm nữa nhìn gương mặt đầy ngu hiểm của anh, tôi biết là nếu tôi còn cố tình chọc giận anh thì kiểu gì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, nên suy đi tính lại, bản thân cũng đành chấp nhận nghe lời. Ăn những món ăn làm, uống cốc sữa anh hâm nóng, ngoan ngoãn ngồi chờ bác sĩ tới để họ khám cho, rồi lại trở về phòng nằm nghỉ uống thuốc..
Dựa người lên lan can trên ban công, chống cằm lẳng lặng nhìn ánh tà dương le lói chiếu xuống mặt cỏ xanh tươi làm nên một khoảng loang lổ, tôi cảm thấy lòng mình cũng như thể bị nó đâm qua vậy, chỉ vụn vặt vài tia nhưng cũng không thể nào khâu kín lại được. Vỹ nói anh chưa từng coi tôi là em gái, anh nói 2 năm qua để cho tôi tùy hứng như vậy là đủ rồi, còn bây giờ, anh tàn nhẫn bẻ gãy cánh của tôi, không cho phép tôi bay đi vùng vẫy nữa, muốn làm gì cũng phải nằm trong sự kiểm soát của anh. Nếu là trước kia, tôi nghĩ chắc chắn là mình sẽ nổi giận, không đánh được anh thì ít nhất cũng sẽ sỉ nhục, chửi rủa thậm tệ. Chỉ là bây giờ…
Ngày hôm qua, khi Nam im lặng nhìn tôi bị mẹ anh đánh và vu khống, tôi hoàn toàn không buồn nữa, cũng không hề cảm thấy đau lòng nữa. Tôi chỉ cảm thấy chua chát, cảm thấy anh bên ngoài được mọi người ngưỡng mộ là thế, vậy mà về nhà lại biến trở thành một người con ngoan không có chính kiến, lập trường. Cứ cho là anh không hề yêu tôi nên không muốn nhìn đến cảm xúc của tôi, nhưng còn với cô gái Linda kia, anh cũng định như vậy thì một lần nữa anh sẽ lại khiến cho cô gái kia đi vào vết xe đổ của tôi mà thôi. Cũng sẽ bị miệt thị, bị tính kế, bị sỉ nhục..
Chiếc điện thoại im lìm bỗng chốc đổ lên từng hồi chuông dồn dập, tôi nghiêng người nhìn qua, thấy là Nam gọi tới cũng liền cầm lên nghe. Đầu giây bên kia, anh cất giọng hỏi tôi.
– Tối qua em ở đâu? Không trở về nhà sao?
– Ừ.
– Bây giờ em có rảnh không, chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé?
– Mấy ngày này không được. Anh muốn nói gì? Chất vấn em chuyện làm Vy bị bỏng, hay là còn việc khác.
– Cả hai.
– Việc hôm qua, em không làm. Còn việc thứ 2, em biết anh định nói gì? Yên tâm, em sẽ bàn giao lại hết cho luật sư của mình, tới lúc ấy anh cứ trao đổi lại với họ.
– Không thể gặp mặt được sao?
Tôi không trả lời Nam câu nói này, ngón tay vô thức miết lên chiếc lan can, nghĩ ngợi một lúc rất lâu cũng hít vào một hơi dài, thì thầm nói.
– Không cần gặp.
Nói xong, tôi cũng lập tức cúp điện thoại, mở danh bạ ra xóa đi số đã lưu là “ Chồng yêu”. Vừa làm xong, phía bên ngoài hành lang truyền đến giọng nói thâm trầm của Vỹ.
– Mấy ngày này tôi không đến công ty, có văn kiện nào cần ký thì cậu cứ mang đến nhà tôi. Còn cái gì cần xử lý ở công ty, thì cậu cứ xử lý, không cần phải hỏi qua ý kiến.
– Vâng ạ, tôi sẽ làm theo lời dặn của anh.
– Còn gì nữa không?
– Thật ra … đúng là còn một chuyện. Phía công ty Thành Nam liên tục gọi điện đến xin một cuộc hẹn với anh, họ bảo họ có một dự án muốn được bên mình đầu tư và hợp tác ạ.
– Công ty Thành Nam? Cậu đã xem qua nó chưa? Bản kế hoạch thế nào?
– Cũng khá là tốt ạ. Bản kế hoạch do đích thân giám đốc bên đó làm, cơ bản chưa tìm ra được lỗi nào.
– Ừ.
– Vậy… ý của anh thế nào ạ? Hay là em mang đến cho anh để anh có thời gian thì xem lại nhé.
– Không cần. Từ chối đi.
Lời nói này của Vỹ không những làm cho tôi sửng sốt, mà cả người đang ngồi bên cạnh anh cũng vậy. Tôi liếc mắt nhìn, đoán không nhầm người đó là thư ký đắc lực của anh, một người cực kỳ trung thành và tài giỏi.
– Tổng giám đốc, tôi nghĩ bản kế hoạch này khá ổn, chúng ta đầu tư vào đó cũng không phải là không có lợi nhuận.
– Cậu nghĩ tôi cần mấy thứ tiền lẻ ấy?
– Em…
– Truyền xuống dưới cho các nhân viên, bất cứ người nào của Thành Nam gọi tới, cũng không cần phải nghe, và phải gặp. Cậu hiểu ý tôi rồi chứ?
– Dạ vâng, em sẽ đi bảo ngay ạ.
– Ừ.
Tôi nghe đến đó thì trái tim như đã ngâm vào thùng băng, vết thương ở dưới mu bàn chân khẽ đau nhói. Xong thật rồi, tôi đã nghĩ đến giờ phút này, cuộc thanh trừng của Vỹ đối với Nam cũng đã bắt đầu rồi. Anh còn không nhân nhượng trước lời cầu xin của tôi nữa, anh chẳng những không muốn hại Nam, mà còn muốn cho anh ấy không thể ngóc đầu lên được ở cái thủ đô này, c.hết dần c.hết mòn.
Người thư ký kia của anh đi rồi, tiếng bước chân trầm ổn của Vỹ cũng từ xa lại gần. Nhìn thấy tôi đứng ở ngoài cánh của, anh hơi cau mày, nói.
– Chân đau thì đừng lên đứng nhiều. Em không nghe thấy bác sĩ dặn em như thế nào sao?
Tôi ừ nhẹ một tiếng, để Vỹ ôm mình trở lại giường, đôi mắt vẫn luôn dán ở trên người anh. Đương nhiên, sự khác lạ ấy của tôi không thể nào thoát khỏi được một người tinh ý như anh, vì thế rất nhanh liền nghe thấy anh hỏi.
– Em có chuyện gì muốn hỏi tôi à?
– Chuyện của công ty Thành Nam, anh làm như thế… là vì muốn trả thù cho tôi đúng không?
– Em nghĩ như vậy à?
– Tôi không biết. Nhưng tôi hi vọng không phải là như vậy. Đau khổ này là do tôi lựa chọn, tôi không muốn anh trút giận lên anh ấy.
Trước những lời này của tôi, Vỹ hơi cười, anh ngồi xổm xuống, vẫn bình thản như không, nói.
– Em nói đúng. Tôi đang trút giận lên cậu ta. Sao? Em xót à?
– Anh đã hứa…
– Đúng là tôi đã hứa, nhưng đó là trước kia, không phải bây giờ. Tôi sẽ cho cậu ta nếm từ từ, đủ các tư vị mà cái gia đình khốn nạn đó đã làm với em. Đương nhiên, tôi cũng không bao giờ làm việc một cách mù quáng? Bản kế hoạch đó, đúng là rất tốt, nhưng ở thời điểm này triển khai mất rất nhiều chi phí, lợi nhuận có khi còn không thu được về.
– Anh có thể thử? Trước kia chúng tôi học cùng trường, anh ấy là một người rất giỏi.
– Em quên là tôi cũng tốt nghiệp ngành CNTT sao?
– Ý anh là…
– Lúc cậu ta bước được 1 bước, tôi đã bước được 100 bước rồi.
Nghe xong câu nói này của Vỹ, tôi biết rằng mình không thể nào thay đổi được điều gì nữa nên đành im lặng, cụp mí mắt, sau đó trở về giường nằm xuống. Vỹ nhìn một loạt hành động đó, thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời bấy giờ mới xoay người đi về phía cảnh cửa thông sang thư phòng để làm việc, đoán chừng là thời gian không đến công ty, công việc quả thật chất thành một núi cao.
Nằm trên giường, tôi không ngủ được nên cứ trằn trọc qua trằn trọc lại, cuối cùng đành lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mai. Hồi sáng tôi có nhờ cô ấy xin nghỉ giúp tôi một ngày, nhưng mà bây giờ e rằng Vỹ sẽ không để ý cho tôi đi làm lại ngay được, nên đành bảo cô ấy xin nghỉ thêm cho. Qủa nhiên, cô ấy nghi ngờ tôi có chuyện, liền cất giọng hỏi.
– Này, cậu lại có chuyện gì đúng không?
– Mình bị bỏng ở chân, đi lại có chút khó khăn.
– Bị bỏng? Thế nào? Đi viện chưa? Bây giờ đang ở đâu? Tên kia có lo lắng cho cậu không?
– Mình ổn rồi. Hiện tại mình đang ở nhà anh trai của mình.
– Vậy còn chồng cậu…
– Nói chuyện này sau đi. Cậu bảo với sếp nhé.
– Ừ. Chiều mình xin về sớm mình qua thăm cậu. Cậu gửi địa chỉ đây cho mình.
– Để khi khác đi. Anh ta không thích có người lạ đến đây. Chắc mai ngày kia là mình về nhà mình thôi.
Nghe tôi kể nhiều về Vỹ, Mai cũng ít nhiều hiểu được tính cách của Vỹ là như thế nào, vì thế đối với những lời này, cô ấy cũng không hề tỏ ra tức giận, gật gù bảo được. Chúng tôi ngồi nhắn tin với nhau khoảng nửa tiếng thì cô ấy có việc phải đi, tôi chán nản lại nằm xem mấy bộ phim mới ra, dần dần mí mắt cũng trở nên nặng trĩu, khép lại.
Lần này, tôi mơ một giấc mơ vô cùng đáng sợ, trong mơ đó tôi đang đứng ở một nơi toàn là những màu đỏ như máu, bản thân không nhìn thấy gì trong mơ cả, bởi vì sương mù giăng thật dày, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng bước chân, và những tiếng cười đầy man nợ. Tôi thấy tiếng bước chân kia đang đi về phía mình, tôi bắt đầu sợ hãi và xoay người chạy, nhưng sương dày đặc che lấp cả đường đi. Tôi giẫm mạnh từng bước mà bỏ chạy nhưng tiếng bước chân kia vẫn cứ vang mãi phía sau lại càng làm tôi khó chịu hơn, rồi bất chợt cả người rơi xuống vực sâu nhìn trượng, mà ở dưới đó toàn là những chiếc đầu lâu, những con quỷ với nanh vuốt sắc nhọn, dính đầy máu và thịt sống..
Đột nhiên tỉnh lại trong cơn hoảng sợ, trái tim vẫn thình thịch liên hồi trong lồng ngực, tôi nhìn căn phòng xa lạ dần trở nên quen thuộc với cái đầu đầy mồ hôi. Không có hang sâu, đây là biệt thự, là biệt thự của Vỹ. Trong lúc ngây người, tiếng bước chân trong mơ lại đột nhiên vọng đến, càng nghe càng rõ ràng. Thân thể tôi chợt cứng ngắc lại, không thể nhúc nhích, trong chốc lát còn nghĩ mình vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn ác mộng, thì từ nhà tắm, Vỹ chậm rãi bước ra. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, mùi sữa tắm bạc hà dịu nhẹ đánh thẳng khứu giác giúp tôi dần dần ổn định lại được cơn hoảng loạn của mình..
Nhìn thấy tôi ngây người trên giường với gương mặt trắng bệch, Vỹ ném chiếc khăn sang một bên rồi chậm rãi bước đến, giúp tôi chỉnh lại những lọn tóc rối trước mặt, ân cần hỏi.
– Gặp ác mộng à?
– Tôi … không sao.
– Có muốn ăn gì không? Tôi làm cho em nhé.
– Không, tôi không đói.
– Ừ. Vậy đợi tôi một lát.
Mặc dù tôi đã bảo là không đói, nhưng Vỹ vẫn đi xuống dưới nhà mang lên cho tôi một cốc sữa đậu nành cùng với một đĩa bít tết. Anh đút cho tôi từng miếng một, đợi cho tôi ăn hết thì lại dọn dẹp mọi thứ, xong xuôi mới trở về giường vén chăn nằm xuống bên cạnh tôi, không nói không rằng kéo tôi nằm sát vào lòng mình, không cho tôi cơ hội giãy dụa. Hành động này của anh thật sự dọa tôi căng thẳng, tôi cố chấp dùng đủ mọi cách để thoát ra, nhưng rồi từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ngái ngủ của anh, nhẹ nhưng cũng quyến rũ vô cùng.
– Ngủ đi…
Tư thế này thật sự rất mờ ám, tôi nằm trong lồng ngực to lớn của anh, cánh mũi và môi chạm vào yếu hầu của anh, cảm nhận được làn da nóng hầm hập như muốn thiêu đốt mình, cùng với những tiếng nhịp tim trầm ổn. Đây rõ ràng là một loại cảm giác quá gần gũi, điều này khiến tôi vô cùng phản cảm nhưng cũng không dám động, chỉ sợ lại chọc giận anh thì không biết anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Bất giác, tôi nhớ đến những lần tôi vô tình nhìn thấy anh đứng một mình hút thuốc, uống rượu, màn đêm hung ác phủ xuống ôm lấy người anh, lại không đủ sức nhấn chìm anh, rõ ràng là u tối nhưng lại giống như đang phục tùng. Có lẽ nào, đó mới là thế giới vốn dĩ phải thuộc về anh.. Còn nữa, anh bảo chúng tôi không phải là anh em, rốt cuộc ý tứ là như thế nào? Anh đang lừa tôi sao?
Nghĩ đến ấy, tâm tình tôi không thể nào tốt lên được, vì thế bản thân một lần nữa lại lên tiếng phá tan đi bầu không khí im lặng nãy giờ.
– Chuyện lần trước.. anh có thể giải thích với tôi được không?
– Em muốn hỏi chuyện gì?
– Chuyện anh nói chúng ta.. không có quan hệ huyết thống, rốt cuộc là như thế nào? Chúng ta, ai mới là con ruột?
– Không quan trọng. Em chỉ cần biết, chúng ta không làm trái đạo đức là được.
– Anh đang che giấu cái gì? Hay thực tế đó chỉ là một lời bịa đặt của anh?
– Trước giờ em đã thấy tôi lừa dối em cái gì chưa?
Tôi nghẹn họng, vào thời điểm này bản thân giống như bị mắc nghẹn vậy, không phản bác được gì? Anh nói đúng, anh chưa bao giờ lừa dối tôi, anh luôn giúp đỡ tôi, che chở cho tôi, cứu tôi thoát khỏi hiểm nguy. Thật lòng đến bây giờ tôi rất biết ơn anh, nhưng không phải vì thế mà tôi sẽ tin chuyện chúng tôi không phải anh em nếu không có chứng cứ. Nhất định việc này không đơn giản, tôi phải tìm ra được xem đâu mới là sự thật…Liệu có phải anh là con của người khác chứ không phải là con của bố tôi, tất cả chỉ là một màn kịch mà mẹ anh sắp xếp dựng lên một cách tỉ mỉ để cướp lấy Hoàng Long??
Càng nghĩ, đầu óc tôi càng trở nên loạn, rồi chẳng biết từ lúc nào bản thân đã ngủ say, tới khi mở mắt đã là ngày hôm sau rồi. Tôi vẫn nằm nguyên tư thế, cả người cuộn lại trong vòng tay của Vỹ, thảo nào cả đêm qua lại có thể ngủ một cách ngon lành đến như vậy. Trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, lại thấy nơi phía sau lực cánh tay của anh siết chặt, tôi giật nảy mình, cả người theo quán tính ngồi bật dậy. Thế nhưng, hành động còn chưa kịp thành công thì ngay lập tức đã bị anh kéo lại, nghiêng người đè tôi xuống giường, cánh môi mỏng bạc rơi xuống hõm cổ tôi, ban đầu nhẹ nhàng cắn mút, sau đó anh nghiến răng, giống như kiểu muốn trút hận cắn đứt động mạch của tôi vậy.
Đôi mắt không kiềm chế được trở nên đỏ ửng, tôi không dám chửi Vỹ vì tôi hiểu đàn ông mỗi sáng sớm sinh lực dồi dào như này, bây giờ lại đang trong hoàn cảnh mờ ám, càng chống cự thì càng làm đối phương kích thích, nên chỉ có thể nhẫn nhịn, thì thầm mong anh có thể hiểu được.
– Anh đừng như vậy. Cho dù chúng ta có thật sự không phải là anh em giống như anh nói, thì cả tôi với anh cũng không thể có tương lai đâu? Bởi vì… tôi không yêu anh. Cả bây giờ, và cả sau này đều vậy..
Mặc dù bản thân đã cố gắng dùng sự nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng nó vẫn không hề khiến cho Vỹ ngưng hành động của mình. Ngược lại, anh còn dùng sức cắn tôi mạnh hơn, đến mức còn cảm thấy không đủ, anh chuyển qua hôn xuống môi tôi, chà sát môi tôi. Tôi nức nở nghẹn ngào tìm cách né tránh nhưng đầu lưỡi vẫn bị lưỡi anh cuốn lại, điên cuồng liếm láp khắp khoang miệng, dây dưa không rời. Phải cho đến khi trên má tôi đều là những giọt nước mắt giàn dụa, nụ hôn của anh mới trở nên dịu dàng. Nơi đáy mắt sâu lắng đọng sự đau đớn vô hạn, con ngươi đỏ tươi như máu, anh cố gằn lên từng tiếng với tôi.
– Vậy tôi phải đợi em bao lâu thì em mới chịu quay đầu nhìn tôi? Em nói đi????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương