Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 15: Chương 15



Vân Hy nghe La Xu hỏi, nhưng không muốn để ý tới chuyện gì.
Nàng nhất thời trầm mặc.
Trong lòng nhớ tới vài điều không liên quan.
Lão thái quân xuất thân từ danh gia vọng tộc, có chút quan hệ họ hàng với Hoàng quý phi.

Hoàng quý phi gặp bà có thể gọi là biểu cô mẫu.
Lăng Vương điện hạ là con trai của Hoàng quý phi.

Ngày đại thọ 70 tuổi của lão thái quân, Hoàng quý phi là cung phi nên không thể đích thân tới, bởi vậy mới để Lăng Vương điện hạ đến mừng thọ.
Về phần Tông Thân Vương, lúc lão thái quân lần đầu tiên làm mẹ, Tông Thân Vương cũng vừa ra đời không bao lâu, thân thể vô cùng yếu ớt, người trong cung cho rằng không thể sống sót.

Sau đó có một ngày, lão thái quân vào cung, thấy đứa trẻ mới sinh đáng thương, đút cái gì cũng nôn ra, dưới tình thế cấp bách, bà cho tiểu hoàng tử bú sữa của mình.
Ai ngờ Tông Thân Vương bú sữa của lão thái quân, dần dần không nôn nữa, vì thế mẫu phi của Tông Thân Vương cầu xin tiên đế cho lão thái quân làm nhũ mẫu của Tông Thân Vương.
Lão thái quân có xuất thân cao quý, lại là nữ tướng quân đã lập được chiến công, nay phải làm nhũ mẫu cho một hoàng tử, chắc chắn có chút thiệt thòi.
Vì thế để bồi thường, sau khi lão thái quân cho Tông Thân Vương bú được nửa năm, tiên đế ban ra một chiếu chỉ, phong cáo mệnh cho bà.
Tông Thân Vương trưởng thành luôn luôn kính trọng lão thái quân, đúng lúc đại thọ 70 tuổi của lão thái quân, ông dẫn Tam công tử tới thăm cũng không có gì đáng trách.
Phùng quản gia vô cùng bất an khi thấy Vân Hy không nói lời nào.
Thật ra hôm nay ông tới mời vị tiểu thư này của hầu phủ đến dự tiệc, nào có nhẹ nhàng như bề ngoài.
Ngày lão thái quân mới tới Kim Lăng, bà nghiêm khắc khiển trách lão gia và nhị thiếu gia một hồi, chất vấn bọn họ vì sao trì hoãn việc hôn nhân với Trung Dũng Hầu phủ.
Bà còn nói, nếu bọn họ không đến hầu phủ cầu hôn, bà sẽ mặc trang phục cáo mệnh, vào cung xin kim thượng tứ hôn cho Bùi Lan và Vân Hy.

Phùng Nghị là quản gia của Bùi phủ, đương nhiên biết rõ ý của lão gia và nhị thiếu gia.
Trung Dũng Hầu phủ đã suy tàn, nếu nhị thiếu gia cưới một vị tiểu thư nghèo túng như vậy, điều đó chẳng những khiến con đường làm quan của hắn bị đình trệ, mà còn ảnh hưởng đến tương lai của Bùi phủ.
Tuy nhiên lão thái quân được nhiều người kính trọng, lời nói rất có trọng lượng, lão gia và nhị thiếu gia không lay chuyển được, đành phải tạm thời theo ý bà.
Hôm nay mời Vân Hy đến dự tiệc cũng là chiêu hoãn binh.
Bùi Minh nói: “Nếu mẫu thân muốn quyết định việc hôn nhân cho Lan Nhi và A Đinh thì đợi qua khỏi đại thọ rồi nói sau.”
Về phần có phải lão thái quân nhìn thấu tâm tư của lão gia hay không, bởi vậy tương kế tựu kế, mời rất nhiều con cháu quý tộc, còn sắp đặt chỗ ngồi bên cạnh mình cho Vân Hy, muốn mượn sinh nhật của mình để làm chủ cho Vân Hy, khiến cho lão gia và nhị thiếu gia lo lắng.
Phùng quản gia nghĩ như vậy, nâng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Không dám gạt tiểu thư, hôm nay trước khi tiểu nhân tới hầu phủ, lão thái quân còn đặc biệt dặn dò đôi câu.”
“Lão thái quân nói, mấy năm nay, hoàn cảnh của hầu phủ không tốt, mấy phen thăng trầm, bà đều biết cả.

Cho dù lão gia bận rộn công vụ, nhị thiếu gia xuất chinh bên ngoài, cũng không có lý do nào để không giúp đỡ.

Hầu phủ và Bùi phủ ít qua lại với nhau là sự thiếu sót và lỗi lầm của lão gia cùng nhị thiếu gia.

Bà thay mặt họ để xin lỗi.”
Phùng quản gia nói rồi cúi đầu trước Vân Hy.
“Sức khỏe của lão thái quân không tốt, năm nay bị giày vò ba tháng trên đường tới Kim Lăng, nói là nhớ lão gia và các thiếu gia, nào biết là vì muốn gặp tiểu thư một lần? Tiểu thư nhất định phải tới dự sinh nhật lão thái quân, lão nhân gia còn đang chờ câu trả lời của tiểu nhân trong phủ.

Ngài đừng làm bà đau lòng và thất vọng nhé.”
Vân Hy không muốn đến Bùi phủ.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Nhưng đã nói đến nước này, nếu nàng từ chối thì không được.
Vân Hy đành phải gật đầu: “Được rồi, vào ngày sinh nhật của lão thái quân, ta nhất định sẽ đến mừng thọ.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói thêm, “Xin quản gia trở về nói với lão thái quân, ta đến Bùi phủ chỉ vì nhớ lão thái quân nên tới thăm, không cần sắp xếp chỗ ngồi cho ta.

Khách đến dự tiệc đều là quý nhân, cứ để ta ngồi vào vị trí theo quy củ.”
“Được, được.” Phùng quản gia thấy Vân Hy đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đáp lại yêu cầu của nàng.
Sau đó khen, “Tiểu thư là tiểu thư con vợ cả của hầu phủ hàng tam phẩm, cho dù ngồi theo quy củ, làm sao ngồi chỗ thấp được?”
Nói xong, sợ ở lâu sẽ bị Vân Hy đổi ý, ông muốn về phủ để nói cho lão thái quân biết tin vui này, rồi vội vàng rời đi.
Phùng quản gia vừa đi, Phương Phù Lan chưa kịp lên tiếng, La Xu đã vui vẻ nói: “A Đinh, thật tốt quá, vừa nãy thấy bộ dạng của tỷ, ta còn tưởng tỷ không muốn đến Bùi phủ chứ.

Bây giờ được rồi, tỷ và ta cùng đi, dù gì cũng có bạn.”
“À này.” Dường như nàng nhớ tới gì đó, “Tỷ có biết, lần này lão thái quân mừng sinh nhật, Tố Tố cũng tới.

Lần trước Hoàng quý phi mở tiệc, ta vào cung gặp nàng, nàng nói rằng Bùi Nhị ca ca mới về kinh mấy ngày, tỷ đã đến Xu Mật Viện tìm hắn làm việc, đụng phải nàng, nảy sinh chút hiểu lầm.

Sau khi trở về, nàng nghĩ lại về việc này, trong lòng rất băn khoăn.

Lần này nhân dịp sinh nhật của lão thái quân, ta giúp hai người giải tỏa sự hiểu lầm.”
Phụ thân của La Xu nhậm chức ở Xu Mật Viện, là cấp dưới của Diêu Hàng Sơn, hai nhà thường xuyên lui tới, bởi vậy La Xu cũng thân với Diêu Tố Tố.
Vân Hy trực cả đêm, có chút mệt mỏi, không muốn nói chuyện nhiều.

Cho dù nói, cũng muốn nói sự thật.

Lời của La Xu nghe như là suy nghĩ cho người khác, nhưng thật ra rất mơ hồ, dường như mỗi chữ đều lơ lửng trong không khí, Vân Hy cảm thấy kiệt sức.
Nàng không muốn chu đáo, chỉ trả lời: “Muội suy nghĩ nhiều rồi, giữa ta và Diêu Tố Tố không có gì.”
Một câu chặn lại La Xu.
Sau đó nàng hỏi Phương Phù Lan: “A tẩu, hôm nay tẩu nên đến gặp đại phu phải không? Giờ ta rảnh, sẽ đi với tẩu.”
Phương Phù Lan nhàn nhạt cười: “Nào cần muội đi cùng, Xu Nhi muội muội đến từ sáng sớm, nói rằng muốn đi khám bệnh với ta.

Muội vất vả cả đêm, đi nghỉ ngơi đi.”
Vân Hy ngẫm nghĩ, gật đầu: “Được rồi, ta đưa hai người ra cửa.”
Ba người mới vào trong viện thì thấy Điền Tứ và A Linh đỡ Bạch thúc từ hậu viện đi ra, cùng nhau tiễn đại phu châm cứu.
Từ lúc Bạch thúc châm cứu ở chân, mỗi ngày tuy không thể giống người thường, nhưng có thể chống gậy đi lại.
Mọi người bày tỏ lòng biết ơn đối với đại phu, Vân Hy hơi trầm ngâm, tựa như nhớ tới gì đó nên gọi: “Ngô đại phu.”
Nàng mời Ngô đại phu sang một bên và nói: “Ta có chuyện riêng muốn hỏi Ngô đại phu, không biết đại phu có tiện nói hay không?”
“Đại tiểu thư cứ hỏi.”
Vân Hy nhìn ông: “Không biết quý nhân nhà ai bị thương ở chân, ngài vội vã chữa trị cho người ấy nên đến hầu phủ để chữa bệnh từ thiện?”
“À……” Ngô đại phu hơi do dự, “Quý nhân có thân phận quý giá, tại hạ thật sự không tiện bẩm báo tên của người đó.

Không biết…… vì sao đại tiểu thư hỏi điều này?”
Thực ra trong lòng Vân Hy cũng có suy đoán về việc chữa bệnh từ thiện, thấy ông không muốn trả lời, biết gạn hỏi cũng không có kết quả nên nói: “Tò mò thôi.”
Ngược lại nói, “Bây giờ hầu phủ mang ơn ngài, ta thật sự băn khoăn, lúc đầu ngài tới châm cứu còn thu phí mười văn tiền một lần, hiện giờ chỉ giảm xuống có ba văn tiền, thật sự quá thấp, hay là để ta trả theo giá lúc trước đi.”
“Không được, không được.” Ngô đại phu vội vàng nói, “Tiểu thư không biết rồi, bởi vì chữa bệnh từ thiện cho hầu phủ, tại hạ đạt được rất nhiều về mặt y học, chữa khỏi chân cho quý nhân, nhận thưởng rất nhiều từ chỗ quý nhân.

Nói đúng ra, nhờ hầu phủ giúp tại hạ, tại hạ tới châm cứu cho Bạch quản gia là chuyện đương nhiên, không nên thu ba văn tiền mới phải.”
Vân Hy thấy ông khăng khăng, đành phải gật đầu: “Đã làm phiền Ngô đại phu.”
Nói xong, cùng với Điền Tứ và A Linh đưa La Xu, Phương Phù Lan và Ngô đại phu ra cửa, kêu Triệu Ngũ lấy xe ngựa đã mượn tới, tiễn Ngô đại phu một đoạn đường.
Mọi người chưa kịp rời đi, đột nhiên thấy đầu ngõ có một nha sai vội vàng chạy tới.
Nha sai tên là Kha Dũng, tuy không thường làm dưới quyền của Vân Hy nhưng đáng tin cậy.
Hắn chống đầu gối, thở hổn hển nói: “Vân bộ khoái, đã tìm được người lái thuyền hại Tam công tử rơi xuống nước!”
“Thật sự?” Vân Hy vui vẻ, lại nghĩ, người lái thuyền thật sự gian xảo, bơi giỏi cực kỳ, vừa lao vào nước đã biến mất không thấy bóng dáng.

Nàng tìm mấy ngày liền nhưng không thấy dấu vết, cho rằng hắn chuồn theo dòng chảy của sông Tần Hoài, làm thế nào tìm được lúc này?
Kha Dũng thấy Vân Hy nghi ngờ, nói ngay: “Hắn tự mình tới đầu thú.”
“Tự mình tới?”
“Đúng rồi.” Kha Dũng gật đầu, ánh mắt vô cùng phức tạp, “Hắn nói, có một nhân vật rất ghê gớm muốn giết hắn diệt khẩu, cho nên mới đầu thú, cầu xin quan phủ bảo vệ mạng sống của hắn.”
Vân Hy sửng sốt khi nghe vậy.
Nhân vật rất ghê gớm?
Đúng rồi, lúc trước sở dĩ Tam công tử chết đuối và chìm xuống đáy là vì túi trong tay áo bị nhét hai viên gạch vàng, người lái thuyền nghèo trắng tay, gạch vàng dĩ nhiên không phải của hắn, bởi vậy hắn đẩy Tam công tử xuống nước, nhất định là bị người khác sai khiến.
Giờ người này muốn giết hắn, đương nhiên là muốn diệt khẩu.
Vân Hy nói: “Các ngươi có hỏi ai muốn giết hắn diệt khẩu không?”
“Đã hỏi rồi.” Kha Dũng nói, “Nhưng hắn cũng không rõ lắm, chỉ biết người nọ ghê gớm lắm, phái người để đuổi theo hắn còn nhiều hơn Kinh Triệu phủ, có lẽ hắn đã bị dọa, nói chuyện lộn xộn, lại đề cập đến Tam công tử gì đó.

Nhưng đám tiểu nhân cũng không rõ chuyện của Tam công tử, lại không dám hỏi nhiều, nghĩ rằng Vân bộ khoái có lẽ có chủ ý, nên tới thông báo cho ngài.”
Vân Hy biết chuyện này không thể chậm trễ, lập tức gật đầu: “Được, ta về nha môn ngay bây giờ.”
Quay lại nói với Điền Tứ: “Ngươi tìm tuần thành ngự sử dọc đường hỏi một chút, xem thử hôm nay Tam công tử tuần tra phố nào, nói với hắn rằng đã tìm được người lái thuyền, mời hắn tới Kinh Triệu phủ.”
“À, còn nữa.” Vân Hy nhớ tới gì đó, đi được hai bước lại quay đầu nói, “Cũng xin hắn dẫn theo những người hầu thường đi theo hắn.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương