Dấu Chân Thời Gian

Chương 18



Rời khỏi viện phúc lợi, Trịnh Thanh nhớ lúc đó ở Cổ Lãng Tự, Trịnh Tích Vân nói với mình, thành tích không tốt, cô nhi viện lại có rất nhiều đứa trẻ, không muốn lãng phí ngân sách quốc gia, lúc nói mấy câu này, chắc là trong lòng cậu ấy đã buồn biết bao.

Nhưng bởi vì lúc ấy cậu ấy bỏ đi nên cậu ấy cũng không biết rõ chân tướng sự việc năm đó, Trịnh Thanh ưu sầu không biết nên nói việc đó thế nào với Trịnh Tích Vân, để cậu ấy quay về thăm viện, thầy cô ở đó cũng như là bố mẹ cậu ấy vậy.
Vừa quay về khách sạn, Trịnh Tích Vân gọi điện thoại cho cô, “Tôi đang ở cửa phòng chị, chị không ở phòng sao?”
Thang máy mở ra, Trịnh Thanh đi ra từ trong đó, từ đằng xa đã nhìn thấy cậu, “Tôi ra ngoài một lát, sắp về tới nơi rồi.”
Trịnh Tích Vân nghe thấy tiếng ở đằng sau, quay người lại nhìn thấy Trịnh Thanh đang đi tới gần, “Sao chị một mình ra ngoài, cũng không gọi tôi.”
“Tôi đi dạo gần đây, nghĩ cậu còn muốn ngủ nướng nên không gọi cậu.

Cậu đã dậy rồi, vậy chúng ta đi ăn trưa.”
“Bây giờ đi sao, chị không muốn nghỉ một lát à?”
“Không cần, tôi cũng không thấy mệt.”
Chọn một quán ăn Tứ Xuyên ở gần khách sạn, hôm qua thấy Trịnh Thanh có thể ăn cay được, Trịnh Tích Vân lớn dạ chọn mấy món cay Tứ Xuyên.

Sau khi gọi món xong, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thanh, “Sao vậy, có gì muốn nói với tôi sao?”
“Ồ..Không sao…” Trịnh Thanh nghĩ hồi lâu vẫn chưa biết nên mở lời thế nào, suy cho cùng đây là việc riêng của Trịnh Tích Vân, cậu ấy sẽ không tức giận mình lo chuyện bao đồng chứ.
“Vậy buổi chiều chị muốn đi đâu? Hay là đi dạo ở hẻm Khoan Trách?”
“Tôi sao cũng được.” Trịnh Thanh uống một ngụm trà, nhẹ nhàng trả lời cậu.
“Sao tôi cứ cảm thấy chị có tâm sự?”
“Mỗi ngày tôi đều có tâm sự, người tuổi này rồi có chút tâm sự chẳng phải rất bình thường sao?” Trịnh Thanh nói đại cho qua.
Sau khi món ăn lên, điện thoại cậu gần như không bao giờ rung chuông, hôm nay lại khác thường.

Sau khi nhìn cuộc gọi đến, liếc nhìn Trịnh Thanh, “Tôi đi nghe điện thoại, chị ăn trước đi.”
“Điện thoại của ai mà phải ra ngoài nghe.” Trịnh Thanh làu bàu một câu rồi cúi xuống ăn tiếp.
Sau mấy phút, Trịnh Tích Vân quay lại ngồi xuống, “Lát nữa tôi không thể đi chơi cùng chị, tôi phải đến một nơi có chút chuyện cần xử lý..”
“Wa, vậy khi nào cậu có thể xử lý xong đây?”
“Tôi không biết, xem tình hình thế nào, xong việc tôi gọi cho chị.”
Ăn xong, Trịnh Tích Vân gọi xe đưa Trịnh Thanh đến hẻm Khoan Trách rồi mới rời đi.
Một mình Trịnh Thanh đi dạo trên con hẻm Khoan Trách, sau đó lại đến đường Xuân Hi, Taikoo Li, đến hơn 5 giờ chiều, Trịnh Tích Vân vẫn chưa gọi điện thoại cho cô, cô ngồi trong một quán café ở Taikoo Li, gửi cho cậu một tin nhắn, “Cậu đã xử lý xong việc chưa?”
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, đến khi Trịnh Thanh rời khỏi Taikoo Li, cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Trịnh Tích Vân.

Lúc đợi xe taxi, Trịnh Thanh lại gọi điện cho Trịnh Tích Vân, không có người nghe, cô chỉ có thể một mình quay về khách sạn trước.
Gọi xe về khách sạn, Trịnh Thanh không về phòng mình, mà đi qua phòng Trịnh Tích Vân thử gõ cửa, không ngờ bên trong có người mở cửa ra.
“Thì ra cậu ở khách sạn, tôi gọi điện sao cậu không nghe”.
Ánh mắt Trịnh Tích Vân khác thường nhìn Trịnh Thanh, “Không muốn nghe.”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi, thái độ của cậu thế này là sao?”
Trịnh Tích Vân quay người vào trong, “Vào trong rồi nói.”

Trịnh Thanh đi vào trong phòng, quay qua hỏi cậu, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ai bảo chị tự mình đến viện phúc lợi, ai bảo chị nghe ngóng việc của tôi, còn lấy danh nghĩa của tôi quyên góp cho viện hai nghìn tệ?”
Trịnh Thanh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Cậu…Sao cậu biết…”
“Buổi trưa người gọi điện cho tôi là viện trưởng viện phúc lợi chỗ chúng tôi, ông ấy đã thông qua mấy người tìm được tôi, biết tôi đang ở Thành Đô, muốn tôi về một chuyến, nói rằng buổi sáng có một người phụ nữ đến nghe ngóng chuyện trước kia của tôi, ngoài chị ra còn có ai nữa?”
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không muốn nghe ngóng chuyện riêng của cậu…Tôi chỉ là…” Trịnh Thanh cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Hai vạn tệ đó của chị trừ vào tiền lương của tôi đi, sau này đừng quản chuyện của tôi nữa, tôi tự biết nên làm gì.”
“Trịnh Tích Vân, thực ra chuyện năm đó…”
“Được rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện năm đó, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Trịnh Tích Vân cắt lời cô.
Trịnh Thanh phiền não về phòng mình, mình đã cẩn thận như vậy, không ngờ vẫn làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.
Ngày cuối cùng ở Thành Đô, cả một buổi sáng Trịnh Thanh không dám làm phiền Trịnh Tích Vân, tối qua cậu ấy nổi giận hoàn toàn như biến thành con người khác, sáng nay Trịnh Thanh tự mình đi từ đường Vũ Hầu và Cẩm Lí.
Chuyến bay buổi tối quay về Hạ Môn, buổi chiều Trịnh Thanh quay về khách sạn, sau khi thu dọn hành lý, mới tới gõ cửa phòng bên cạnh.
“Cậu đã thu dọn xong đồ đạc chưa, chúng ta nên tới sân bay để quay về Hạ Môn rồi.”
“Ừm.” Trịnh Tích Vân chỉ lạnh nhạt trả lời một từ.
“Vậy thì đi thôi.”
Cho đến khi máy bay cất cánh, dù sao hai người cũng không nói chuyện, Trịnh Thanh muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, không ngờ Trịnh Tích Vân chủ động xua tan sự yên lặng, “Hôm qua…Thái độ của tôi không tốt, tôi xin lỗi.”
Trịnh Thanh ngạc nhiên nhìn cậu, “Không sao, trách tôi đã quá đường đột, tôi nên nói với cậu.”

“Chuyện của viện phúc lợi, tôi vẫn luôn không muốn nhắc tới, là vì…”
Trịnh Thanh vội vàng ngắt lời cậu, “Đó là hiểu lầm của cậu, việc không như cậu nghĩ, hôm qua viện trưởng đã nói với tôi…”
“Viện trưởng cũng giải thích với tôi rồi, những thứ chị muốn nói tôi đều biết.”
“Vậy tại sao đã nhiều năm như vậy cái nút trong lòng cậu không cởi ra, tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, cậu xem cậu hiện tại cũng đã làm được việc mà mình thích, chẳng phải rất tốt sao?”
Trịnh Tích Vân lắc đầu, “Chị không hiểu rõ chuyện năm đó đã đả kích lớn thế nào đối với tôi, những đứa trẻ sống trong viện phúc lợi chúng tôi, bản thân đã khá tự ti, thi đỗ vào một trường đại học tốt cũng rất khó khăn so với những đứa trẻ con nhà bình thường khác, nhưng năm đó, lúc mà tôi biết tôi không thể đi học tại trường đại học mà tôi đã cố gắng rất nhiều để vào đó, đả kích đó như một đòn chí mạng với tôi.

Cùng lúc đó, tôi cũng hiểu rõ một đạo lý, không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình, cầm tiền của người khác đi đóng học phí chẳng bằng tự lập.”
“Lúc đó mọi người đều muốn giúp cậu học đại học, chỉ là sai sót ngẫu nhiên….”
“Hôm qua tôi cũng đã biết hết rồi, thực ra lúc đó tôi cũng đã không muốn học đại học nữa, cố gắng nhanh chóng tự lập đối với tôi mà nói nó quan trong hơnviệc học đại học rất nhiều.”
Trịnh Thanh giờ mới ý thức được lòng tự trọng mãnh liệt của đứa bé này là do sự tự ti sâu trong đáy lòng của cậu, “Điều quan trọng nhất là hiện giờ cậu sống tốt, sống vui vẻ, một người không thể mãi mãi sống với quá khứ, cậu hiểu không?”
Trịnh Tích Vân đột nhiên nắm tay Trịnh Thanh, thâm tình nhìn cô, “Tôi hiểu, bây giờ tôi đã rất vui vẻ, cuối cùng trong cuộc đời của mình cũng có một người quan tâm tôi như vậy, tôi rất mãn nguyện.”
Trịnh Thanh không tự nhiên, né tránh ánh mắt của cậu, cười gượng, “Cậu vui vẻ là đợc.” Nói rồi, cô rút tay ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương