Dấu Cắn

Chương 43: Tiệc rượu (2)



Edit: Văn Văn.

Beta: Behind.

Trên bàn yên tĩnh vài giây, vài ánh mắt khó lường tập trung trên người Tống Thư.

Sau một lúc lâu không nghe được câu trả lời, Sở Hướng Bân ngẩng đầu, “Có chuyện gì à?”

Tống Thư cười: “Tôi vừa về nước không bao lâu, mấy tiệc rượu như vậy lại chưa từng tham gia, tôi lo mình sẽ phá hỏng kế hoạch của tổ trưởng Sở, như vậy thì không hay cho lắm.”

“Đơn giản thôi, chỉ cần mang đôi mắt với lỗ tai theo là được, nói ít, làm ít.” Sở Hướng Bân nhẹ nhàng cắt đứt đường lui của cô.

Đôi mắt Tống Thư hơi động, vài giây sau, cô gật đầu, “Nếu tổ trưởng Sở đã nói đến thế, tôi đây chắc chắn phải cố gắng hết sức để phối hợp công việc của ngài cho tốt.”

“….”

Im lặng hai giây, Sở Hướng Bân cười nhạt, mang theo chút trào phúng.

Bàn tay cầm đũa của Tống Thư khựng lại, trong lòng chợt nổi lên một dự cảm, người này chuẩn bị miệng chó phun không ra bất kỳ ngà voi nào [1].

[1] Miệng chó không thể mọc ngà voi, kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.

Quả nhiên giây kế tiếp, cô nghe thấy Sở Hướng Bân nói.

“Nói là vừa về nước, nhưng mấy lời khách sáo và kỹ năng vuốt mông ngựa không tệ chút nào, sử dụng đến thuần phục nữa là đằng khác –– Văn hóa tiệc rượu trong nước, cô học cũng được hơn phân nửa, nói không chừng đêm nay cô có thể tìm được công việc về sau của mình.”

“…” Nụ cười của Tống Thư không đổi.

Trên đầu một cây đao luôn có chữ nhẫn, bây giờ cô cảm thấy cây đao này không phải dùng để hành hạ chính mình, mà chờ đến khi cô không cần phải nhẫn nữa sẽ tự tay đâm một đao cho “kẻ thù”.

Cô vẫn chưa hiểu nhiều lắm về năng lực làm việc của Sở Hướng Bân, nhưng một người có tính tình hay đắc tội với kẻ khác còn tồn tại được ở nơi làm việc này, không bị sa thải trực tiếp, chỉ sợ năng lực làm việc của anh ta là thực sự xuất sắc, có khi hàng ngàn dặm mới tìm được một người.

Tâm phúc [2] của Lữ Vân Khai sao…

[2] Tâm phúc: người gần gũi, thân thiết và tin cẩn.

Ánh mắt Tống Thư nhanh chóng tĩnh lặng như nước, “kỹ năng khiêu khích” của Sở Hướng Bân ném văng ra ngoài mà không có thu hoạch bất kỳ giá trị thù hận nào, chính mình cũng thấy nhàm chán, anh ăn cơm một lát liền đi lên lầu tiếp tục công việc.

Các thành viên trong tổ ở bàn bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không còn phải nhét thức ăn vào miệng mà không nếm ra được mùi vị gì.

Yên tĩnh được một lúc, liền có người bắt đầu thấp giọng nghị luận, tìm kiếm một chủ đề nói chuyện phiếm với nhau. Đồng nghiệp trong tổ ngồi cạnh Tống Thư hơi ngập ngừng rồi chủ động lên tiếng.

“Chào cô, tôi là Viên Di Hân từ Bộ phận đầu tư và phát triển.”

Tống Thư nghe thấy cô ấy tự giới thiệu về mình, đôi mắt sáng lên, cô quay đầu lại với nụ cười xinh đẹp: “Chào cô, tôi là Tần Tình từ Bộ phận pháp lý.”

“Ừm, tôi biết cô.” Khi nói xong, Viên Di Hân tựa hồ cảm thấy có gì đó không ổn đằng sau lời nói của mình, vội vàng nhảy qua chuyện khác: “Lá gan của cô thật lớn, dám nói chuyện như thế ở trước mặt tổ trưởng Sở.”

Tống Thư chớp mắt: “Tôi nhớ mình không làm chuyện gì khác thường tại công ty? Tôi chỉ làm việc bình thường như mọi ngày, lá gan lớn gì chứ?”

“….Cô giỏi lắm luôn khi có thể duy trì trạng thái làm việc bình thường ngay trước mặt tổ trưởng Sở, hầu hết mọi người đều không làm được… Tôi nhớ rõ lần đầu tiên tôi gia nhập tổ của anh ấy, sợ đến mức trong mộng cũng là anh ấy đang mắng tôi.” Viên Di Hân nói một hồi, cười khổ: “Nếu không anh ấy cũng sẽ không có biệt danh là Tyrannosaurus Rex rồi, đúng không?”

Nghe đối phương nói đến Sở Hướng Bân, Tống Thư cầu còn không được.

Cô cố gắng lần theo, moi những thông tin bản thân muốn biết một cách tự nhiên nhất, không để lại dấu vết.

“Tuổi và tính khí của tổ trưởng Sở thực sự rất hiếm trong môi trường công sở.”

“Bởi vì anh ấy hoàn toàn dựa vào bản thân, năng lực của anh ấy rất xuất sắc.” Viên Di Hân nói không chút do dự: “Anh ấy chính là giám đốc của Bộ phận đầu tư chúng tôi, phàm là các dự án anh ấy muốn thực hiện, trên cơ bản đều nắm chắc trong tay. Hai dự án anh ấy thực hiện trong những năm đầu vẫn còn nằm trong bảng danh sách danh dự của công ty đến giờ, hơn nữa…”

Nghe đối phương dừng lại, Tống Thư  ngước lên, giả vờ tò mò hỏi: “Hơn nữa cái gì?”

Viên Di Hân hơi do dự, cuối cùng nhịn không được, lại giải thích thêm hai câu: “Hơn nữa ngoài việc nghiêm khắc trong công việc, anh ấy làm gì cũng có… nguyên tắc và quy tắc. Mặc dù là trên bàn tiệc, anh ấy cũng sẽ không nói mấy chuyện hài thô tục hoặc di chuyển bàn tay của mình như những người khác… Vì vậy, Tần Tình, cô không phải lo lắng quá nhiều về buổi tiệc rượu tối nay, tổ trưởng Sở chắc chắn cảm thấy thực sự cần thiết nên mới yêu cầu cô đi cùng.”

“…”

Thì ra chỗ dừng lại là chuyện này.

Tống Thư khẽ chớp mắt, mỉm cười vui vẻ: “Tất nhiên, cô có thể yên tâm.”

“….”

Cuộc trò chuyện giữa hai người xem như kết thúc.

Viên Di Hân không biết một điều là trong lòng Tống Thư đã vẽ ra một mạng lưới quan hệ rộng lớn và đầy phức tạp, vị trí của cô nàng đã được khoanh tròn, bên cạnh ghi chú thêm một điểm quan trọng đã được đánh dấu: Viên Di Hân có tình cảm mãnh liệt với Sở Hướng Bân và có thể được sử dụng làm điểm khởi đầu.

*

Sau một buổi chiều bận rộn sứt đầu mẻ trán, cuộc họp cuối cùng đã kết thúc vào lúc 5:30 chiều.

Lần đầu tiên kể từ khi Tống Thư tiến vào công ty, cô nhận thấy được loại cảm giác giống như linh hồn đã rời xa nhân thế.

Nhưng càng bi thảm hơn nữa là trong số rất nhiều đồng nghiệp đang ngồi xoa cổ, eo và chân cứng đờ, Sở Hướng Bân thu thập tài liệu cuối cùng, cau mày đứng dậy và bước tới chỗ Tống Thư.

Anh gõ tay lên mặt bàn.

“Đến giờ đi rồi, tài xế đã đợi ở bãi đậu xe. Trong vòng năm phút, cô phải xuống lầu ngay cho tôi.”

Tống Thư: “…”

Đã trải qua một, hai trận chiến “cùng sống cùng chết” không khói thuốc súng, Tống Thư không kéo chân sau, thậm chí ngược lại còn đi giúp đỡ những người khác trong tổ ở một số tình huống, thái độ của các thành viên trong tổ đối với cô cũng được cải thiện đáng kể.

Ví dụ ngay lúc này, nếu như trước đây, ánh mắt mọi người thường tràn ngập sự vui sướng khi người khác gặp họa, thì những ánh mắt nhìn lại chỗ cô lại tràn đầy sự đồng tình và như muốn gửi cho cô lời chúc may mắn.

Tống Thư thở dài trong lòng, cô không có nhiều thời gian. Sau khi đóng gói đồ đạc, cô nhanh chóng quay lại bộ phận pháp lý ở tầng dưới rồi chuẩn bị rời đi.

Khi bốn phút năm mươi mốt giây trôi qua, Tống Thư đứng trước xe của Sở Hướng Bân đúng giờ.

Thân xe màu đen được sơn màu rực rỡ, màu sơn phản chiếu giống như màu nước chảy dưới ánh đèn lạnh lẽo của bãi đậu xe.

Thân xe mở ra, Sở Hướng Bân không biết từ khi nào đã thay một bộ tây trang mới, không giống bộ tây trang kia bị hành hạ trong phòng hội nghị khoảng thời gian dài, nhân mô cẩu dạng [3] mà ngồi ở trước ghế da.

[3] Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra lại không bằng cầm thú.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.

Tạm dừng hai giây, Sở Hướng Bân nhướng mày –– biểu cảm này chắc chắn là đang trào phúng cô.

“Còn có 6 giây nữa là đến trễ, mỗi lần cô làm chuyện gì đó đều không cho mình một con đường lui hay sao?”

Tống Thư: “….”

Tống Thư cố gắng mỉm cười, lên xe: “Nếu ở dưới tình huống có nhiều thời gian, tôi đây chắc chắn sẽ tận lực làm cho mình một con đường lui.”

Nghe ra Tống Thư đang chửi xéo mình là một ông chủ lòng dạ vừa nham hiểm vừa độc ác cho thời gian đã ít ỏi lại còn hay khắc nghiệt với nhân viên, Sở Hướng Bân không nói gì. Trước khi thu hồi ánh mắt, anh ta thêm một câu: “Chờ chút nữa xuống xe, sẽ có một giám đốc điều hành của công ty đến đón cô, cô cứ trang điểm trên xe đi.”

Tống Thư dừng lại.

Lần này cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Dưới mái tóc dài và cặp kính gọng đen, đôi môi đỏ tươi của người phụ nữ khẽ nhếch lên, tươi cười mà lạnh nhạt, bên trong thêm hai phần quyến rũ, nụ cười lạnh lẽo còn hơn cả lúc ở công ty.

Cô quay đầu, “Khi tổ trưởng Sở bàn chuyện công việc trên bàn rượu thì ra còn cần khuôn mặt của đồng nghiệp nữ hay cấp dưới nữ để làm phông nền cho ngài à?”

“….”

Đến lượt Sở Hướng Bân cạn lời, cau mày và quay đầu đi.

Ngay cả tài xế lái xe cũng kinh ngạc, qua kính chiếu hậu liếc nhìn Tống Thư một cái.

Nụ cười của Tống Thư như cũ, không thay đổi. Cô không tránh không lùi mà đón nhận ánh mắt của Sở Hướng Bân, dưới đôi mắt luôn dịu dàng như nước là vòng cung lạnh băng của tấm thổ cẩm rách nát hoa mỹ, cuối cùng cũng lộ ra một chút sự sắc bén của nó.

Sở Hướng Bân nhìn cô, bên trong xe yên tĩnh, tịch mịch.

Sau vài giây, Sở Hướng Bân khó có lúc chủ động dời ánh mắt sang chỗ khác: “Tùy cô.”

Sở Hướng Bân có thể làm vậy đã là khó có được, Tống Thư sẽ không một tấc lại muốn tiến thêm một thước, “Cảm ơn, tổ trưởng Sở đã hiểu. Lát nữa bàn về dự án, tôi nhất định sẽ nghiêm túc học hỏi từ ngài.”

Sở Hướng Bân nghe thế sửng sốt, “…Cô sẽ theo sát tôi mọi lúc?”

“Tổ trưởng Sở là một giám đốc cực kỳ xuất sắc của Bộ đầu tư và phát triển, được hợp tác cùng ngài làm dự án, tôi tất nhiên cầu mà không được.”

Sở Hướng Bân nhíu mày: “Ban đầu cô không phải làm trợ lý tuân thủ ở nước ngoài sao? Bộ phận đầu tư không phải là nơi thích hợp nhất dành cho cô, tại sao cô vẫn muốn ở lại đây?”

Tống Thư tạm dừng một lúc, mới mỉm cười, nói: “Đây cũng là việc không thể biết trước được. Trọng tâm công việc của Vio dường như đã đi chệch khỏi ngành ngân hàng đầu tư trong những năm gần đây và ngày càng chuyển sang phương diện đầu tư mạo hiểm là chính –– theo cách này, Bộ phận đầu tư và phát triển tự nhiên cũng trở thành nền tảng cao của công ty. Tôi muốn tiến gần hơn đến chi nhánh này, có gì đáng trách sao?”

“….Cô khá thành thật đấy.” Lông mày Sở Hướng Bân khẽ buông lỏng, “Sau khi Tần thị tái cấu trúc thành Vio, phương diện quản lý tài chính và quản lý quỹ của công ty trong những năm gần đây, tỷ lệ và trọng tâm công việc xác thực vẫn luôn giảm dần.”

Sở Hướng Bân hơi dừng một lát, không biết nghĩ đến chuyện gì, anh ta cười khẩy, “Cái ông Kiều Jerry gì đó cũng đã chạy 22 tầng trong hai ngày, ba ngày trước có phàn nàn chuyện này, bây giờ cũng bỏ cuộc rồi.”

“….”

Kiều Jerry là tổng giám đốc tài chính nhân viên trực thuộc Tần Lâu, giống như hai phó tổng khác, ông ta quản lý ba bộ phận chính –– lực lượng chính bên trong là quản lý tài chính và quản lý quỹ của công ty, về hai phương diện này làm việc kiếm cơm là OK nhất. Việc Tần Lâu cắt giảm tỷ lệ công việc trong lĩnh vực này, đối phương kêu khổ cũng là điều bình thường.

Ánh mắt Tống Thư khẽ chuyển, “Nhưng tôi không quá hiểu chỗ này, khi công ty đưa ra thị trường hoặc niêm yết của công ty gồm một số tổ dự án sáp nhập và tổ chức lớn mới là xu hướng chung của kinh doanh ngân hàng đầu tư trong nước. Tại sao quản lý điều hành cấp cao của Vio lại đi ngược như thế này?”

“Điểm này, không phải cô nên đi hỏi Tần tổng của cô sao?”

“…?”

“Sao vậy, cô không biết cái chủ trương này là sau khi hắn tiếp nhận công ty vào năm đó, liền ủng hộ và khăng khăng đề nghị, kiên trì thi hành à?”

Tống Thư sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe Tần tổng nói về chuyện này.”

Sở Hướng Bân nghĩ nghĩ, gật đầu, “Cũng đúng, chuyện này là điều cấm kỵ trong công ty, trên cơ bản không ai dám đề cập đến nó. Vạn nhất vì chuyện này mà trêu chọc đến Tần tổng tức giận, cuốn gói chạy lấy người là kết cục nhẹ nhất.”

“Điều cấm kỵ?”

“Ừ.”

Sở Hướng Bân quay đầu, anh liếc nhìn Tống Thư.

“Cô mới vừa về nước, lại mới vào công ty không bao lâu, chắc cô không biết nhiều về đời trước của công ty, đúng không?”

Ánh mắt Tống Thư lóe lên, cúi đầu.

“Ừm, tôi không hiểu biết nhiều lắm.”

Sở Hướng Bân im lặng hai giây, “Năm đó, vụ án “Bạch Chúc”, cô có nghe qua chưa?”

“––!”

Thân thể Tống Thư đóng băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương