Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 107: Chương cuối



Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Ý chỉ được ban ra khoảng gần nửa tháng, bầu không khí đau thương trong cung nhạt đi đôi chút nhưng vì phải chịu tang, khắp nơi đều trang nghiêm cứng nhắc.

Cố Thanh Sương lại chọn một ngày trong xanh đến Lãnh cung lần nữa. An Vô Hương đã rời cung, nàng không gọi Dư Diệu đi cùng nữa, cũng không cho người thông báo với Dư Diệu nàng muốn đến làm gì.

Với Dư Diệu mà nói, đây chỉ là chuyện vặt mà thôi.

Một ngày sau khi Tiên đế băng hà, nàng nghe nói Nam Cung thị, người đã phát điên khi đưa vào Lãnh cung nghe tin Hoàng đế qua đời chợt hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì tinh thần lại tỉnh táo. Thời gian mấy năm trong Lãnh cung với nàng ta tựa như một cơn ác mộng, tin tức Hoàng đế ra đi khiến nàng ta bất ngờ không kịp phòng bị.

Sau đó ngày nào nàng ta cũng khóc lóc nức nở, lấy nước mắt rửa mặt. Sau đó, hẳn là nghe nói hiện giờ người làm Thái hậu là Cố Thanh Sương nàng ta lại mắng chửi, có người nói mắng rất khó nghe.

Những lời này, Vệ Bẩm xem như là câu chuyện cười mà kể cho Cố Thanh Sương nghe. Cố Thanh Sương cười khẩy một tiếng: “Còn mang thù à? Thôi đi, ai gia vốn cũng sẽ đi gặp những người quen cũ này. Định qua mấy ngày nữa sẽ tính đến nhưng nàng ta đã không bỏ xuống được, vậy thì đi nhìn thử trước.”

Nàng cứ như vậy mà vào cửa lớn Lãnh cung. Trong Lãnh cung, không phải mọi nơi đều sạch sẽ rộng rãi như chỗ An Vô Hương ở lúc trước, An Vô Hương là được nàng và Thái hoàng Thái hậu chăm sóc, những nơi khác hầu như đều vô cùng cũ nát.

Nhưng trong Lãnh cung, người được chăm sóc cũng không chỉ có một mình An Vô Hương, trừ người đó ra còn có Vinh Phi và Như Tần của Tiên đế.

Cố Thanh Sương chọn nơi ở của Vinh Phi để gặp mặt bọn họ, nơi sạch sẽ chút nhìn sẽ cảm thấy thoải mái.

Cung nhân của Lãnh cung biết Thái hậu muốn đến bèn sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng trước. Khi Cố Thanh Sương đi vào viện của Vinh Phi, bốn người đều đang bị cung nhân đè quỳ gối ở đó, theo thứ tự là Vinh Phi, Như Tần, Nam Cung Mẫn… Còn có một người nàng phải nhìn kĩ mới biết, là Lăng Quý nhân. Nàng cũng đã sắp quên người này rồi.

Nàng ngồi xuống băng ghế đá, nhìn Như Tần, nở nụ cười nhã nhặn: “Như Thái tần lớn tuổi hơn ai gia không ít, cũng không cần hành đại lễ như vậy. Ninh Thọ cung đã sắp xếp xong cho Thái tần, lát nữa Thái tần theo ai gia qua đó đi.”

Một câu, chấm dứt mấy năm sống khổ cực trong Lãnh cung của Như Thái tần. Như Thái tần bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong mắt chứa sự ngạc nhiên và cảm kích: “Thái hậu nương nương…”

Cố Thanh Sương cũng không để tâm nhiều đến nàng ta.

Ngày ấy nàng hứa với Như Tần nếu có thể chịu đựng đến khi Hoàng đế băng hà, nàng sẽ cho nàng ta sống tháng ngày yên ổn, nhưng chỉ là chặn miệng để tránh cho nàng ta càn rỡ ồn ào, người thật sự phí tâm phí sức bảo vệ Như Tần nhiều năm như vậy là An Vô Hương.

Hiện giờ An Vô Hương rời cung ung dung tự tại, nàng cảm thấy cho Như Tần một cuộc sống an ổn cũng không có gì.

Suy cho cùng, Như Tần cũng không có ý định muốn mạng của nàng.

Nhưng phần ân điển này lại khiến cho Lăng Quý nhân bên cạnh cũng sinh ra hi vọng không thực tế, nàng ta lê gối lên trước: “Thái… Thái hậu nương nương… Cũng thả thần thiếp ra ngoài đi! Thần thiếp… Thần thiếp không chịu nổi…”

Đôi mi thanh tú của Cố Thanh Sương hơi đông lại, chán ghét liếc nàng ta.

Nàng ta cũng có người chăm lo. Lúc trước mẫu thân của Liễu Nhạn vì để nàng ta khai ra người hại Liễu Nhạn, dùng bình an sau này của nàng ta để trao đổi, nàng ta lập tức khai ra Minh Tần.

Nhưng Lăng Quý nhân xem Liễu gia như một chỗ dựa, sao nàng lại không? Hiện tại, nàng sẽ không để con người này làm chướng mắt Liễu Nhạn. Huống chi, dù không nhắc đến Liễu Nhạn, Lăng Quý nhân từng khi dễ Thải Song, nay là Thục Thái tần nhiều năm, cũng không muốn gặp lại nàng ta.

“Xưa nay Lăng Quý nhân luôn ồn ào.” Nàng rời tầm mắt, không để ý đến sự mong đợi ngập trong mắt Lăng Quý nhân: “Nếu cho ngươi vào Ninh Thọ cung, sợ là Đoan Thái phi và Thục Thái tần sẽ nổi giận với ai gia. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở Lãnh cung đi.”

Mặt Lăng Quý nhân cứng đờ: “Thái hậu nương nương…” Nhưng không đợi nàng ta nhiều lời, hai gã hoạn quan tiến lên, bịt miệng nàng ta lại rồi kéo đi.

Lăng Quý nhân nghẹn ngào bị giải đi, ánh mắt Cố Thanh Sương rơi trên mặt Nam Cung Mẫn.

Nam Cung Mẫn vẫn bị bịt miệng, hai hoạn quan giữ nàng ta không dám buông ra. Tuy là thế, sự căm hận của nàng ta không hề vơi đi, hung ác như vậy, thật sự có thể ăn tươi nuốt sống người khác.

Cố Thanh Sương nhìn nàng ta, nhìn một lát không nhịn được mà bật cười.

Đôi môi mỏng của Vinh Phi hơi mím lại: “Cố Thị… Ngươi đã đạt được mọi thứ, còn muốn thế nào nữa?”

Cố Thanh Sương liếc nàng ta.

Nàng ta mặc một bộ áo vạt chéo váy quây màu tối, tuy rằng cũ nhưng cũng sạch sẽ. Trên tóc cài một cây trâm bạch ngọc, chất ngọc không tệ, hẳn là đồ mang vào theo năm đó.

Cố Thanh Sương khẽ cười: “Vinh Phi tỷ tỷ hồ đồ rồi sao? Năm xưa các ngươi ai cũng muốn lấy mạng ai gia, bây giờ lại hỏi ngược ai gia muốn thế nào sao?”

“Cố thị!” Vinh Phi cảm thấy không ổn, vùng đứng lên, bị cung nhân đè lại.

Nàng ta đang muốn hét lên thì bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi ầm ĩ của một nữ tử khác, hút ánh mắt của tất cả mọi người.

“Các ngươi… Các ngươi làm gì vậy! Thi thể của Tiên đế còn chưa lạnh, các ngươi làm gì vậy!” Cố Thanh Sương nhướng mày, nhìn thấy Tình Quý nhân bị đẩy qua cửa.

Hay thật, ba người dùng mọi cách muốn mạng nàng năm xưa đều có mặt ở đây.

Tình Quý nhân nhìn thấy nàng cũng sững sờ, ngẩn người ra, không mắng nữa mà co rúm người lại cúi đầu hành lễ: “Thái hậu nương nương…”

Cố Thanh Sương mỉm cười: “Phi tần của Tiên đế đều đã được tôn phong từ lâu, Hoàng đế lại không tôn ngươi làm Thái Quý nhân, ngươi không tò mò sao?”

Sắc mặt Tình Quý nhân trắng bệch, không dám nói bậy chữ nào.

Cố Thanh Sương thu nụ cười lại: “Nước hồ đầu xuân vào phổi, sốt cao hơn nửa tháng, mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết, Tình Quý nhân có biết mùi vị của việc này không?”

“Thái hậu nương nương…” Tình Quý nhân ngã khụy xuống, hai mắt thất thần, trống rỗng nhìn nàng ta: “Thần thiếp… Thần thiếp nhất thời hồ đồ…”

“Đúng rồi, ngươi nhất thời hồ đồ.” Nàng khẽ cười gằn: “Suýt nữa ai gia đã không sống đến ngày hôm nay.” Nàng nói rồi nhẹ nhàng giơ tay lên che nắng, hộ giáp [1] mạ vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Tình Quý nhân nên chết chìm trong nước lạnh mới đúng.”

[1] Hộ giáp (护甲): đồ bảo vệ móng.

“Thái… Ưm!” Tình Quý nhân bị bịt miệng lại, kéo ra bên ngoài.

Cố Thanh Sương đứng lên, thở dài rồi hơi nghiêng đầu, A Thi bèn trình một quyển ý chỉ màu vàng sáng lên.

Cố Thanh Sương an tâm cầm lấy quyển trục: “Di chỉ của Tiến đế, Nam Cung thị phục hồi Quý phi vị, Thi thị phục hồi Vinh Phi vị. Ban, tuẫn táng.”

Giọng nói ngừng lại, nàng tiện tay giao ý chỉ cho chưởng sự Lãnh cung, vịn tay cung nhân đi ra ngoài.

Sau lưng, Mẫn Quý phi và Vinh Phi giãy giụa kịch liệt, Mẫn Quý phi thoát khỏi giam giữ, lớn tiếng hét lên: “Không thể nào… Không thể nào! Trí ca ca sẽ không giết ta!”

Vinh Phi cũng hét lớn: “Không đâu! Tiên đế sẽ không hạ chỉ như vậy!”

Nhưng có tác dụng gì đâu?

Chữ viết trên ý chỉ, chính là chữ của Tiên đế.

Mà Tiên đế đã mất, không thể nào nói chuyện.

Hơn một tháng sau, thời tiết dần nóng lên. Hoa trong cung đã nở hơn phân nửa, vào một buổi sáng tinh mơ Vệ Bẩm vào Di Ninh cung bẩm báo, nói Hạ Thanh Yến đã vào cung.

Hắn ta là người mang tội trên người, thấy Tiên đế hạ chỉ triệu kiến, đương nhiên là không dám chậm trễ khắc nào. Đi được nửa đường thì nghe nói Tiên đế băng hà, có lẽ trong lòng cũng đã từng dấy lên nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không dám kháng chỉ không tuân.

Buổi trưa ngày đó, Cố Thanh Sương gặp hắn ở Di Ninh cung. Từ biệt hơn mười năm, hắn đang ở biên quan nên trông có vẻ già hơn nàng nhiều. Nàng nhìn mái tóc pha sương của hắn, ngắm nhìn một lát, ánh mắt rơi trên bộ giáp hắn mặc.

Đúng là, con rết trăm chân có chết cũng không ngã xuống. Dù hắn ta bị sung quân, dưới sự che chở của gia đình vẫn sống khá tốt.

Mấy năm trước, Cố Thanh Sương từng nghe chuyện của hắn ta một lần, nghe nói hắn ta không chỉ cơm áo không lo mà còn được chức quan nửa vời, có vài phần tự tại.

Điều này lại hợp ý nàng.

Bóp chết kẻ thù nhỏ bé không thú vị gì. Mấy vị trong Lãnh cung kia, cũng chỉ vì cắt đứt mối họa về sau nên nàng mới phải đến một chuyến.

Đối với hắn ta, nàng muốn thấy hắn ta có một cuộc sống tử tế, rồi lại bị nàng hủy đi.

Vì vậy sau khi ngắm nhìn xong, Cố Thanh Sương thốt lên câu nói đầu tiên: “Quân hầu, đã lâu không gặp.”

“… Thái hậu nương nương.” Hắn dập dầu.

Còn được, là kiểu xưng hô này. Nếu hắn dám mở miệng ngu ngốc gọi nàng một tiếng “Thanh Sương” thì thật sự là chỉ có tuổi lớn còn đầu óc thì không, sẽ khiến nàng càng thêm ghét mắt nhìn người của mình năm đó.

“Tiên đế về trời, giữa ta và ngươi cũng nên có một kết thúc.” Nàng chậm rãi nói: “Ngươi có biết tại sao năm đó ai gia chán ghét ngươi không?”

Hạ Thanh Yến cúi sấp người trên mặt sàn, không dám ngẩng đầu lên: “Là thần phụ lòng Thái hậu nương nương…”

“Ai quan tâm đến suy nghĩ này của ngươi.” Nàng chế giễu.

Hạ Thanh Yến giật thót, trong đại điện chợt im bặt, nỗi sợ hãi rất dễ lan tràn trong bầu không khí an tĩnh như vậy. Hắn ta không kìm được mà khẽ run, sự sợ hãi lan tràn ra khắp người: “Đó là… Đó là…”

“Tổ mẫu, phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội của ai gia, à… Có có hai vị tẩu tẩu, chất tử, chất nữ của huynh tẩu, mười ba mạng người trên dưới Cố gia ta, bị đói đến chết.”

Hạ Thanh Yến bỗng ngẩng đầu lên.

Dường như hắn ta không ngờ nàng sẽ ghi hận vì chuyện này, đúng vậy, đương nhiên là hắn ta không ngờ, vì lúc ấy nàng đau khổ đến cùng cực, rồi lại am hiểu lòng người như vậy, khóc đến không thở nổi vẫn còn nói không trách hắn ta.

Bao nhiêu năm qua, hắn ta chưa bao giờ biết, ngay cả màn khóc lóc thảm thiết kia cũng là một bước trong kế hoạch của nàng.

“Nếu ngươi không trêu chọc ta thì tốt biết bao nhiêu. Nếu ngươi không trêu chọc ta, ta sẽ nhờ người khác đến giúp họ. Ba, bốn năm sau, ta cũng sẽ ra cung, mang theo của cải tích cóp được trong cung, cả nhà chúng ta có thể sống khá giả.”

Nàng nói một cách bình tĩnh.

Những chuyện này, nàng đã từng chỉ nghĩ thôi là lòng đau. Nhưng sau khi nghĩ đến hàng trăm hàng nghìn lần cũng sẽ chết lặng, không còn cảm giác đau đớn nữa.

Bây giờ, tuy đau thương này vẫn còn nhưng đã được sự xa hoa của cung cấm mạ vàng nạm ngọc. Dù nó thật sự vẫn còn ở đó nhưng đã không còn nhìn rõ hình thù.

“Nếu ngươi không trêu chọc ta, trên tay ta cũng sẽ không dính nhiều máu như vậy.” Nói đến câu này, nàng chợt cười: “Hôm nay, dù có dính thêm chút nữa cũng không ngại gì.”

Hạ Thanh Yến lo sợ nghi hoặc nhìn nàng, hít thở không thông. Nàng nhìn thấy sắc máu trên mặt hắn ta dần rút đi, giọng nói khàn khàn như của nữ yêu phát ra từ âm tào địa ngục: “Ai gia biết, tổ phụ, tổ mẫu và mẫu thân của ngươi đã qua đời… Phụ thân còn sống, trong số các huynh đệ tỷ muội có một thứ tỷ, một thứ muội xem ngươi như kẻ thù, ai gia sẽ không xem họ là kẻ thù. Trừ mấy người này ra, còn có thê tử của ngươi, một đôi nhi nữ… Nhiêu đó cộng lại hẳn là có mười bảy người. Chậc chậc, nhiều hơn người nhà của ai gia bốn người, coi như là tiền lời bao nhiêu năm nay đi.”

“Thái hậu nương nương!” Hạ Thanh Yến cuống quýt muốn tiến lên, hoạn quan hai bên chặn hắn ta lại, cản đường đi của hắn.

Cách khoảng bốn, năm bước chân, Cố Thanh Sương chăm chú nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười thật xinh đẹp: “Còn chưa về nhà nhỉ? Quan Văn hầu, về nhà xem đi.”

Quan Văn hầu ngơ ngác, chợt hiểu ra gì đó, không thèm để ý tới nàng nữa, lảo đảo chạy ra bên ngoài.

Cố Thanh Sương nhìn theo hắn rời đi, đáy lòng tĩnh mịch.

Hơn mười năm qua, nàng chưa từng tĩnh mịch như vậy. Trong giây lát nàng cảm giác mình đã điên giống như Nam Cung Mẫn, mười năm vô tri vô giác, như một giấc mộng dài.

Nàng biết sau khi về nhà Hạ Thanh Yến sẽ thấy điều gì.

Hơn một tháng trước, nàng đã cho người giam mười bảy người kia vào một căn phòng kính, đóng đinh cửa sổ, không thấy ánh mặt trời, không y phục, không thức ăn.

Đã hơn một tháng, bọn họ hẳn đã đều là thi thể.

Các triều thần không lên tiếng phản đối. Tông thân vốn đã xuống dốc đến mức này không đáng để họ tốn sức, huống chi, ý chỉ này là “Tiên đế tự tay viết”.

Tiên đế cảm động nàng chăm sóc nhiều năm, sẵn lòng giúp nàng chấm dứt mối hận này. Hắn vẫn luôn là một Hoàng đế tốt, chưa từng có hành động tùy hứng nào trên triều đình, lúc lâm chung muốn tùy hứng một lần, sao các triều thần dám nói thêm điều gì?

Mười bảy mạng người, chỉ là một con số trong triều đình mà thôi.

Tựa như mười ba mạng người của nhà nàng ở nhiều năm trước.

Lúc mặt trời ngả về Tây, ngoài cung truyền đến tin tức Hạ Thanh Yến tự sát. Lúc đó Cố Thanh Sương đang đứng bên ngoài trước Tử Thần điện, đứng yên ở phía xa nhìn dáng vẻ nghiêm túc phê duyệt tấu chương của Dư Diệu bên cạnh Thái phó.

Dư Hiển vốn cũng ở trong điện cùng Dư Diệu, chợt thấy nàng nên ra đón, vái chào nàng: “Sao mẫu hậu không vào điện ạ?”

“Ai gia đi loanh quanh thôi.” Cố Thanh Sương mỉm cười: “Con nói với Thái phó, đừng để mệt quá. Đệ đệ con còn nhỏ, đừng để hỏng mắt.”

“Nhi thần biết rồi ạ, Thái phó cũng biết, mỗi nửa canh giờ sẽ cho Hoàng đệ nghỉ ngơi.” Dư Hiển dừng một lát rồi nói: “Vậy nhi thần vào trong ạ?”

“… Còn có.” Cố Thanh Sương lên tiếng lần nữa, Dư Hiển quay người lại, im lặng nghe dặn dò.

Cố Thanh Sương nói: “Ai gia thấy mỗi khi không tập trung thằng bé sẽ cắn đuôi bút, nếu con nhìn thấy nhất định phải nhắc nó. Chu sa có độc, thời gian dài sẽ sinh bệnh.”

“Vâng.” Dư Hiển gật đầu thật mạnh: “Mẫu hậu yên tâm ạ!”

Chu sa, có độc.

Nàng nhớ đến những bức tranh do mình vẽ. Khi đó nàng luôn thích dùng màu đỏ vẽ tranh, nói là vẽ ra niềm vui.

Kể từ lúc đó, chu sa có ở khắp trong cung. Từng viên, từng viên, viên cực nhỏ giấu trong hộ giáp, túi thơm, không thể nhìn ra.

Thứ này còn dễ tan trong nước, lại không có mùi quá nặng.

Trong trà thơm, bánh ngọt, canh hầm tỉ mỉ, món nào cũng dễ thêm một chút.

Liều lượng cực nhỏ, sau khi tích lũy từng chút một mới có hiệu quả, như là nhiễm bệnh, từ từ nặng lên.

Cố Thanh Sương thở phào một hơi, không định dừng lại Tử Thần điện lâu hơn, nàng xoay người về Di Ninh cung.

Trên đường đi, nàng nghe tiếng cười vui vẻ, nhìn theo tiếng, có bốn, năm tiểu cung nữ đang vui đùa ầm ĩ trên một con đường hẻo lánh trong cung, đầu búi nha kế, hẳn là tiểu nha đầu mới tiến cung.

“Ta nhớ nhà.” Một trong số đó tâm trạng không tốt, giọng nghe buồn rầu.

“Đừng nghĩ tới nữa, bây giờ cũng không về được.” Người bạn an ủi nàng ta: “Ta nghe các tỷ tỷ nói, chờ chúng ta tròn hai mươi tuổi là có thể về nhà! Còn có thể để dành được rất nhiều tiền! Sẽ không phải lo ăn mặc rồi! Phụ mẫu biết sẽ rất vui!”

Tròn hai mươi, có thể về nhà.

Không lo ăn mặc, phụ mẫu biết sẽ rất vui.

Cố Thanh Sương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong mắt giảm đi độ ấm.

“… Tỷ tỷ?” A Thi lo lắng gọi nàng.

Nàng mỉm cười: “Không sao, đi thôi.”

– –TOÀN VĂN HOÀN—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương