Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 18



Tôi nghi hoặc nhìn về phía Cố Nam Thành, sắc mặt của anh ta vẫn không thay đổi, tiếp lời mẹ anh ta, giọng ôn hòa nói :

“Bảo mẹ chuyển đến Ngô Thành ở cùng con mẹ lại không muốn, nhất quyết ở đây một mình, anh con suốt ngày bay quanh thế giới làm sao chăm sóc mẹ được? Nghĩ chút về lời đề nghị của con đi, đừng ở đây mãi. “

Nghe vậy, mẹ anh ta cười nói :

“Mẹ biết con quan tâm đến mẹ, nhưng mẹ đã quen sống ở đây rồi, hàng xóm láng giềng cũng quen rồi, thực ra mẹ cũng không cô đơn. “

Cố Nam Thành thở dài :

“Sợ mẹ cô đơn thôi. ”

“Con đừng lo, mẹ cô đơn sẽ gọi điện cho con và anh con, con muốn ăn gì? Đợi chút mẹ đi mua thức ăn làm cho con và con dâu. “

Mẹ con họ thực sự rất hoà hợp, không xa cách như Cố Nam Thành nói.

Hơn nữa trong lòng anh ta rất quan tâm đến cuộc sống của mẹ anh ta.

“Gì cũng được, mẹ đừng làm long trọng, đơn giản là được. “

“Ừm, vậy con và con dâu ngồi một lát, mẹ đi ra ngoài mua thức ăn trước . “

Bà suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi :

“Tiểu Thành, mẹ nên gọi con dâu là gì được nhỉ? ”

Cố Nam Thành tiếp lời :

“Bố gọi cô ấy là Thanh Vãn. “

“Vậy mẹ cũng gọi là Thanh Vãn đi, Thanh Vãn ngồi ở đây một lát, mẹ đi chợ mua đồ ăn, con lấy một chậu nước ấm cho Cải Thảo đặt trước cửa cho mẹ.”

Nói xong, mẹ Cố Nam Thành liền vội vàng rời đi.

Khi bà ấy rời đi, tôi nói thầm với anh ta :

“Mẹ anh vẫn chưa biết chúng ta đã ly dị sao? Đúng rồi, Cải Thảo trong lời bà ấy là gì? ”

“Tôi vẫn chưa nói cho bà ấy biết chuyện ly hôn. “

Cố Nam Thành đứng ở trong sân hô một tiếng Cải Thảo, một chú chó Đức từ bên trong nhảy ra, tôi theo bản năng lui về phía sau định chạy, Cố Nam Thành giữ chặt cổ tay tôi, dùng tay kia vuốt ve đầu nó, giải thích với tôi :

“Mẹ tôi ở một mình, cho nên tôi đưa cho bà một con chó Đức trong quân đội để bảo vệ bà, nó rất biết bảo vệ chủ. “

Tôi lo lắng hỏi :

“Nó không cắn, phải không ? “

Cố Nam Thành cười nói :

“Không cắn người quen. ”

“Vậy đây là lần đầu tiên nó gặp tôi ? “

“ Đúng vậy, nhưng trên người cô có mùi của tôi. “

Tôi : “… “

Tôi và Cố Nam Thành tán gẫu vài câu liền quên hỏi anh ta còn có một người anh trai, lúc chúng tôi ăn cơm tối xong dẫn Cải Thảo ra ngoài tản bộ mới nhớ ra, tôi tò mò hỏi anh ta chuyện này, anh ta không giấu diếm nói :

“Ừm, tôi có một người anh trai tên là Cố Lan Chi, nhưng từ nhỏ đã sống theo mẹ tôi. ”

“Sau khi ly hôn, bố mẹ tôi mỗi người dẫn theo một đứa con, tôi đi theo bố còn anh ấy đi theo mẹ. “

“Nhiều năm như vậy sao tôi không nghe ba anh nhắc tới những chuyện này? “

“Anh trai tôi tính tình trầm mặc, không hay trở về Ngô Thành cho nên dần dần cắt đứt liên lạc với bố tôi, thật ra trong lòng anh ấy luôn thấy chướng mắt Cố gia, lòng tự trọng của bố tôi rất lớn cũng không chủ động quan tâm tới anh ấy. “

Hai anh em giống nhau, tính tình Cố Nam Thành cũng lạnh lùng.

Sắc mặt của anh ta nhợt nhạt, tôi cũng không tiện hỏi quả nhiều.

Vừa đi dạo xong thị trấn nhỏ liền có tuyết rơi, Cố Nam Thành giơ tay sờ gò má tôi, ngón tay ấm áp chạm vào làn da lạnh lẽo của tôi, tôi bất giác run lên, anh ta nhíu mày hỏi :

“Cô rất lạnh sao? ”

Tôi lắc đầu nói :

” Không lạnh. “

Bóng đêm tối đen, Cố Nam Thành chợt buông dây dắt chó, dang tay ôm tôi vào ngực, tôi ngẩn người, ánh mắt bối rối nhìn mảnh trăng sáng.

Giọng nói anh ta nhạt nhoà hỏi :

“Mặc ít như vậy, không lạnh sao? “

Tôi cố gắng đè nén dao động trong đáy lòng, đặt đầu lên vai anh ta, nhẹ nhàng cười nói :

“Có anh sẽ không lạnh “

Nghe vậy cơ thể Cố Nam Thành cứng đờ , anh ta cứ như vậy ôm lấy tôi, Cải Thảo cũng không chạy loạn, tôi nhìn bông tuyết rơi xuống trái tim nảy mầm.

Trong lòng thậm chí nghĩ xa vời, anh ta thực sự yêu tôi thì tốt biết mấy?

Con người quá tham lam, luôn muốn nhiều hơn nữa!

Tôi thầm than, Cố Nam Thành đột nhiên bế ngang người tôi, tôi theo bản năng đưa tay ôm cổ anh ta, chân dài của anh ta bước rộng bế tôi về nhà.

Cải Thảo rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi vào phòng nằm bên giường, Cố Nam Thành đặt tôi lên giường đưa tay xoa đầu tôi, gần đây anh ta luôn thích làm động tác thân mật này .

“Tôi đã tới nơi này rất nhiều lần, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy tuyết rơi, đúng lúc cô cũng ở đây, chắc là chờ cô ngủ một giấc ngày mai bên ngoài sẽ được bao phủ bởi màu trắng xoá. “

Tôi nằm trên giường, đưa tay nắm bàn tay anh, dịu dàng nói :

“Vậy sao? Vậy tôi thật may mắn, Ngô Thành ẩm ướt, đông hạ mưa tuyết cũng thấy chán rồi, chưa từng thấy cảnh tuyết đầy trời ở thị trấn cổ, Nam Thành bây giờ anh đồng ý với tôi, ngày mai cùng tôi đắp người tuyết được không? “

Cố Nam Thành giơ tay xoa đầu tôi, thấp giọng đáp :

“Ừm, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đun nước nóng rửa chân cho cô, có muốn tẩy trang không? “

Tôi lắc đầu từ chối nói :

“Em không muốn tẩy trang. “

“Ừm, vậy thì không tẩy. “

Cố Nam Thành rời khỏi phòng, tôi đưa tay xoa mặt mình, nơi này có mấy vết sẹo xấu xí, tôi không muốn để anh ta thấy.

Có lẽ là nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, cho nên mới không kiêng nể hạ thấp mình như vậy.

Không sao, thật sự cảm thấy không sao cả, dù sao chẳng đến mấy tháng sẽ hóa thành tro bụi trở về với đất, nhưng trong lòng vẫn thấy chua xót.

Tôi ngồi dậy nhìn bông tuyết bên ngoài, không kiềm lòng được nghĩ, nếu hai năm trước anh ta không bỏ đứa con của tôi , vậy tôi trên đời này cũng không phải không có thứ gì lưu lại đúng không? ít nhất tôi còn có đứa con cùng chung dòng máu.

Đột nhiên tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ tôi, thẹn với Thời gia, bởi vì tôi đã để Thời gia cho một người đàn ông không có bất kỳ mối quan hệ nào.

Thời gia đến cuối cùng ngay cả một người thừa kế cũng không có.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cảm thấy thật bi ai.

Là vì Thời gia, cũng là vì chính mình.

Hai mươi phút sau Cố Nam Thành đã tắm rửa quay lại phòng, trên tay anh ta còn bưng một chậu nước nóng, giúp tôi rửa chân rồi ôm tôi ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy tuyết không đọng lại, không thể làm người tuyết, tôi có chút thất vọng, nhưng Cố Nam Thành vẫn trấn an tôi nói sẽ ở lại đây một thời gian.

Mấy ngày tiếp theo tuyết vẫn không đóng lại, nhưng Cố Nam Thành lại dịu dàng kỳ lạ, chăm sóc tôi, quan tâm tôi, giống như anh ta nói sẽ không gây gổ với tôi, tôi muốn cái gì anh ta cũng sẽ cho tôi cái đó, tôi tưởng rằng những ngày kế tiếp đều sẽ yên bình trôi qua như vậy, cho đến khi Ôn Tuyết Nhi gọi điện thoại cho anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương