Trải qua 3 ngày căng thẳng, cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp cũng đã kết thúc.
Sau khi thi xong, toàn bộ học sinh đều tung giấy ăn mừng, cả trường đều ngập trong một màu trắng xóa, kết thúc cuộc đời học sinh của bọn họ.
Ngoài cổng trường có rất nhiều phụ huynh hồi hộp chờ đợi con mình.
Khi cánh cổng vừa được mở ra, mọi người đều vẫy tay về phía những học sinh.
Những lời quan tâm, động viên xóa tan bầu không khí căng thẳng.
Lần này đến đón Hạ Hiểu không chỉ có Lâm Tương, mà còn có Hạ Tĩnh Thiên.
Hai người đứng cạnh nhau vẫy tay với cô.
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc.
Vậy thì hôm nay để cô ích kỷ một chút, chiếm lấy người ba này một ngày.
Cô chạy đến bên cạnh hai người, tươi cười nói:
“Con thi xong rồi, kết quả khá tốt, hy vọng sẽ đậu được nguyện vọng 1 đó.”
Nguyện vọng 1 của cô là Học viện Mỹ thuật Trung ương.
Rất khó để có thể đặt chân vào ngôi trường này, nhưng mà cô đã cố gắng hết sức rồi, nếu không được thì đành chịu vậy.
Hạ Tĩnh Thiên mở cửa sau để Lâm Tương và Hạ Hiểu ngồi vào.
Ông ngồi ở ghế lái, nhìn lên cái gương nói chuyện với hai người:
“Ba đã đặt nhà hàng rồi, bây giờ chúng ta đến đó.”
“Được.” Lâm Tương trả lời ông
“Ba, hôm nay Tiểu Hâm không đến sao?”
Hạ Hiểu nhớ Hạ Hâm nói đến lúc cô thi xong sẽ đến đón cô cùng Hạ Tĩnh Thiên, nhưng bây giờ lại không thấy đâu.
Hạ Tĩnh Thiên đạp thắng dừng đèn đỏ rồi mới trả lời cô:
“Tiểu Hâm vốn dĩ muốn đi, nhưng lúc sáng mẹ nó lại muốn về thăm ngoại, nó đành phải đi theo.
À đúng rồi, nó có tặng quà cho con, để lát nữa ba lấy.”
“Dạ được.”
Hạ Tĩnh Thiên lại tiếp tục lái xe, còn cô và Lâm Tương ở phía sau trò chuyện.
Cô kể cho bà nghe việc ở trong phòng thi.
Nhìn cô nói nhiều như vậy, hai ông bà lại thấy vui hơn là phiền.
Cuối cùng Hạ Hiểu cũng chịu chia sẻ cuộc sống của mình với hai người rồi.
Ba người đến nhà hàng ăn cơm, nói chuyện rất vui vẻ.
Cũng gần 10 năm rồi, một nhà ba người bọn họ mới cùng ngồi chung bàn ăn cơm trò chuyện.
Hạ Hiểu trong lòng cũng rất vui, cô vô cùng trân trọng thời khắc.
Bởi vì sau này, chắc là rất khó lại có thêm một lần cùng ngồi ăn cơm như vậy.
Sau khi ăn xong Hạ Tĩnh Thiên đưa hai người về nhà.
Ông đưa quà của Hạ Hâm cho Hạ Hiểu, dặn dò cô vài câu rồi trở về.
Cô rất tò mò món quà của cậu, cho nên vừa vào nhà đã mở ra xem.
Quà của Hạ Hâm là một cái tượng sứ khắc hình một cô học sinh, trên người khoác đồng phục của trường Tam Trung.
Nhìn là đoán ra ngay, cái tượng này chính là cô.
Bên trong hộp quà còn có một tấm thiệp, viết mấy lời động viên cô.
Đứa em trai này cũng thật đáng yêu quá đi.
Nếu như không phải vì năm đó bị Hàn Tuyết Vân chèn ép, có lẽ hai chị em đã hòa thuận từ nhỏ rồi.
Nhưng bây giờ chuyện này không quan trọng nữa, hai người đến cuối cùng vẫn là nhận nhau rồi.
Buổi tối mọi người bắt đầu lên nhóm chat thông báo tình hình thi của mình mấy ngày qua.
Bởi vì kỳ thi này rất quan trọng, cho nên trong khoảng thời gian ôn thi đã tắt hết điện thoại, đến hôm nay mới mở lại.
Ai nấy đều hào hứng kể về việc đi thi của mình diễn ra như thế nào, lúc trong phòng thi ra sao, xôn xao cả nhóm chat.
Nhưng nói nãy giờ cũng chỉ có 5 người, thiếu mất Cố Duệ.
Từ Khả không thấy anh đâu liền hỏi mọi người:
Từ Khả: Này, có ai thấy Cố Duệ không?
Lục An Hạo: Đúng rồi, chúng ta nói nãy giờ mà sao cậu ấy chưa online?
La Minh Viễn: Tớ cũng không liên lạc được với cậu ấy.
Khúc Tịnh Dao: Hiểu Hiểu, cậu biết không?
Hạ Hiểu: Tớ không biết, để tớ gọi thử xem.
Hạ Hiểu lấy điện thoại gọi cho Cố Duệ, gọi mấy cuộc đều thuê bao.
Cô mở tin nhắn, thấy anh đã offline hơn 1 tuần trước.
Tin nhắn cuối cùng chính là tin nhắn anh chúc cô thi tốt.
Cả buổi tối, cô gọi đi gọi lại mấy lần, đều bin chuyển vào hộp thư thoại.
Cô nhắn tin cũng không thấy anh trả lời.
Mỗi lần điện thoại có chuông báo, cô liền cầm lên xem, nhưng lại thất vọng đặt xuống.
Không biết Cố Duệ có gặp chuyện gì không, tại sao thi xong rồi lại mất tích? Trong lòng Hạ Hiểu dâng lên một nỗi sợ, sợ anh gặp phải chuyện gì đó nhưng lại giấu cô.
Cô cầm điện thoại nhắn tin với Khúc Tịnh Dao.
Cô bạn cũng như cô, lo lắng cho anh, nhưng phải bình tĩnh để an ủi cô.
Hạ Hiểu: A Dao, tớ rất lo.
Cậu ấy trước nay làm gì luôn nói với tớ, sao lần này lại im lặng vậy chứ?
Khúc Tịnh Dao: Hiểu Hiểu, cậu đừng lo, chắc là Cố Duệ bận gì đó chưa kịp mở điện thoại lên thôi.
Sáng mai cậu ấy mở điện thoại lên, chắc chắn sẽ gọi lại cho cậu thôi.
Hạ Hiểu: Có thật không?
Khúc Tịnh Dao: Thật.
Bây giờ cậu mau đi ngủ đi, như vậy mới mau đến sáng được.
Hạ Hiểu nghe lời Khúc Tịnh Dao, tắt điện thoại rồi đi ngủ.
Nhưng nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Trong đầu cô cứ liên tục nghĩ đến Cố Duệ, sợ anh thật sự có chuyện.
Anh lúc nào cũng vậy, lúc cô gặp khó khăn anh sẽ lập tức xuất hiện, nhưng khi bản thân gặp khó thì lại một mình giải quyết, xong rồi mới nói cho cô biết.
Không phải cô không tin vào anh, chỉ là cô quá lo lắng mà thôi..