Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 94: Nhắc nhở



–    Chị Vũ Hinh, nếu không thì chị hãy nói với ông nội, để chị đổi chỗ với chú hai, chị đi phụ trách công ty ở Đông Hải đi.

Trong Babineau, Tô Lưu Ly tràn đầy hy vọng nhìn Tô Vũ Hinh, đề nghị:
–    Nếu chị qua đó, em sẽ không ở ktx rồi, chúng ta sẽ thuê một biệt thự, không, trực tiếp mua một biệt thự, tiếp tục ở chung.

Nói xong, Tô Lưu Ly tràn đầy mong chờ nhìn vào Tô Vũ Hinh.

Từ sau khi nàng sinh ra, cha của nàng đã mất đi, mà mẹ của nàng vì lăng lộn trong quan trường nên không có thời gian chăm sóc nàng. Trong gần 20 năm qua, nàng đều sống chung với Tô Vũ Hinh, chuyện cơm áo…đều do Tô mẫu phụ trách, nàng và Tô Vũ Hinh còn thân hơn chị em ruột, hiện giờ một mình nàng đến Đông Hải để học, tự nhiên là luyến tiếc rồi.

–    Nhà của chúng ta ở Đông Hải giao thiệp kém xa Giang Nam, mà bên kia cạnh tranh lại kịch liệt, chị cảm thấy để chú hai ở bên kia thì tốt hơn.

Mặc dù từ trước đến nay, nhà nàng vẫn không có quan hệ hòa hợp với gia đình Tô Minh nhưng mà Tô Vũ Hinh cũng chưa bao giờ hạ thấp năng lực của Tô Minh, nàng thừa nhận trước mắt năng lực của mình không bằng Tô Minh, sau đó bổ sung:
–    Lại nói, nếu như chị mạo muội đề nghị với ông nội như thế, chú hai nhất định sẽ đa nghi, thậm chí ông nội cũng sẽ có ý khác.

–    Chị Vũ Hinh, chị lo lắng nhiều như vậy để làm chi.
Tô Lưu Ly không vui:
–    Chị không đi, em ở một mình bên kia sẽ rát nhàm chán.

–    Tại sao lại một mình?
Tô Vũ Hinh cười khổ:
–    Còn dì ở bên kia nữa a.

–    Bà ấy ở bên kia thì có ích lợi gì?

Nhắc tới mẹ mình, Tô Lưu Ly có chút buồn bực, oán giận nói:
–    Từ lúc bà ấy sinh em ra liền không ngó ngàng gì đến em, dường như em là do bà ấy nhặt về thì phải, cho dù em ở bên ấy cũng không có quen.

–    Tô Lưu Ly, chị còn giả vờ à?

Tô Cẩm Đế nghe không nổi nữa, vẻ mặt khinh bỉ nói:
–    Mọi người đều mơ ước được lên ĐH, ở ktx, thoát ly khỏi khổ hải, chị thì ngược lại, một lòng một dạ nhớ nhà, ở trong ktx thật tốt a, muốn làm thì thì làm, lại có đồng học làm bạn nữa.

–    Con nít ranh không có quyền lên tiếng.
Tô Lưu Ly liếc mắt nhìn Tô Cẩm Đế:
–    Bây giờ cậu đang ở ktx, cũng không phải thường xuyên chạy về nhà sao?

–    Em về nhà là tìm Diệp đại ca, trước kia khi chưa có Diệp đại ca thì chị thấy khi nào em nhớ nhà không?
Tô Cẩm Đế bĩu môi.

“—— “

Tô Lưu Ly không phản bác được, giống như Tô Cẩm Đế nói, trước khi Diệp Phàm vào Tô gia thì mỗi học kỳ số lần về nhà của Tô Cẩm Đế chỉ đếm đủ trên đầu ngón tay.

–    Lưu Ly, chị thấy đề nghị của Cẩm Đế cũng không tệ.

Mắt thấy 2 chị em lại sắp PK, Tô Vũ Hinh thở dài:
–    Thí dụ như ngày đó ở Linh Ẩn tự chúng ta gặp phải Tư Đồ Nhược Thủy, chị cảm thấy giữa 2 người rất hợp với nhau, ở chung cũng không tệ a.

–    Đúng vậy chị Lưu Ly, sau này nếu chị ở chung với Tư Đồ Nhược Thủy, chị có thể cung cấp tin tức của nàng cho em, để em có thể tán được nàng.
Nhắc tới Tư Đồ Nhược Thủy, 2 mắt Tô Cẩm Đế tỏa sáng, chẳng những không có tiếp tục tranh cãi với Tô Lưu Ly nữa, mà còn nở nụ cười.

Tô Lưu Ly ngẩng đầu, khinh thường:
–    Cho dù có chị giúp thì cậu cũng không có cửa.

–    Why?

–    Hỏi hắn đi.

Khi nói chuyện, Tô Lưu Ly cố ý nhìn về Diệp Phàm.

–    Diệp đại ca sẽ không bắt Tư Đồ Nhược Thủy lại chứ?
Vẻ mặt Tô Cẩm Đế khổ bức mà nhìn vào Diệp Phàm.

Diệp Phàm không nói nên lời.

Từ sau khi Tư Đồ Nhược Thủy trở lại Đông Hải, đích thật là có liên lạc với hắn nhưng cũng chỉ ở trong game thôi, 2 người ở trong game chỉ nói chuyện, luận bàn với nhau, chẳng có cái gì cả, kết quả đến miệng của Tô Lưu Ly thì liền làm cho hắn giống như là đã đẩy ngã được Tư Đồ Nhược Thủy vậy.

–    Không phải bắt mà là người nào chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân lại chơi trò lạt mềm buộc chặt, để Tư Đồ Nhược Thủy phải luân hãm.

Thấy Diệp Phàm không nói lời nào, Tô Lưu Ly hừ hừ nói:
–    Sau khi Tư Đồ Nhược Thủy trở về Đông Hải thì có gọi cho chị đây 3 cuộc điện thoại, mỗi lần đều hỏi chuyện của hắn.

Hả?

Nghe Tô Lưu Ly nói thế, trong lòng Tô Vũ Hinh khẽ động, nhịn không được mà nhìn về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm thì ngạc nhiên, chuyện này hắn cũng không biết a.

–    Nếu Diệp đại ca nhanh chân đến trước thì em đành phải chuyển vế đổi dấu, đổi mục tiêu khác thôi.

Tô Cẩm Đế nghe vậy, than thở nói.

–    Đừng nghe cô ta nói bừa, tôi và Tư Đồ Nhược Thủy không có gì.
Diệp Phàm thấy thế, đành phải lên tiếng.

“Reng”

Diệp Phàm vừa dứt lời, điện thoại trong túi áo hắn đã vang lên.

–    Tôi dám đánh cuộc, là điện thoại của Tư Đồ Nhược Thủy.
Tô Lưu Ly thấy vậy liền nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Nghe Tô Lưu Ly nói thế, ngay cả Tô Cẩm Đế cùng Tô Vũ Hinh cũng có chút tò mò.

–    Không phải, là của cha nàng.
Mắt thấy 3 người tỏ ra hiếu kỳ, Diệp Phàm liền cho ra đáp án, sau đó cầm điện thoại đi về phía hành lang.

–    Xin chào Tư Đồ tiên sinh.

Đi đến hành lang, Diệp Phàm liền nghe máy, chủ động chào hỏi, giọng nói có chút tò mò, tò mò tại sao Tư Đồ Thần lại gọi điện cho hắn.

–    Thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Tư Đồ Thần nói:
–    Lúc này cậu có thuận tiện không?

–    Thuận tiện.
Diệp Phàm nói, trong lòng cũng càng thêm tò mò.

–    Là như vậy, tôi nghĩ tới nghĩ lui về một chuyện, cuối cùng vẫn là muốn nói để cậu biết.
Tư Đồ Thần nghiêm mặt nói.

Lúc này đây, Diệp Phàm không có hé răng, mà là đợi Tư Đồ Thần nói hết.

–    Dựa vào tin tức tôi nhận được, Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn đã phái người đến Hàng Hồ.

Tư Đồ Thần tiếp tục nói:
–    Bọn hắn tổng cộng có ba người, theo thứ tự là con trai của lão đại Nam Thanh Hồng là Lâm Ngạo Phong, một trong Bát Đại Kim Cương của Nam Thanh Hồng là Vương Động, còn có một cao thủ trẻ tuổi của Hồng Vũ môn là Dương Thanh.

–    3 người này đến Hàng Hồ, ngoại trừ ổn định cục diện của Nam Thanh Hồng ở Hàng Hồ ra, chủ yếu là muốn điều tra cái chết của đám người Kiều Bát Chỉ, Khúc Phong. Tuy rằng ngày đó tôi đã để người giải quyết tốt hậu quả, sắp xếp hiện trường giả nhưng mà tôi không chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.

Nói tới đây, Tư Đồ Thần thản nhiên nói:
–    Tiểu Phàm, tôi cho cậu biết chuyện này không phải là muốn mượn tay câu diệt trừ bọn hắn mà là muốn nhắc nhở cậu, một khi bọn hắn phát hiện được cậu là người giết chết đám người Kiều Bát Chỉ, Khúc Phong thì bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.

–    Thực lực của bọn hắn ra sao?
Diệp Phàm hỏi.

–    3 người này đã đã bước chân vào Hậu Thiên Đại viên mãn, trong đó Lâm Ngạo Phong thông qua một môn tà thuật, Thải Âm Bổ Dương để tăng thực lực, thực lực yếu nhất. Vương Động là cao thủ dùng đao, một thanh đoản đao dùng đến xuất thần nhập hóa hơn nữa trên tay nhuốm máu vô số, có kinh nghiệm chém giết phong phú.

Tư Đồ Thần nói xong lời cuối cùng, ngữ khí hơi có vẻ ngưng trọng:
–    Còn về phần Dương Thanh, hắn chẳng những là cao thủ trẻ tuổi đệ nhất của Hồng Vũ môn hơn nữa nghe nói hắn đã bước đến cánh cửa Tiên Thiên, một năm trước đây hắn đã bước chân vào cảnh giới “ Bán Bộ Tiên Thiên”, lúc nào cũng có thể trở thành võ giả Tiên Thiên, một khi bước vào hắn liền có tiềm lực tranh đoạn top 10 trên Thanh Bẳng.

–    Nếu không có cao thủ Tiên Thiên thì không đáng ngại gì.
Diệp Phàm hơi nheo mắt lại, giọng nói mơ hồ lộ ra vài phần sát ý, hắn không thích cảm giác bị địch nhân nhìn chằm chằm vào.

Dường như nhận ra Diệp Phàm đã động sát khí, Tư Đồ Thần vội vàng bổ sung:
–    Tiểu Phàm, vạn lần không được xúc động.

–    Chẳng lẽ bọn hắn còn có hậu thủ? Hoặc là nói còn có cao thủ?
Diệp Phàm nhíu mày.

–    Không phải.

Tư Đồ Thần phủ nhận:
–    Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn chỉ phái 3 người này thôi, tôi không để cậu hành động thiếu suy nghĩ cũng chính là chuyện thứ 2 mà tôi muốn nói với cậu.

–    Chuyện gì?

–    Diệp Văn Hạo là tỉnh trưởng mới nhậm chức của Giang Nam.

–    Diệp Văn Hạo là ai ?
Diệp Phàm nghi hoặc, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tên này.

–    Cậu không biết Diệp Văn Hạo sao?

Vẻ mặt Tư Đồ Thần ngạc nhiên:
–    Hắn là thành viên đời thứ 3 của Diệp gia tại TQ này, từng là một trong tứ đại thiếu gia của kinh thành, ngày nay hắn là người có năng lực cạnh tranh chỗ nối nghiệp trong đời thứ 3 của Diệp gia, ngoài ra hắn cũng được cho là một nữa nhân sĩ giang hồ, 20 năm trước hắn đã lấy thế sét đánh lôi đình đánh bại người đứng thứ nhất trên Thanh Bảng, cướp lấy vị trí đó, làm cho người trong giang hồ khiếp sợ.

–    Lợi hại vậy sao?

Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, ở trong mắt hắn xem ra, vô luận là người nối nghiệp đời thứ 3 của Diệp gia hay là cao thủ đứng đầu Thanh Bảng đều là những người có thành tựu to lớn, mà 2 cái này lại ở trên một người, điều này làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.

–    Đúng , mặc dù sau trận chiến đó Diệp Văn Hạo đã quy ẩn giang hồ, nhưng mà trong giang hồ vẫn còn truyền sự tích của hắn, so ra mà nói thì uy vọng trong quan trường của hắn chỉ có hơn chứ không kém.

Dù cho Tư Đồ Thần là người nắm quyền hắc đạo của vùng tam giác Trường Giang nhưng mà nhắc đến Diệp Văn Hạo thì hắn cũng khó tránh cảm giác bị phai mờ.

So ra mà mà nói, sau khi kinh ngạc, Diệp Phàm đã bình tĩnh trở lại:
–    Hắn và Nam Thanh Hồng, Hồng Vũ môn có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ hắn là chỗ dựa vững chắc của bọn họ?

–    Không phải, ngược lại từ ý nào mà nói quan hệ giữa bọn hắn là thù địch, Hồng Vũ môn có quan hệ chặt chẽ với Bạch gia mà Bạch gia và Diệp gia lại là đối thủ một mất một còn.

Tư Đồ Thần giải thích nói:
–    Tôi nhắc đến Diệp Văn Hạo là bởi vì trong vài năm qua, mỗi khi hắn đến nơi nào nhậm chức, địa phương đó đều trở thành nơi có trị an tốt nhất TQ, không có nhân sĩ giang hồ dám đến làm xằng làm bậy ở địa bàn của hắn.

–    Ông lo lắng tôi động thủ với 3 người kia sẽ chọc giận Diệp Văn Hạo sao?
Trong lòng Diệp Phàm hơi động.

Tư Đồ Thần rất dứt khoát thừa nhận:
–    Đúng, bởi vì chuyện của 2 ngày trước mà Diệp Văn Hạo đã hạ lệnh cho cảnh sát, nghiêm cấm xảy ra chuyện đổ máu, như vậy, ở thời kỳ mấu chốt này nếu có nhân sĩ giang hồ làm xằng làm bậy ở Hàng Hồ, nếu làm không tốt Diệp Văn Hạo sẽ đích thân ra tay.

–    Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của ngài.
Nói đến đây, Diệp Phàm cũng nhìn ra tấm lòng của Tư Đồ Thần, lập tức cảm ơn, giọng nói khách khí hơn nhiều.

Tư Đồ Thần nghe vậy, cười khổ nói:
–    Tiểu Phàm, cậu đã cứu Nhược Thủy, đối với tôi đó là ân tình to lớn, tôi chỉ nói cho cậu một chút tin tức, cậu liền cảm ơn tôi, cậu khinh thường Tư Đồ Thần tôi đó sao?

–    Dĩ nhiên là không phải…

Tính tình ngay thẳng của Tư Đồ Thần đã làm cho Diệp Phàm có chút không kịp thích ứng, lập tức hắn liền giải thích.

–    Được rồi, cậu cũng đừng có khách sáo với tôi, nếu cậu không chê cứ gọi tôi một tiếng là Tư Đồ đại ca đi, nếu cảm thấy được đại ca này có chút già thì cứ gọi là chú đi, tôi sẽ không để ý đâu, has ha ha…

–    Cháu và Nhược Thủy là bạn, gọi ngài là chú cũng thỏa đáng.
Diệp Phàm nói.

–    Ha ha, vậy thì tốt, nếu cậu có thời gian thì cứ đến Đông Hải, trước khi đến hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đích thân mời cậu đi dùng cơm.
Tư Đồ Thần nghe vậy, tâm tình vô cùng cao hứng, phát ra lời mời.

–    Được.

Diệp Phàm liền đáp ứng.

Tư Đồ Thần nghe vậy, không tiếp tục nói lề mề gì nữa , mà là trực tiếp cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Tô Cẩm Đế đã tính tiền rồi đi ra.

–    Sao thế?
Thấy Diệp Phàm cầm điện thoại, vẻ mặt như có suy nghĩ gì, Tô Vũ Hinh có chút bận tâm:
–    Có phải là Nam Thanh Hồng muốn gây chuyện với anh không?

–    Không có.

Diệp Phàm mỉm cười lắc lắc đầu, mặc dù hắn rất thích cảm giác được Tô Vũ Hinh quan tâm nhưng mà hắn không muốn để Tô Vũ Hinh lo lắng cho hắn.

–    Vậy là tốt rồi.

Nghe Diệp Phàm nói thế, Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghĩ tới cái gì, lại nói:
–    Đúng rồi, Diệp tỉnh trưởng mới đến đã tự mình tổ chức một buổi hội nghị cho các giới thương nghiệp Giang Nam, ông nội để tôi đi, anh có muốn đi chung không?

–    Đi.

Diệp Phàm đáp ứng, tuy rằng hắn không có hứng thú gì với cái hội nghị này nhưng mà hắn lại vô cùng tò mò với Diệp Văn Hạo này.

Hắn muốn biết, Diệp Văn Hạo dựa vào cái gì mà có thể hô phong hoán vũ vừa ở quan trường, vừa ở giang hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương