Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 611: Một nhà hạnh phúc (2)



“Mẹ con chết cha cũng rất đau lòng, nhưng đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn.”

“Nếu như con nhất định phải đổ tội cho ai đó thì có thể đổ hết lên đầu cha.” Lục Minh Bác kiên định nói.

Nghe như vậy, Quý Dạ Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn qua.

”Ông nói đúng, mẹ tôi đúng là bị ông giết chết, bị sự lạnh lùng, bị sự bạc tình bạc nghĩa, bị sự phản bội của ông giết chết.”

”Ông có lẽ không hề biết rằng bà ấy đã cố tự sát rất nhiều lần cũng là vì muốn ông chú ý, muốn ông đến thăm bà ấy một chút, nhưng ông chưa từng qua đó, ông không thèm để ý đến sự sống chết của bà ấy.”

”Ngay lúc ông và vợ ông làm hòa, bà ấy đã hoàn toàn mất hết hi vọng, không còn chút lưu luyến nào với thế giới nào, vậy nên bà ấy mới rời đi, hoàn toàn rời đi.”

Quý Dạ Bạch đau lòng, bi thương gào thét đầy giận dữ.

Nhưng Lục Minh Bác biết ông không thể nào trả lời câu hỏi này.

Vì cả đời này, từ đầu đến cuối của ông và Hạ Nhu đều là sai lầm.

Dây dưa nhiều năm như vậy cũng nên chấm dứt từ sớm rồi.

Chỉ là ông không ngờ sẽ dùng cách như thế này.

”Lục Minh Bác, ông đi đi, ông xem như không có đứa con trai như tôi đi, tôi cũng không có người cha như ông, chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại nhau nữa.”

”Chú ý giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Để lại câu nói cuối, bóng dáng già nua của Lục Minh Bác nặng nề xoay đi.

Trong linh đường, Quý Dạ Bạch ôm ảnh chụp, quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết: ”Mẹ, con đã làm theo di nguyện của mẹ rồi, đến lúc mẹ chết rồi mẹ cũng suy nghĩ cho ông ta.”

”Mẹ nói chỉ có như vậy thì ông ta mới có thể quên đi tất cả để bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng ông ta căn bản không có quan tâm đến chuyện mẹ qua đời, ông ta như không chờ kịp nữa vậy.”

Bên ngoài linh đường, Lục Minh Bác nghe rõ từng chữ một.

Môi mỏng hơi hé, ông nhẹ nhàng nói một câu: ”Hạ Nhu, cảm ơn bà!”

Về phần Quý Dạ Bạch, ông cũng không giải thích.

Vì ông biết quan hệ cha con này của hai người họ cũng là một sai lầm.

Đã như vậy thì cá nên quay về nước, quên đi chuyện trên bờ mới là cách tốt nhất.

Để anh ta hoàn toàn quên đi sự tồn tại của người cha này, để anh ta hết hoàn toàn hi vọng thì anh ta mới có thể bước ra khỏi quá khứ, thật sự bước về phía trước.

Giờ phút này, tất cả yêu hận tình thù, tất cả mọi ân oán khúc mắt đều được kết thúc bằng một dấu chấm.

Tháng ba mưa nhỏ tí tách rơi.

Ngày hôm nay cũng là ngày giỗ của ông cụ Lục.

Người một nhà đều mặc quần áo màu đen, trước ngực là một bông hoa trắng nhỏ, đi đến nghĩa trang.

Mặt đất ướt sũng, nhưng cơn mưa nhỏ đột nhiên dừng lại.

Lần này, tâm trạng của mọi người không còn bi thương và đau buồn nữa.

Thời gian đã xoa dịu rất nhiều nỗi đau, nhưng kí ức vĩnh viễn sống mãi trong lòng.

Một tay Lục Kiến Thành bế Tiểu Tinh Thần, một tay nắm tay Nam Khuê đi trước.

Niệm Khanh và Tư Mặc được Lục Minh Bác và Vân Thư dắt đi ở giữa.

Đến trước bia mộ, Nam Khuê đặt một bó hoa cúc và một chai rượu lớn ở trước.

”Ông nội, chúng con đến thăm ông!”

”Ông xem, hôm nay chúng con đều đến, cha và mẹ đã tốt như lúc đầu, con và Kiến Thành cũng rất hạnh phúc, Niệm Khanh và Tư Mặc gần đây đều lớn rất nhanh, đã là hai bạn nhỏ đẹp trai rồi.”

”Còn có Tinh Thần nữa, bé rất đáng yêu, nếu ông nội ở trên trời nhìn thấy thì nhất định cũng sẽ rất thích.”

Vân Thư cũng đi về phía trước: ”Cha, Khuê Khuê nói rất đúng, cha có thể yên tâm, tất cả mọi người đều rất tốt.”

”Những gì cha nói lúc trước đều linh nghiệm, chúng con rất hạnh phúc, cũng sẽ đồng tâm hiệp lực phát triển nhà họ Lục càng lớn mạnh hơn, sẽ không để uổng phí tâm huyết của cha.”

Trước khi đi, mọi người đều cùng nhau dập đầu với ông cụ Lục.

Niệm Khanh và Tư Mặc ngoan nhất, vừa dập đầu vừa gọi “cụ nội”.

Lúc rời đi, Lục Kiến Thành đưa Tiểu Tinh Thần cho Nam Khuê: “Bà xã, em bế con một chút, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông nội, mọi người xuống dưới chờ anh trước đi, anh sẽ lập tức xuống.”

”Được.”

Chờ họ đi được mấy phút, Lục Kiến Thành trực tiếp quỳ xuống trước mộ.

”Ông nội, cảm ơn ông, cảm ơn ông lúc trước đã chọn Khuê Khuê cho con, cũng cảm ơn ông đã để Khuê Khuê gả cho con.”

”Nếu như không phải cô ấy thì có lẽ đời này con sẽ không có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, một tình yêu đến chết cũng không đổi như vậy, cũng không có khả năng có Niệm Khanh, Tư Mặc và Tinh Thần, có ba đứa nhỏ đáng yêu như vậy.”

”Lựa chọn của ông là đúng, năm đó đều do con tuổi trẻ ngông cuồng, con trịnh trọng ở đây xin lỗi ông.”

”Ông yên tâm, con nhất định sẽ dùng cuộc đời còn lại để thương Khuê Khuê, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, cưng chiều cô ấy cả một đời.”

Lục Kiến Thành dập đầu ba cái liên tiếp rồi mới đứng dậy đi xuống.

Buổi tối, sau khi ba bé con đều ngủ say, Nam Khuê thở dài một hơi.

Sau khi tắm rửa xong, khi bước ra khỏi phòng tắm, gió từ ban công thổi vào khiến rèm cửa màu trắng tung bay.

Ánh trăng sáng chiếu vào, cảnh tượng trước mắt vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ do có thời gian thuộc về mình, có lẽ do bóng đêm hôm nay dịu dàng đến lạ, cô nhàn nhã dựa vào ban công, nhẹ nhàng hưởng thụ cơn gió dịu dàng này.

Lục Kiến Thành đi ra từ một phòng tắm khác.

Thấy Nam Khuê chỉ mặc quần áo ngủ đứng ngoài ban công, anh nhẹ nhàng đi qua.

”Đang nhìn gì mà chăm chú vậy?”

Lúc nói anh đã ôm lấy eo thon của Nam Khuê, kéo cô vào lòng.

Đầu thân mật để lai vai cô, giọng nói còn dịu dàng hơn ánh trăng.

Nam Khuê đưa tay vỗ nhẹ lên mặt anh, nhu hòa nói: ”Đang nhìn ánh đèn của từng căn nhà trong thành phố, lúc trước em luôn nghĩ, đến lúc nào đó sẽ có một chiếc đèn sáng vì em, lần nào nghĩ cũng đều cảm thấy rất hâm mộ, bây giờ, cuối cùng em cũng có ánh đèn thuộc về mình rồi.”

”Nghĩ đến anh và bọn nhỏ đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng bình yên.”

”Theo em thế nào là hạnh phúc?”

Nam Khuê gần như trả lời không chút suy nghĩ: ”Có lẽ chính là hạnh phúc mạnh khỏe, thời gian yên bình trôi qua, như vậy thì thậm chí không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn nhiều.”

Lục Kiến Thành ôm cô chặt hơn chút: ”Muốn nghe của anh không?”

”Ừm.”

”Hạnh phúc của anh chính là: Hi vọng mỗi ngày tỉnh lại đều có thể thấy em ở bên cạnh anh.”

Chỉ là một câu đơn giản, vô cùng mộc mạc.

Nhưng Nam Khuê lại cảm thấy câu nói này vô cùng lãng mạn, cũng vô cùng dịu dàng.

”Một năm, mười năm, năm mười năm, chờ chúng ta già rồi, Niệm Khanh, Tư Mặc, Tinh Thần đều không còn ở đây nữa, anh còn có thể nắm tay em, cùng em chìm vào giấc ngủ, có thể vừa mở mắt đã nhìn thấy em. Khuê Khuê, đây chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh.”

Nam Khuê nhón chân hôn lên cằm anh một cái.

Lời nói ra cũng vô cùng dịu dàng: ”Kiến Thành, em vẫn luôn sợ thời gian trôi qua quá nhanh, sợ em sẽ già đi quá nhanh, nhưng bây giờ có anh em lại không sợ nữa.”

“Chỉ cần có thể cùng anh già đi thì tất cả đều là ngọt ngào và hạnh phúc.”

”Ông xã, em yêu anh, rất yêu rất yêu, còn yêu hơn cả lúc trước.”

Nam Khuê mạnh dạn tỏ tình, sau đó trực tiếp ôm lấy đầu Lục Kiến Thành, kéo người anh xuống.

Một giây sau, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần mạnh dạn rơi lên môi anh.

Lần này là cô chủ động.

Cô không còn thẹn thùng, cũng không còn e sợ nữa.

Trái tim bị kích động, rung động mạnh mẽ như sóng lớn, một giây sau, Lục Kiến Thành đảo khách thành chủ, trực tiếp ôm cô vào giường trong phòng khác.

Đêm dịu dàng dập dờn.

Gió nhẹ cuốn rèm cửa lên, xinh đẹp mà mơ màng, che khuất đôi trai gái xinh đẹp như hoàng tử và công chúa đang yêu thương nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương