Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 51: Muốn hôn thì hôn



Cô thừa nhận, cô căng thẳng.

Rất căng thẳng rất căng thẳng.

Cô cũng thừa nhận, cô còn không khống chế nổi sự mong chờ trong lòng mình.

Nhất là khi khoảng cách môi anh cách môi cô ngày càng gần, cô thật sự có xúc động muốn hôn lên đó.

Nhưng trong toàn bộ một phút.

Cũng không có nụ hôn trong dự liệu.

Pặc một tiếng, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Lục Kiến Thành vang lên bên tai cô: “Cài lại rồi, sau này phải tập thói quen thắt dây an toàn.”

Hóa ra là muốn giúp cô thắt dây an toàn.

Đồ ngốc, là cô nghĩ nhiều.

Đúng là bị chơi khăm rồi.

Mặt Nam Khuê lập tức đỏ bừng.

Cô cúi đầu xuống, mắt cũng dám mở ra.

“Đúng là mất hết mặt mũi, Nam Khuê ơi Nam Khuê, trong đầu mày nghĩ cái gì vậy?”

Trong lúc cúi đầu cô đã oán thầm bản thân đến tám trăm lần.

Trong khi đang oán hận, đai an toàn cũng đã được cài xong, Lục Kiến Thành cũng không rời đi mà ngược lại vẫn giữ nguyên vị trí, trước sau như một mà nhốt cô bên trong.

Hô hấp của anh như một tấm lưới, chặt chẽ bao phủ lấy cô.

Nam Khuê cảm thấy mình đã rất mất thể diện, hiện tại trong đầu cô đang cầu nguyện anh nhanh chóng trở về vị trí của mình.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại sợ sẽ gặp điều gì đó.

“Có phải em nghĩ anh muốn hôn em không?” Giọng nói êm ái của Lục Kiến Thành càng vang lên rõ hơn bên tai cô, giống như lông chim lướt nhẹ qua lòng cô, khiến tim cô đập mạnh.

Rối loạn.

Cô đã hoàn toàn rối loạn.

Trước kia cô không biết rằng anh cũng biết trêu chọc người khác như vậy.

“Không có.”

Nam Khuê từ từ nhắm hai mắt lại, đương nhiên có đánh chết cô cũng không thừa nhận.

Vốn đã đủ mất mặt rồi, cô không muốn mất mặt hơn nữa.

“Đúng là vừa rồi hoàn toàn không phải, chỉ đơn giản là muốn cài đai an toàn cho em mà thôi.”

Đột nhiên ngón tay thon dài mát lạnh của anh nhẹ nhàng nâng cằm Nam Khuê lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Thấy cô nhắm mắt lại, lông mi dài như cánh quạt hơn động đậy, Lục Kiến Thành cũng không nhịn được nữa, trực tiếp cúi đầu chặn môi Nam Khuê lại.

Lúc Nam Khuê phản ứng lại thì miệng đã có thêm cảm xúc mềm mại.

Mềm giống như kẹo đường.

Môi của anh lúc đầu hơi lành lạnh, mang theo chút cảm giác man mát.

Nhưng rất nhanh đã trở nên ấm áp.

Khi tất cả ý thức quay về, cơ thể Nam Khuê dường như ngây ra, ngơ ngác ngẩn người.

Tay của cô vẫn đang mất định hướng mà đặt trên ghế ngồi, không biết nên hành động như thế nào, cuxg không biết nên để ở đâu.

Cô khẩn trương đến mức toàn bộ lòng bàn tay đều là mồ hôi, ướt đẫm một mảng.

Trong đầu ong ong, một lúc lâu sau cô mới có phản ứng, hai mắt mở to, mờ mịt lên tiếng: “Không phải vừa rồi anh mới nói, không có muốn…” Hôn em sao?

Nhưng cô còn chưa dứt lời đã bị Lục Kiến Thành chiếm đoạt.

Một giây sau tay của anh giữ lấy ót cô, mạnh mẽ đè cô xuống.

Nam Khuê đã không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh dẫn dắt.

Cuối cùng hai người đều thở hổn hển.

Trán Lục Kiến Thành chống lên trán Nam Khuê, giọng nói gợi cảm cười ra tiếng: “Lúc đầu là không muốn, nhưng vừa rồi rất muốn rất muốn.”

“Anh không muốn để bản thân uất ức, nếu đã có suy nghĩ như vậy thì trực tiếp thực hành là được rồi.”

Vì vậy đây là giải thích sao?

Năm phút sau, xe vững vàng chạy nhanh trên đường.

Bàn tay thon dài sạch sẽ của Lục Kiến Thành nắm tay lái, hơi nóng trong xe đã bốc lên, anh kéo áo để lộ một chút da thịt mạnh mẽ cường tráng, nhìn vô cùng gợi cảm mê người.

Anh thoải mái lái xe, kỹ xảo thuần thục, tư thái tự nhiên.

Giống như tất cả những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Nhưng Nam Khuê lại không như vậy, hô hấp của cô vẫn còn chút dồn dập.

Nếu như không phải trên môi vẫn còn đọng lại sự ấm áp và mùi vị, thậm chí cô còn nghi ngờ tất cả những chuyện ban nãy chỉ là một giấc mơ.

Lòng của cô rất loạn.

Cho đến bây giờ trong đầu cô vẫn ong ong, Lục Kiến Thành mới hôn cô?

Nhưng sao lại hôn?

Là vì yêu sao?

Đương nhiên không phải.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Khuê cảm thấy chỉ có một đáp án, ham muốn chiếm giữ và xúc động nhất thời của đàn ông mà thôi.

Xúc động mà thôi.

Cô không thể suy nghĩ nhiều.

Sau khi đưa Nam Khuê về nhà, Lục Kiến Thành quay về công ty.

Sau khi ngủ một giấc dậy, Nam Khuê phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ.

Hơn nữa còn đều do một người gọi… Đỗ Quốc Khôn.

Cũng chính là cha của cô.

Không cần đoán cô cũng biết vì sao Đỗ Quốc Khôn tìm mình, ngoài đòi tiền thì cũng chỉ có đòi tiền.

Lúc Nam Khuê đang đau đầu, Đỗ Quốc Khôn đã gọi điện đến lần nữa.

Cô không muốn nhận.

Trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi.

Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Nam Khuê không còn kiên nhẫn, vừa bắt máy đã trực tiếp nói: “Đừng gọi cho tôi nữa, tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.”

“Con gái ngoan của cha, cuối cùng con cũng nghe điện thoại, đương nhiên cha biết con vẫn là một sinh viên đang đi học không có tiền, nhưng con không có còn con rể tốt của cha lại có nha!”

“Con gái ngoan, cha cầu xin cô, con nói với Kiến Thành mấy câu, để nó cho cha mượn chút tiền đi.”

“Mượn? Một chút?” Nam Khuê cầm lấy điện thoại, tức giận không nhẹ: “Ông còn không biết xấu hổ nói mình mượn tiền sao?”

Vì em bé nên cô có gắng khống chế sự tức giận của mình: “Được, nếu như mượn thì ông thanh toán toàn bộ những khoản tiền nhà họ Lục đã cho ông mượn những năm nay đi, chờ ông trả hết rồi hãy nói đến chuyện mượn tiền lần này.”

Lời này hoàn toàn chọc tức Đỗ Quốc Khôn.

“Nam Khuê, đồ vô ơn này, cuối cùng mày có phải con gái tao không vậy, chồng mày có tiền như vậy, tùy tiện nói làm một chút việc cũng đã được mấy trăm triệu, tao chỉ muốn một triệu thì sao?”

“Mày nhìn con rể nhà người ta mà xem, không phải mua xe xịn cho cha mẹ vợ thì cũng mua khu nhà cao cấp, không thì cũng đưa tiền, muốn nở mày nở mặt bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ có tao giống như kẻ ăn mày bị người khác chê cười.”

“Đỗ Quốc Khôn, ông đừng có không biết xấu hổ, số tiền mấy năm nay nhà họ Lục đưa cho ông cũng đủ để mua bao nhiêu căn hộ cao cấp rồi, tất cả đều bị ông tiêu hết, đều bị ông dùng để đánh bạc hết, tôi nói rồi, tiền ông đánh bạc thua, một phân tôi cũng không đưa cho ông.”

“Ông gọi nữa gọi mãi cũng vô ích, tô không có tiền.”

Nói xong Nam Khuê trực tiếp cúp điện thoại.

Lúc nhận được cuộc điện thoại khác đã là mười phút sau.

Một số lạ, từ xưa đến nay Nam Khuê không nhận điện thoại lạ nên trực tiếp cúp máy.

Nhưng không ngờ đối phương lại vô cùng cố chấp, gọi cho cô rất nhiều lần.

Cuối cùng cô đoán được đầu bên kia có thể là người đòi nợ, vậy nên vô cùng cẩn thận nghe: “Alo…”

“Alo, là cô Nam Khuê sao?” Ngoài suy đoán, đầu bên kia vô cùng khách khí.

“Đúng, là tôi.”

“Đây là bệnh viện, ông Đỗ Quốc Khôn cha cô vừa ngất xỉu, vừa mới đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình huống vô cùng nguy hiểm, mời cô mang theo tiền đến bệnh viện làm thủ tục.”

“Được, tôi… tôi lập tức đến.” Nam Khuê run rẩy nói.

Cúp điện thoại, cơ thể cô đều nhũn ra.

Tuy rằng cô rất hận việc Đỗ Quốc Khôn đánh bạc, vì ông ta đánh bạc nên mới hại cô và mẹ ngày trước nghèo rớt mồng tơi, trong nhà đúng chỉ có bốn bức tường.

Nhưng nghe nói ông ta bị bệnh, cô lập tức lo lắng.

Ai bảo đó là cha của cô chứ?

Xương cốt gãy rồi vẫn còn gân.

Sắp xếp xong đồ đạc, Nam Khuê cầm chi phiếu rồi vội vàng đi đến bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương