Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 43: Được, chúng con không ly hôn



Rõ ràng là an ủi anh, nhưng ngay cả chính mình cô cũng không an ủi được.

Tất cả nước mắt đều rơi lên quần áo của Lục Kiến Thành.

Có lẽ do nước mắt quá nhiều nên băng vải nhanh chóng bị thấm ướt, dính lên miệng vết thương của anh.

Vết thương trên lưng Lục Kiến Thành nhanh chóng thấm đỏ, tơ máu thấm áo somi trắng.

Nhưng ai cũng không quan tâm đến chuyện này.

Không nhớ rõ được bao lâu, mãi đến khi đèn của “phòng cấp cứu” tắt, bác sĩ đi ra.

Tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến.

Lục Kiến Thành lên tiếng đầu tiên: “Bác sĩ, ông nội tôi thế nào?”

Người luôn bình tĩnh tự táo như anh mà giọng nói bây giờ lại vô cùng run rẩy.

Mắt Nam Khuê đỏ bừng, gần như không dám nghe đáp án của bác sĩ.

Nhưng giây phút độc ác nhất vẫn đến.

Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề nhìn bọn họ, cuối cùng nói: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Lục, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọi người nên tạm biệt ông cụ thật tốt thì hơn!”

Nam Khuê lảo đảo một cái, cuối cùng cô không nhịn được nữa mà khóc to thành tiếng.

Tại sao lại có thể như vậy chứ?

Vì sao lại như vậy?

Buổi sáng ông nội còn rất khỏe, vừa mới được mấy tiếng, vì sao tất cả đều thay đổi chứ?

Cô không tin, cô cũng không muốn tin.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.

Ông cụ đeo mặt nạ oxy, nhắm mắt nằm trên giường bệnh.

Tất cả mọi người đều ở cạnh giường bệnh chờ ông cụ tỉnh lại.

Nhưng ông cụ chưa tỉnh lại đã có một vị khách không mời mà đến.

Người phụ nữ trang điểm vô cùng đậm, môi thoa son đỏ chót, móng tay để dài sơn màu, chân đi giày cao gót, còn mặt một bộ váy đỏ chót.

Mặc dù chưa thấy bà ta bao giờ nhưng Nam Khuê có thể lờ mờ đoán được thân phận của bà ta.

Khả năng bà ta chính là người phụ nữ bên ngoài kia của bố chồng cô.

“Sao cô lại đến đây?” Lục Minh Bác chạy đến, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Người phụ nữ đau khổ lên tiếng: “Nghe nói cha nhập viện, tình trạng không khả quan, thân là con dâu, đương nhiên em phải đến xem rồi.”

Bà ta trực tiếp nói mấy chữ “con dâu” không chút kiêng nể, hoàn toàn không đặt Vân Thư vào mắt.

“Lập tức cút về cho tôi, tôi không muốn thấy cô.” Lục Minh Bác cũng không có chút kiên nhẫn nào.

Người phụ nữ vừa muốn nói gì đấy thì Lục Kiến Thành đột nhiên đi đến.

Anh nhìn vệ sĩ bên người, lạnh lùng nói: “Kéo người đàn bà này ra ngoài cho tôi, tìm một chỗ rồi nhốt lại, không có lệnh của tôi ai cũng không được thả bà ta ra.”

Nói xong anh còn cố ý nhìn Lục Minh Bác.

Lục Minh Bác không phản đối, cũng đồng ý với suy nghĩ này.

Người phụ nữ kia đương nhiên bất mãn, vừa muốn phản kháng đã bị vệ sĩ bịt miệng kéo ra ngoài.

Bà ta vừa ra ngoài ông nội Lục đã hơi hé mắt tỉnh lại.

Thấy ông cụ tỉnh lại, mọi người lập tức tiến đến.

Nam Khuê và Vân Thư mỗi ngày nắm một tay ông cụ, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

“Ông nội…”

“Cha…”

Việc đầu tiên ông cụ làm là nhìn mấy người đứng quanh, sau đó lại nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Ông cụ lập tức thoải mái, giống như chuyện gì cũng hiểu.

“Ông nội, ông khát nước sao? Ông có muốn uống nước không?” Nam Khuê hỏi.

Ông cụ gật nhẹ đầu: “Được.”Đọc nhanh nhất tại Truyện App

Nam Khuê lập tức ra ngoài rót một cốc nước ấm bê đến cạnh giường, sau đó dùng ống hút, từ từ đút cho ông cụ uống.

Sau khi uống nước xong, ông cụ nghiêm túc nhìn họ, giọng nói bình tĩnh: “Không cần phải đau buồn, người già thì kiểu gì cũng sẽ đến bước này thôi, ông nội đã chuẩn bị trước tư tưởng rồi, cho nên đừng sợ.”

“Kiến Thành, con mang Khuê Khuê ra ngoài trước, ông nội có mấy lời muốn nói với cha mẹ con.”

“Vâng.”

Mặc dù không nỡ nhưng cuối cùng Nam Khuê vẫn ra khỏi phòng bệnh với Lục Kiến Thành.

Nhưng vừa ra đến bên ngoài phòng bệnh.

Cô đã gặp một người mà mình không muốn gặp nhất.

Phương Thanh Liên đẩy xe lăn sốt ruột chạy đến.

Lúc thấy Lục Kiến Thành, trên trán cô ta đều đã chảy một lớp mồ hôi, nhìn vô cùng khẩn trương.

“Kiến Thành, ông nội thế nào? Sau khi em biết tin đã lập tức chạy đến.”

“Sao cô lại biết?” Ánh mắt sắc bén của Nam Khuê nhìn về phía cô ta, cuối cùng nhìn về phía Lục Kiến Thành.

Phương Thanh Liên biết cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Nam Khuê, cô đừng hiểu lầm, không phải Kiến Thành nói cho tôi biết, do tôi có một người bạn làm ở bệnh viện, cô ấy nói cho tôi biết.”

“Thật sao?” Ánh mắt Nam Khuê vẫn sắc bén như cũ.

“Em cảm thấy tôi không có chừng mực như vậy sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.

Lúc này Nam Khuê mới tin tưởng.

Nhưng cô lập tức nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Tôi không quan tâm vì sao cô biết mà đến, cũng không quan tâm cô thật lòng muốn đến thăm ông nội hay giả tình giả ý, Phương Thanh Liên, cô nghe rõ cho tôi, hiện tại cô lập tức đẩy xe lăn của mình rời đi cho tôi.”

“Nam Khuê.” Phương Thanh Liên cắn môi, yếu ớt nhìn về phía cô: “Tôi có ý tốt, tôi biết ông nội không thích tôi, nhưng tôi chưa từng trách ông nội, tôi đến thăm ông cụ cũng có lỗi sao?”

“Biết ông nội không thích mình cô còn mặt dày đến đây làm gì, Phương Thanh Liên, cô muốn yên tâm cái gì?” Nam Khuê đột nhiên quát to.

Cô luôn luôn không tức giận.

Cảm giác cô cho người khác gần như đều là yên lặng, đều là hình tượng dịu dàng.

Lần tức giận này thật sự dọa Phương Thanh Liên sợ.

Thấy không xuống tay từ chỗ Nam Khuê được, Phương Thanh Liên lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, van cầu anh, đừng đuổi em đi, ông nội bệnh nặng, em chỉ muốn tiễn ông đi một đoạn đường cuối cùng, em cam đoan sẽ không…” Gây phiền phức cho anh.

Phương Thanh Liên còn chưa nói xong đã bị một bàn tay của Nam Khuê đánh mạnh lên mặt.

Đầu óc cô ta trống rỗng, Phương Thanh Liên vừa ngẩng đầu lên, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên một tát nữa đã mạnh mẽ rơi xuống má bên kia.

Hai dấu tay trên mặt Phương Thanh Liên hiện lên vô cùng rõ ràng.

“Phương Thanh Liên, cô muốn yên tâm về cái gì? Ai nói đây là đoạn đường cuối cùng, cô có tin tôi xé miệng cô ra không?”

“Tôi nói cho cô biết, lập tức cút đi cho tôi.”

“Nếu không cút, tôi sẽ trực tiếp cho người ném cô ra ngoài.”

Nam Khuê thật sự tức giận.

Phương Thanh Liên chưa từng thấy Nam Khuê như vậy.

Không chỉ cô ta mà ngay cả Lục Kiến Thành cũng chưa từng gặp qua.

Anh biết cô lo cho ông nội, quan tâm cho ông nội, nhưng Lục Kiến Thành lại không ngờ Nam Khuê quan tâm đến ông nội nhiều như vậy.

Bình thường dù cô có nổi giận cũng chưa từng mất khống chế như vậy.

Nhưng hôm nay cô như một con hổ hung dữ, vươn móng vuốt sắc bén nhất, há chiếc miệng đầy máu to rộng, không chút lưu tình nào.

“Kiến Thành…” Giọng nói Phương Thanh Liên run rẩy, đem chút hi vọng cuối cùng nhìn về phía Lục Kiến Thành.

“Cút.” Nam Khuê quát to.

Lục Kiến Thành không lên tiếng.

Dưới ánh mắt hung dữ của Nam Khuê, Phương Thanh Liên đẩy xe lăn, chật vật rời đi.

Trong phòng bệnh ông nội Lục vui vẻ cười nói: “Cuối cùng con nhóc kia cũng nổi giận một lần rồi, lại còn là vì cha, cha rất vui.”

“Sau khi cha đi, người cha lo nhất là con bé, các con phải thề, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đều phải chăm sóc cho con bé cẩn thận.”

“Còn có chuyện ly hôn, chắc là hôm nay hai đứa chúng nó còn chưa làm xong thủ tục, các con cố níu kéo thêm đi, ông lão này chỉ hi vọng cháu của mình và cháu dâu có thể nắm tay nhau đi đến bạc đầu, dắt tay nhau đi đến hết cuộc đời.”

“Được rồi, gọi Kiến Thành vào đi.” Ông cụ nói.

“Cha.” Lục Minh Bác và Vân Thư đồng thời nói.

“Yên tâm đi, trước khi chưa sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì cha sẽ không nhắm mắt đâu.”

Lục Kiến Thành nhanh chóng đứng trước giường bệnh.

Trong mắt anh đều là tia máu, hốc mắt ẩm ướt.

Anh đưa tay, cẩn thận cầm tay ông cụ, gom hết dũng khí mới lên tiếng: “Ông nội, con đây.”

“Ông cũng không nhiều lời nữa, với con, ông nội chỉ có một tâm nguyện, con có thể đồng ý với ông nội không?”

“Ông nội ngài nói đi.”

“Sau khi ông nội đi, người ông nội không yên tâm để lại nhất chính là con nhóc kia, cho nên không được ly hôn với con bé, con phải chăm sóc con bé thật tốt, che chở cho con bé, yêu con bé, Kiến Thành, con có thể làm được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương