Thấy ba cha con ở chung vui vẻ hòa thuận, trong lòng Nam Khuê cũng cảm thấy vui vẻ.
Cơm nước xong, hai đứa nhỏ lại kéo Lục Kiến Thành tiếp tục chơi trò chơi.
Nam Khuê rửa chén trong nhà bếp.
Dọn dẹp được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị xiết chặt, mùi hương quen thuộc của Lục Kiến Thành đã truyền đến, nhẹ nhàng len vào chóp mũi.
“Không phải đang chơi với bọn nhỏ sao, sao lại vụng trộm đến chỗ em?” Nam Khuê hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại.
“Đương nhiên là nhớ em, muốn đến ở với em.”
Khi anh nói chuyện, hơi thở ấm nóng phun vào bên tai Nam Khuê.
Hơn nữa khí ấm gợi cảm như có như không, khiến cho vành tai trắng nõn của cô trong nháy mắt nhiễm một tầng hồng, trở nên phấn trắng nõn nà, cực kỳ đẹp mắt.
“Dọn dẹp xong chưa, có muốn anh giúp em không?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Không cần, cũng dọn gần xong rồi, chỉ còn lại mấy cái chén trong bồn thôi, em bơm nước sạch xả thêm hai lần là được rồi.”
“Thế anh ở đây với em.”
Dứt lời, ngón tay thon dài của anh trực tiếp xuyên qua eo Nam Khuê, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay trắng nõn của cô, hai người cùng nhau cầm chén, để nước tự do chảy qua tay.
Cứ như vậy, cùng nhau rửa sạch hết các chén.
Nhưng bầu không khí, cũng nóng lên, dần dần tăng lên đến bốc lửa.
“Kiến Thành…” Nam Khuê khẽ đẩy anh một cái: “Anh buông ra một chút, hơi nóng, để em buộc tóc.”
Rất nhanh, Nam Khuê thuần thục buộc tóc lên.
Vén tóc lên, cần cổ thiên nga trắng nõn duyên dáng của cô lập tức hiện ra trước mắt Lục Kiến Thành.
Ánh mắt anh sâu lắng, càng ôm chặt Nam Khuê một chút, sau đó cúi đầu, trực tiếp hôn lên.
Cảm nhận được sự ấm áp và tê dại trên cổ, Nam Khuê vừa bất ngờ vừa kinh hãi.
Nhất là khi nghĩ hai đứa trẻ vẫn còn ở bên ngoài, ngay lập tức cô thì thầm: “Không được, bọn nhỏ vẫn còn ở ngoài.”
“Yên tâm đi, anh đã để lại một câu đố, trong chốc lát bọn chúng chưa giải được đâu.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành vịn vào cơ thể mềm mại Nam Khuê, hôn lên.
Nụ hôn của anh nóng bỏng cứ như vậy tấn công mạnh mẽ.
Nam Khuê căn bản không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình rơi hoàn toàn vào tay giặc.
Cả người, dường như mềm nhũn như bãi nước.
May mà Kiến Thành ôm thân thể cô, để cho cô tựa vào, nếu không cô thật sự hoài nghi mình đã không đứng vững được.
Nhất là khi động tình, hai tròng mắt Nam Khuê đều trở nên mê đắm.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một đợt tiếng gõ cửa.
Tiếp theo, giọng nói hưng phấn của Tiểu Tư Mục truyền đến: “Ba, ba mau ra ngoài xem, con giải được rồi, ba mau xem con làm có đúng hay không?”
Nam Khuê lập tức bị giọng nói này đánh thức, đồng thời đưa tay đẩy Lục Kiến Thành ra, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: “Tại anh hết, không phải anh nói trong chốc lát bọn nhỏ không giải được sao?”
Lục Kiến Thành rất nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đứa nhỏ bình thường cũng phải mất hơn nửa ngày, nhưng anh không ngờ bọn chúng lại thông minh như vậy, thời gian ngắn như thế mà đã giải quyết xong.”
“Quả nhiên, gen của anh tốt, con trai anh rất thông minh.”Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
“Ảo tưởng!”
Lục Kiến Thành đi ra khỏi phòng bếp trước, Nam Khuê sửa sang lại mình một chút mới từ bên trong đi ra ngoài.
Nhìn đồng hồ, còn tương đối sớm, mới hơn bảy giờ tối.
Ba cha con tiếp tục chơi trong phòng khách, Nam Khuê nhìn thoáng qua, Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh đang cực kì nhập tâm.
Hơn nữa cô nghiêm túc quan sát một chút, thấy Kiến Thành hướng dẫn các con chơi các trò xếp hình và những trò chơi liên quan đến phát triển trí não, hai cậu bé đều thích vô cùng.
Cũng đúng, trước kia cô chơi với bọn chúng chỉ là kể chuyện cổ tích.
Đột nhiên có một thứ gì đó khác lạ nên đương nhiên rất thích thú.
Nam Khuê hiếm khi có được lúc rảnh rỗi bèn ngồi trên sô pha ăn vặt, xem phim.
Thỉnh thoảng, cô sẽ nhìn vào ba cha con, sau đó trên khuôn mặt của cô nở nụ cười thỏa mãn, dịu dàng.
Thời gian yên tĩnh, sau này, bọn họ cứ như vậy cả đời, lặng lẽ làm bạn, đầm ấm bên nhai, đây chính là điều hạnh phúc tuyệt nhất.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Nam Khuê càng sâu.
Bất tri bất giác, cũng đã chín giờ rồi.
Cả hai đứa trẻ thường tắm lúc 9 giờ rồi đi ngủ.
Thấy bọn chúng chơi đùa, hơn nữa không mấy khi được vui vẻ như vậy, Nam Khuê cũng không ngắt bọn chúng, cho bọn chúng thêm chút thời gian.
Gần mười giờ, Nam Khuê mới mở miệng: “Tư Mục, Niệm Khanh, sắp mười giờ rồi, có phải các con nên tắm rửa rồi đi ngủ không?”
Quả nhiên, nghe nói như vậy, trên mặt Tư Mục cùng Niệm Khanh lập tức bày tỏ sự lưu luyến.
Nhưng mà, Tư Mục nghe lời mẹ nói vẫn ngoan ngoãn buông đồ chơi trong tay xuống.
Nhưng Niệm Khanh thì khác, cậu bé chạy đến trước mặt Nam Khuê, ôm lấy đùi cô, vừa xin xỏ vừa dỗ dành: “Mẹ, mẹ tốt nhất, con và anh sắp chuẩn bị xong rồi, mẹ để cho chúng con chơi một lát được không?”
“Con cam đoan, chỉ cần chuẩn bị xong, con với anh lập tức ngoan ngoãn đi tắm rửa, tắm đến thơm ngào ngạt rồi bọn con ôm hôn mẹ có được không ạ?”
Không thể không nói, Niệm Khanh là quỷ láu cá.
Bình thường thì thích làm nũng hơn một chút.
Cậu bé vừa làm nũng, trái tim Nam Khuê lập tức mềm nhũn, luyến tiếc.
“Thật vậy sai?” Nam Khuê nhìn về phía Tư Mục Hỏi.
Tiểu Tư Mục lập tức nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy mẹ, chỉ cần cho chúng con thêm hai mươi phút là được.”
“Vậy được rồi, các con để ý kĩ thời gian, nhưng mà chúng mình đã nói trước, nhiều nhất chỉ có thể cho các con hai mươi phút thôi, nếu như thời gian đến các con còn chưa hoàn thành, vậy cũng phải dừng lại, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.”
Nói xong, Tiểu Tư Mục lập tức quay đầu nhìn Lục Kiến Thành: “Ba ơi, chúng ta mau để ý kĩ thời gian đi, mẹ đã nói là phải giữ lời đấy, nếu hai mươi phút không xong, buổi tối con ngủ không ngon, lúc nằm mơ cũng nghĩ đến.”
Nam Khuê thành công bị lời này chọc cười.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Còn có năm phút cuối cùng, Nam Khuê đứng dậy đi phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước, lại sắp xếp đồ ngủ và khăn mặt hai người.
Vì vậy, hai đứa trẻ có thể tắm ngay khi họ bước vào phòng tắm, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Cũng đã muộn rồi nên Nam Khê hi vọng bọn chúng rửa ráy tắm giặt xong tranh thủ thời gian lên giường nghỉ ngơi.
Lúc này, Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh vui vẻ chạy đến: “Mẹ, chúng con xong rồi, thật tuyệt, cảm ơn mẹ.”
Sau đó hai đứa một trái một phải thơm môi.
Lục Kiến Thành cũng vào, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của bọn chúng, khóe miệng anh cũng cong lên nụ cười thỏa mãn.
Chỉ là đối với hành vi bọn chúng hở chút là hôn hít vợ mình, anh có cảm giác hơi ghen tuông và khó chịu.
Chăm con trai cũng buồn đấy.
Nếu là con gái chắc chắn sẽ không có loại phiền muộn này rồi, mà người được dính nhất định là anh.
Lúc này được thơm cũng là anh.
Xem ra, anh phải đặt chuyện sinh con gái vào danh sách chuyện quan trọng.
Không gian trong phòng tắm cũng không chật, nhưng bốn người sau khi đứng vào thoáng cái đã thấy chật.
Cho nên Nam Khuê phải vội kéo Lục Kiến Thành đi: “Chúng ta phải ra thôi, để các con nhanh chóng tắm rửa.”
Ai ngờ, Lục Kiến Thành lại bất động.
Cùng lúc đó, giọng của Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh đồng thanh nói: “Mẹ, bọn con muốn ba tắm rửa cùng.”
Ba con?