Dựa vào thực lực hùng mạnh của Long Nhi, Lục Mộng Thần trên đường xuyên mây vượt biển, mất ba thời thần thì đến Mộng Thần sơn. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Long Nhi lại hóa thành vỏ kiếm Quy Long như trước, Lục Mộng Thần lại đeo Vân Vụ kiếm ra sau lưng, cẩn thận bước về hướng phòng mình.
Nhìn mỗi một vật trong phòng, Lục Mộng Thần không khỏi cảm thán: “Đã hơn năm năm, trong phòng vẫn không thay đổi, đơn giản mà tự nhiên. Trên giường không nhuốm chút bụi bẩn, hiển nhiên là thường xuyên có người quét dọn, là ai đã làm vậy?”
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, một giọng kinh ngạc vang lên: “A, tiểu sư đệ, không ngờ đệ đã trở về! Năm năm không gặp, tỷ thật nhớ đệ muốn chết.”
Một bóng lục ảnh nhào vào trong phòng, nắm lấy hai vai hắn, hô lớn.
Mấy năm không gặp, suýt nữa là nhận không ra. Lục Mộng Thần mở to mắt nhìn, hóa ra là Cẩm Nhi sư tỷ, đã qua mấy năm, hắn cảm thấy Cẩm Nhi sư tỷ lại càng thanh tú. Lục Mộng Thần không cầm lòng nổi, dang tay ôm lấy Cẩm Nhi, cười nói: “Cẩm Nhi sư tỷ, đệ cũng rất nhớ tỷ! Mấy năm không gặp, đệ lúc nãy thiếu chút nữa là nhận không ra tỷ rồi. Cẩm Nhi tỷ tỷ đúng là càng ngày càng xinh đẹp, ha ha!”
Cẩm Nhi nhất thời cao hứng, bỗng dưng quên mất vẫn bị Lục Mộng Thần ôm, đến khi phản ứng thì vẻ xấu hổ đã tràn đầy trên mặt. Nàng thất thanh nói: “Tiểu sư đệ, đệ làm gì vậy?”
Nói xong liền giãy thoát ra ngoài.
Lục Mộng Thần đặt tay lên ngực, nhớ lại thân thể mềm mại đó của Cẩm Nhi, trong lòng không khỏi dập dờn một trận.
“Tiểu sư đệ, tỷ đi thông báo cho các vị sư huynh biết đệ đã trở về, mọi người chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Nói rồi, Cẩm Nhi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Sau khi Cẩm Nhi đi rồi, người đầu tiên đến thăm Mộng Thần là hai sư huynh Mạnh Phàm và Triệu Thiên Hoa, vừa vào cửa, Mạnh Phàm đã nghẹn ngào la lên: “Lục sư đệ nha, đệ năm năm nay đã chạy đi đâu, chúng ta vẫn tưởng là đệ ngự kiếm chạy ra ngoài, bị yêu quái ăn mất rồi, hu hu, hại ta và tam sư huynh của đệ khóc mất ba ngày ba đêm, lại còn mỗi ngày thắp hương khấn vái cho đệ nữa. Hừ, tiểu tử đệ mấy năm nay ở bên ngoài làm cái gì, mau nói mau nói!”
Triệu Thiên Hoa đánh tới một quyền, cười hắc hắc, nói: “Sư đệ, người ta thực nhớ đệ muốn chết.”
Lục Mộng Thần nhìn thấy hai vị sư huynh khả ái dí dỏm, không nhịn được cười nói: “Kỳ thực không có gì, khi ngự kiếm bay lầm hướng, bỗng chốc đã cách vạn dặm, muốn quay ngược về cũng phải mất vài ngày, vì vậy nên đệ mới đi du ngoạn ở ngoài nhân gian một phen, rồi lại do lên lầm võ đài, nên lại bị người ta phong thành kiếm thần. Ha ha, đúng là thú vị!”
Còn như việc nảy sinh tranh đấu với Hương Phong Cốc, Thánh Tà Tông và Ma Môn, bị truy sát, với những chuyện ở Tham Thần Cấm Cung và vào lầm Quảng Hàn Cung thì Lục Mộng Thần không đề cập đến. Dẫu sao những chuyện đó chẳng phải là việc vẻ vang gì, với lại nói ra những chuyện ấy cũng không có lợi ích gì đối với hắn. Tương lai nếu để sư phụ biết, chẳng rõ còn phải chịu trách phạt kiểu gì.
Đại sư huynh Lý Ngọc Nhân không biết từ lúc nào cũng đã lướt đến, nhìn vị tiểu sư đệ này cười tít mắt, rồi nói: “Sư đệ, đệ nói thử xem, võ lâm kiếm thần là cái gì? để bọn ta nghe cho được mở mang kiến thức.”
Lục Mộng Thần kinh ngạc hỏi: “Đại sư huynh, huynh vào khi nào vậy?”
Lý Ngọc Nhân mỉm cười nói: “Ta đến vừa đến được một lúc, chỉ là thấy đệ nói đến chỗ thú vị, nên vẫn ở ngoài nghe!”
Lục Mộng Thần đỏ mặt xấu hổ, rồi lại mang chuyện ngự kiếm bay vào Kiếm Thần sơn trang thế nào, đấu lôi đài và thượng kinh nhận phong thưởng thế nào nói rõ ra.
Chúng nhân đều là người tu đạo, trừ đại sư huynh Lý Ngọc Nhân trước kia đã từng lăn lộn ngoài thế gian, nên mọi người ai nấy cũng đều tròn mắt há miệng, nghe đến nỗi say sưa. Bỗng nhiên từ xa có vài thân ảnh xinh đẹp lao đến, người chưa nhìn rõ đã nghe thấy một thanh âm trong trẻo vang lên: “Hành Thủy Phong đệ tử, Diệu Nhiên, Diệu Tuệ, Diệu Thủy, Diệu Tĩnh, Diệu Thanh xin ra mắt chư vị sư huynh đệ.”
Lý Ngọc Nhân lướt tới trước vài bước, hai tay chắp trước ngực, nhỏ giọng nói: “Xin chào các vị sư tỷ muội! Mộng Thần Phong Lý Ngọc Nhân xin bái lễ.”
Y vừa nói vừa ôn nhu lướt nhìn về phía nữ tử thanh tú dẫn đầu.
Thiếu nữ dẫn đầu chính là đại đệ tử dưới trướng của Hành Thủy Phong Thần Yên chân nhân, cũng là Diệu Nhiên tiên tử đã chiến thắng Lý Ngọc Nhân đoạt đệ nhất danh trong đợt tỷ võ đại hội trăm năm trước. Tuy trận chiến đó Lý Ngọc Nhân thua, nhưng cũng đã bại đến tâm phục khẩu phục.
Lục Mộng Thần vội vàng thi lễ với mọi người. Theo ánh mắt của đại sư huynh, Lục Mộng Thần cũng lén nhìn Diệu Nhiên sư tỷ, nhãn thần vừa tiếp xúc với ngọc dung liền không nỡ rời đi. Diệu Nhiên tiên tử mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, ôm chặt mỗi vị trí trên cơ thể nàng, khiến thân hình càng thêm thướt tha yểu điệu, mái tóc mượt mà buông tự nhiên xuống trước bờ vai, quả thực thanh tú đẹp đẽ. Đôi mắt sáng ngời trong veo, nhất là khi nói chuyện càng khiến cho người ta động lòng, lại còn chiếc mũi nhỏ nhắn vươn thẳng, càng làm tăng thêm mấy phần cao quý. Thêm đôi môi anh đào xinh tươi, tưởng tượng được hương vị trái cây thấu tận trong lòng, hợp thành khuôn mặt linh khí vô hạn, đầy tiếu ý dịu dàng. Thật là xinh đẹp! Lục Mộng Thần trong lòng không khỏi khích động một trận, tựa như có vô số những con hươu nhỏ đang đâm xầm vào nhau.
Tham tính của Lục Mộng Thần lại phát tác, phảng phất như mang theo chút men say, lắc lư nhảy đến trước mặt Diệu Nhiên tiên tử, không chút kiêng nể cười hì hì nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, tỷ thật là xinh đẹp nha!”
Diệu Nhiên tiên tử hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ Thiên Phong sư bá từ lúc nào lại thu nhận một đệ tử hiếu sắc như vậy?
Các đệ tử Mộng Thần Phong đều ngạc nhiên, trong suy nghĩ của bọn họ, Mộng Thần luôn là một hảo hài tử ngoan ngoãn, vậy mà tại sao sau năm năm trở về, Lục Mộng Thần lại trở nên mồm mép láu lỉnh như thế? Không lẽ nào là do du ngoạn ở nhân gian một thời gian mà bị nhiễm phải thói quen xấu chứ? Lý Ngọc Nhân hơi ngớ ra rồi vội vàng hỏi lãng sang chuyện khác: “Diệu Nhiên sư tỷ, lần này đến Mộng Thần Phong, chẳng lẽ có chuyện gì chăng?”
Diệu Nhiên tiên tử mỉm cười nói: “Ngọc Nhân sư đệ, gần đây ở trong phạm vi hai trăm dặm phía đông nam mạch núi Phong Thần, thường có yêu ma quỷ quái ẩn hiện. Tỷ vốn phụng mệnh sư phụ trảm yêu trừ ma, khi đi qua Mộng Thần Phong nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, bèn đến xem thử tình hình. Các người ở đây xảy ra chuyện gì hay sao?”
Lý Ngọc Nhân giơ tay chỉ vào Lục Mộng Thần nhẹ nhàng nói: “Diệu Nhiên sư tỷ, đây là tiểu sư đệ của ta, Lục Mộng Thần. Chính vì hắn mới ra bên ngoài tu luyện trở về cho nên chúng ta mới đến thăm hỏi.”
“Ồ”, Diệu Nhiên tiên tử khẽ gật đầu, chầm chậm nói: “Ngọc Nhân sư đệ, lần này trảm yêu trừ ma, ta muốn có thêm vài người giúp đỡ, không biết đệ có bằng lòng đi cùng với chúng ta không?”
Lý Ngọc Nhân mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói: “Trảm yêu trừ ma là trọng trách phải làm của nhân sĩ tu chân chánh phải chúng ta. Lý Ngọc Nhân ta hoàn toàn xin nghe theo sự điều khiển của sư tỷ.”
Diệu Nhiên tiên tử hơi mỉm cười, đang định trả lời bỗng nhiên nghe Lục Mộng Thần kêu lên: “Diệu Nhiên sư tỷ, đệ cũng muốn đi trảm yêu trừ ma, tỷ cũng dẫn đệ đi nhé?”
Diệu Nhiên tiên tử ngẩn người ra, ánh mắt quay về phía Lý Ngọc Nhân. Lý Ngọc Nhân ngày thường rất yêu thương vị sư đệ này, cho dù cảm thấy Mộng Thần hôm nay có biểu hiện rất kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ thêm gì, nên liền gật đầu với Diệu Nhiên, cất giọng khen ngợi: “Sư tỷ, Lục sư đệ này của ta có thiên phú hơn người, ra ngoài rèn luyện một chuyến cũng là việc tốt, xin sư tỷ cho phép.”
Diệu Nhiên tiên tử nhìn hai người, rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vậy thì chúng ta cùng xuất phát.”
Nàng nói xong liền ngự khởi bảo kiếm, bay về hướng đông nam. Lục Mộng Thần liền ngã người ra sau, Vân Vụ kiếm to lớn nâng hắn lên rồi nhanh chóng đuổi theo Diệu Nhiên tiên tử.
“A! Nằm ngự kiếm?” Lý Ngọc Nhân kinh hô một tiếng, hắn lập tức ngự kiếm đuổi sát theo để hỏi Mộng Thần cho rõ.
Tốc độ ngự kiếm của Lục Mộng Thần rất nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp mấy người Diệu Nhiên tiên tử. Diệu Thủy là người đầu tiên phát hiện điều khác thường, kinh ngạc hỏi: “Lục sư đệ, là đệ sao? Sao đệ lại nằm trên kiếm mà phi hành?”
Mấy người Diệu Nhiên nghe thấy tiếng cũng đều quay đầu lại, ai nấy vừa nhìn thấy đều sửng sốt, nói không ra lời.
Lý Ngọc Nhân lúc này cũng ngự kiếm đuổi tới, Diệu Nhiên tiên tử nhếch miệng cười nói: “Ngọc Nhân sư đệ, Mộng Thần Phong các người đã khai sáng ra môn ngự kiếm thuật tân kỳ này từ lúc nào vậy?”
Lý Ngọc Nhân liền đỏ mặt, ngượng ngập nói: “A, thật là để cho các vị sư tỷ chê cười rồi, tình hình cụ thể thế nào thì đệ cũng không rõ ràng lắm, hay là chúng ta hãy hỏi Mộng Thần xem.” nguồn TruyenFull.vn
Lục Mộng Thần nằm khoan khoái trên kiếm, cười nói với Diệu Nhiên: “Diệu Nhiên sư tỷ, đây là ý tưởng đột phát của đệ, môn ngự kiếm thuật này là do đệ tự nghĩ ra. Thế nào, có sáng tạo không?”
Diệu Nhiên cười tươi đáp: “Lục sư đệ, môn ngự kiếm thuật này của đệ đúng là kỳ quái nha, xem ra quái chiêu của đệ thật là nhiều, chẳng trách được đại sư huynh của đệ lại yêu thương đệ như vậy. Hôm nào ta phải thỉnh giáo đệ một chút mới được.”
Lục Mộng Thần bị nụ cười của Diệu Nhiên khiến hắn nhìn đến si ngốc, lại hồ đồ nói sảng: “Sư tỷ, không cần tỷ đến Mộng Thần Phong, để đệ trực tiếp đến Hành Thủy Phong tìm tỷ có được không?”
Lý Ngọc Nhân thấy sư đệ nói chuyện càng lúc càng lung tung, vội vàng nói: “Sư đệ, đệ hôm nay sao vậy? Sao lại không có chút nghiêm chỉnh nào? Chúng ta còn phải gấp rút lên đường, đệ đừng nói bậy nữa, nếu không, đại sư huynh sẽ tức giận đệ đó.”
Lục Mộng Thần nhớ đến thuở ấu thời, đại sư huynh chăm sóc mình từng ly từng tí một, nên trong lòng không khỏi có chút áy náy, bèn cố gắng kiềm chế tâm trạng háo hức, định thần lại, không cho phép bản thân hồ tư loạn tưởng nữa, rồi theo mọi người cấp tốc bay đến mục tiêu.
“Đến rồi!” Diệu Nhiên tiên tử khẽ hô một tiếng. “Đây chính là Kỳ Vân sơn.”
Chúng nhân theo tiếng hô của Diệu Nhiên phóng mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một ngọn núi khổng lồ cản đường mọi người, lại thêm bên cạnh là núi liền núi, trên núi mọc đầy cây cối xanh tươi um tùm, mỗi cây đều hiện ra thẳng tắp, cao lớn, chỉnh tề. Hơn nữa ở đỉnh núi khắp nơi là mây mù lượn lờ, căn bản không thể nhìn được rõ bất cứ tình trạng gì, có điều nếu nhìn từ hướng đi của mây mù, chắc phải là nơi có yêu khí, ắt hẳn trong núi sẽ có những yêu ma không bình thường.
Diệu Nhiên bình tĩnh nói: “Chỗ đỉnh núi có một sơn động, bên trong âm khí rất nặng, chắc phải là nơi trú ẩn của yêu nghiệt, chúng ta đi thăm dò thử thế nào.”
Chúng nhân liên tiếp đáp xuống nơi hang động trên Kỳ Vân sơn, rồi mọi người nối đuôi nhau đi vào trong. Trong động không rộng, thông đạo lại bố trí dày đặc, càng vào trong lối rẽ càng nhiều, mọi người quyết định phân thành hai nhóm, tiến vào trong thăm dò, và hai bên sẽ dùng truyền âm ngọc phù để giữ liên lạc. Diệu Nhiên tiên tử với Diệu Thủy, Diệu Tuệ thành một nhóm. Lý Ngọc Nhân dẫn Lục Mộng Thần, Diễu Tịnh, Diệu Thanh bốn người một nhóm.
Nhìn thấy mình bị chia ra một bên, Lục Mộng Thần đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, hắn nhìn dung nhan tươi đẹp của Diệu Nhiên, trong lòng chợt động, không kìm được nhảy đến trước mặt mọi người, thất thanh kêu lên: “Diệu Nhiên sư tỷ, pháp lực của tỷ rất cao cường, đệ muốn đi cùng nhóm với tỷ.”
Lý Ngọc Nhân cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu sư đệ hôm nay sao lại không hiểu việc như vậy? Sao lại gây phiền phức thế này? Nghĩ đến đây hắn không nhịn được, liền nhìn sang Diệu Nhiên tiên tử, lúc này nàng đang nhíu chặt đôi mày, tựa hồ như có chút không vui, lại hơi chần chừ do dự.