Lâm Dịch nói:
– Cảm ơn lưu lão sư, nhưng mà ta không có chuyện gì phiền lão sư cả.
Lưu Dương cười nói:
– Đã vậy nghỉ ngơi cho tốt đi, ta không phiền cậu nữa.
Thấy Lâm Dịch gật đầu, Lưu Dương nói với La Thành một tiếng mấy người rời khỏi gian phòng.
Thời gian hai ngày chớp măt đã qua, hai ngày này Vũ Môn có vẻ vô cùng náo nhiệt, tuy rằng không bằng trận chiến chiêu sinh lúc trước nhưng cũng không kém bao nhiêu.
– Cái này ngươi cầm lấy, bên trong có ba trăm kim tệ, cũng đủ cho ngươi dùng rồi.
Lý lấy từ trong lòng một cái thẻ đưa cho Lâm Dịch.
Lâm Dịch nghi hoặc nhìn cái thẻ trong tay, sau đó hỏi:
– Đây là cái gì?
– Thẻ gửi tiền, lúc cần tiền có thể hỏi người khác cách dùng.
Lâm Dịch nhìn vài lần, sau đó gật đầu tùy ý để vào trong túi tiền trước ngực.
Xung quanh một đám người ầm ĩ, những người này đại bộ phận là người đến tiễn con cháu mình tới Tông Phạm chiến kỹ học viện, nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của bọn họ, Lâm Dịch không khỏi nhớ tới Lâm Cường cùng Lâm Yến lúc trước chia ly, tâm trạng không khỏi trầm xuống.
Lý rất tinh tế suy nghĩ một chút liền hiểu ra Lâm Dịch đang nghĩ gì, không khỏi vỗ vai nói:
– Tới trường học cố lên, đừng làm cha ngươi thất vọng.
Lâm Dịch ngẩng đầu hít sâu mộ thơi, miễn cường cười nói:
– Ừm, ta biết rồi.
Trên mặt Lý lộ vẻ tươi cười, vỗ vai Lâm Dịch, không nói nữa.
Một lát sau đoàn người Lưu Dương cũng đã tới trước cửa vũ môn, lúc này trọng tài phụ trách trận tứ cường đứng dậy la lớn:
– Tân sinh tới chỗ này tập hợp.
Tân sinh? Tất cả mọi người ngẩn người, chợt mọi người phản ứng, hai mươi danh ngạch đủ tư cách nhập học đều tập trung ở đây.
Lâm Dịch nhìn Lý vài lần, đến lúc Lý gật đầu làm một thủ thế nỗ lực mới xoay người đi ra ngoài.
– Điểm danh một chút, xem có ai đến muộn không.
Trọng tài lớn tiếng hô.
– Lâm Dịch!
– Có!
– La Á
– Có.
– Lý Văn
….
Rất nhanh điểm danh xong, tổng cuộc đạt được 20 suất nhập học, một người không thiếu.
Trọng tài gật đầu với Lưu Dương, Lưu Dương mới xoay người nói La Thành:
– Mấy ngày nay phiền phức La môn chủ rồi.
La Thành cười ha hả nói:
– Không phiền, không phiền, nhưng thật ra cảm ơn đại nhân rồi, không quản nghìn dặm tới Thành Hi Á, cho thành chúng ta một cơ hội lớn a!
Lưu Dương nghe vậy cười nói:
– Ha ha, La môn chủ khách khí rồi, Thành Hi Á này là kho báu a…ta dự định khi về sẽ bàn bạc với hiệu trưởng xem sau này có thể hàng năm tới đây chiêu sinh hay không…nhưng mà có thể sau này sẽ phải phiền La môn chủ nhiều rồi.
La Thành nghe vậy vui vẻ nói:
– Thật sao? Vậy ta thay mặt già trẻ trai gái Thành Hi Á cảm ơn Lưu đại nhân rồi! Ha ha…
Lưu Dương gật đầu, cười nói:
– Chiêu sinh kết thúc rồi, cũng không quấy rối môn chủ nữa, cáo từ.
La Thành cười nói:
– Lưu đại nhân đi thong thả.
Lưu Dương gật đầu, sau đó xoay người nới với một vị lão sư khác.
Trọng tài kia nói chuyện vài câu sau đó đoàn người dần đi ra khỏi cửa lớn vũ môn, chỗ cửa Lưu Dương nói chuyện khách khí với La Thành vài câu, liền một mạch đi thẳng tới cửa nam.
Lý hộ tống Lâm Dịch tới cửa đại môn liền không đi theo nữa.
– Lâm Dịch.
Nhìn người một nhà lưu luyến không nỡ xa rời, Lâm Dịch có chút buồn bã cúi đầu, phía sau truyền tới một giọng nói hào sảng.
Ngẩng đầu chính là La Á.
La Á tính tình vô cùng hào sảng, xem ra trận thất bại trước không để lại tâm lý nặng nề nào cho hắn, trên mặt còn mang theo vẻ ấm áp tươi cười.
– Cùng nhau đi.
La Á nhanh chóng bước tới bên cạnh lâm Dịch, cười nói.
Lâm Dịch ngẩn người, chợt lộ ra vẻ tươi cười gật đầu.
Một vài người nhà thí sinh đưa tới tận cửa nam.
Đi tới cửa thành, phát hiện cửa thành đã đầy người, tất cả đều cùng biểu tình kinh ngạc và sợ hải nhìn ra ngoài thành nam khiến đám người Lâm Dịch một trận ngạc nhiên.
Lưu Dương phất tay, ‘xin tránh đường’ mở ra một lối đi mang theo đám người Lâm Dịch dưới ánh mắt tò mò của mọi người ra ngoài.
– Đây, đây là cái gì thế?
Vừa ra ngoài cửa thành, Lâm Dịch, La Á nhất thời mở to mắt nhìn!
Chỉ thấy ngoài cửa thành, một quái vật to lớn đứng ở đó.
– Trời ạ, đây là sinh vật gì?
– Thật kinh khủng…
Đoàn người nhất thời ầm ĩ lên, thất cả đều ngẩng đầu nhìn lên sinh vật to lớn trước mặt.
– Hừ, có gì hiếm thấy chứ.
Giọng nói băng lãnh vang lên, Lâm Dịch ngạc nhiên quay đầu, người nói chính là Lý Văn.
– A Văn, ngươi biết sinh vật này?
La Á nhanh chóng hỏi.
Lý Văn bĩu môi hừ một cái nói:
– Cũng chỉ là ba đầu Ước Ba Long mà thôi, có gì kỳ quái chứ?
– Ước Ba Long?
Lâm Dịch ngẩn người.
– Ước Ba Long, thứ cấp ma thú hệ ăn cỏ, thân hình cực lớn, lực lớn vô cùng, nhưng tính cách hiền lành dễ phục tùng, hơn nữa nó có năng lực phi hành, là công cụ di chuyển tốt nhất.
Giọng nói của Ám Tương đột nhiên vang lên, Lâm Dịch, La Á không khỏi quay đầu nhìn lại.
– Sao lại thế nhỉ, thực lực các ngươi không tệ lắm…không ngờ Ước Ba Long chưa từng nhìn thấy?
Ám Tương trào phúng khiến La Á hơi đỏ mặt, không hề lên tiếng.
Lâm Dịch không thèm để ý đến trào phùng của Ám Tương, quay đầu chăm chú quan sát Ước Ba Long.
Ước Ba Long thân hình cao chừng mười thước, lưng lại khá là rộng, thân thể dài chừng hai mươi thước, da dẻ vô cùng thô ráp, cổ của nó cũng rất dài, đủ để nó có thể cúi đầu ăn cây cỏ trên mặt đất, mỗi lần nó ngoạm một khoảng cây cỏ lớn, miệng nhai nhồm nhoàm, có thể thấy hàm răng của nó cực kỳ cứng rắn.
Trên thân thể có một đôi cánh thịt, do không xòe ra nên không cách này ước lượng nó lớn bao nhiêu.
Mà trên lưng đám Ước Ba Long còn để một đống vật phẩm thật lớn, vài sợi dây xích to như cánh tay cột chặt chúng trên lưng Ước Ba Long.