Chồng tôi không yêu tôi

Chương 20



Tôi cười khẩy nói :
– Tôi ở đây làm anh bất ngờ lắm đúng không ?
Nói rồi tôi định lấy tay mình ra thì Hoàng Long nắm chặt hơn rồi hỏi :
– Anh đến đây có chuyện gì không ?
Tôi thấy ánh mắt Hoàng Thiên vẫn không rời khỏi chúng tôi, có thể anh ta đã nhận ra được gì đó.
Hoàng Long kéo tôi đến ghế ngồi xuống.
– Em và Trang Đài là thế nào ? Đừng nói…
Hoàng Thiên ngập ngừng mà không nói thẳng ra đều mình đang nghi ngờ. Tôi không nói gì mà chờ xem Hoàng Long trả lời.
– Anh nghĩ đúng rồi đó
– Em bị điên rồi đúng không ? Trang Đài từng là chị dâu của em đó, cô ấy lớn hơn em mấy tuổi từng gọi bằng chị em mà giờ lại có quan hệ yêu đương tình cảm sao ?
Hoàng Thiên có thái độ giận dữ, Hoàng Long vô cùng bình tĩnh đáp trả..
– Nhưng hiện tại cô ấy không còn là vợ của anh nửa, hơn tuổi thì đã sao, anh không nghe câu tình yêu không phân biệt tuổi tác đúng sai hay sao, chỉ cần hai trái tim đồng điệu rung động vì đối phương là được. Tôi yêu Trang Đài, anh làm cô ấy tổn thương nhưng tôi thì khác, tôi sẽ mang lại cho cô ấy nụ cười và hạnh phúc
Hoàng Long tay vẫn không rời tay tôi có chăng chỉ phần nắm chặt hơn, tôi nhìn thấy trong mắt của Hoàng Long có sự kiên định, quyết định nắm tay người đàn ông này của tôi quả thật là đúng đắn, nếu tôi bỏ lỡ thì đó mới là một hối tiếc rất lớn.
– Từ bao giờ em lại có những suy nghĩ không bình thường như vậy hả Hoàng Long, em về nước đến giờ anh thấy em thay đổi rất nhiều, không còn là em trai của anh nữa rồi
– Nếu vậy anh đừng xem tôi là em trai nửa, ai rồi cũng phải sáng suốt nhưng chỉ có anh mê muội mới cùng hội cùng thuyền với người đàn bà đó. Anh không thấy hổ thẹn hay sao ? Người nâng đỡ giúp anh có được ngày hôm nay là Trang Đài và ba cô ấy mà bây giờ anh lại trả ơn bằng cách tiếp tay cho kẻ lừa đảo chiếm hết tài sản của cô ấy hay sao ?
– Việc làm ăn của anh em biết gì mà nói, còn về việc em nói anh tiếp tay này nọ là không đúng, không ai lừa đảo cướp của ai hết mà do đó là ba Trang Đài để lại cho dì Huệ, công ty anh đang gặp khó khăn Tiên mới nhờ dì Huệ giúp, dì Huệ muốn sáp nhập hai công ty làm một chỉ để công ty thêm phần lớn mạnh nhưng mà Trang Đài một mực không đồng ý cho nên dì Huệ mới lấy quyền người thừa kế di chúc ra. Với năng lực của Trang Đài thì không thể một mình gánh vác lèo lái cả công ty. Do cô ấy cố chấp vì lợi ích nên dì Huệ mới bất đắc dĩ đưa ra quyết định đó để đổi người lãnh đạo chứ công ty vẫn của Trang Đài thôi
– Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế đúng ẩu trí.
Tôi nghĩ có thể bà Huệ và Tiên đã tiêm vào đầu của Hoàng Thiên rất nhiều cho nên anh ta mới như thế. Mà tôi cũng không quan tâm anh ta nghĩ gì nhưng những thứ của ba tôi thì tôi phải lấy lại.
– Anh tin lời bà ta cũng đúng thôi vì họ là mẹ vợ và vợ của anh mà.
– Em đừng nói vậy, anh nghĩ em nên về nhà đi, giận dỗi bỏ đi như thế chỉ thiệt thân em thôi.
– Ai nói với anh tôi giận dỗi bỏ đi, bà ta à ? Đúng là thật nực cười, vừa ăn cướp vừa la làng
– Giờ dì Huệ là người đứng tên tất cả anh nghĩ em nên nghe lời dì ấy thì tốt cho em, việc công ty có người lo em cứ tiếp tục đam mê với trà đạo của mình.
– Tốt ư, tự dưng công ty của ba tôi gầy dựng đổ bao nhiêu công sức mà để bà ta một người ngoài chiếm đoạt mà còn bảo tôi nghe lời, tôi ngu bấy nhiêu đủ rồi. Còn anh nghe theo họ thì do anh, nếu sau này có gì đừng hối hận. Nhưng tôi nói cho anh biết anh cũng như bà ta đều là kẻ thù của tôi.
Nói rồi tôi quay qua Hoàng Long.
– Em lên phòng trước
– Ừm
Tôi đứng dậy rồi đi lên lầu, ở lại nhìn anh ta tôi càng tôi chán ghét, tôi cũng không muốn Hoàng Long ở giữa khó xử nên để cho hai người nói chuyện riêng.
Lúc này phòng khách chỉ còn mỗi mình Hoàng Long và Hoàng Thiên.
– Anh không nói lý do đến đây thì có thể rời đi vì tôi rất bận
– Em muốn đuổi anh sao ? Anh chẳng hiểu nguyên do gì mà anh em mình lại xa cách như giờ. Anh muốn em về làm việc phụ giúp anh không cần phải làm thuê cho ai hết
– Tôi không muốn, tôi tự có hướng đi riêng của mình. Tôi khuyên anh nên tránh bà ta thì tốt cho anh đó. Bà ta không đơn giản đâu
– Không lẽ vì Trang Đài nên em cũng nghĩ dì Huệ là người xấu và anh đang tiếp tay cho dì ấy
– Không vì bất kỳ ai mà đó là vì anh đó, nếu thấy hổ thẹn với Trang Đài và ba cô ấy thì anh đừng nên dính líu với bà ta.
– Chuyện của anh tự anh biết thế nào ? Giờ anh chỉ muốn hỏi em một câu ?
– Anh hỏi gì ?
– Em và Trang Đài đang yêu nhau thật à ?
– Lúc nãy tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao ?
– Anh chẳng biết phải nói với em thế nào ? Em biết rõ Trang Đài yêu anh, có thể quen em chỉ để lợi dụng trả thù anh mà thôi
– Anh tự đề cao mình quá đó, nếu là vậy thì tôi cũng tình nguyện để cô ấy lợi dụng
– Đầu óc của em có vấn đề hay sao ? Chữa tim chứ đâu thay não mà em trở thành thế này vậy hả Hoàng Long ? Cả tình cảm ruột thịt mà em cũng không xem trọng, em quên khi em bệnh ai là người lo cho em hay sao ? Anh đã phải chấp nhận lấy Trang Đài để em được phẫu thuật để giờ em phân rõ ranh giới với anh như thế hả ? Em không thấy có lỗi với anh và ba mẹ trên trời sao ?
– Tôi có lỗi hay là các người có lỗi
– Em đang nói gì vậy Hoàng Long ? Ai làm gì có lỗi với em hả ?
– Tôi biết hết rồi
– Em biết gì ?
– Tôi không phải em trai của anh, tôi không có quan hệ gì với anh và gia đình anh cả
Hoàng Thiên nghe xong thì đứng hình, vẻ mặt bàng hoàng sửng sốt.
– Em đang nói bậy bạ gì thế ? Sao em không phải em của anh chứ, em quên lúc nhỏ ai đã nhịn ăn sáng để chừa tiền mua kem cho em hay sao, khi ba mẹ bị tai nạn mất anh em mình nương tựa nhau mà sống. Anh thà chịu đói chỉ để em được no, chịu lạnh chỉ cần em được ấm
Hoàng Long cố kìm nén sự nổi sóng trong lòng để bình tĩnh nói :
– Đúng, tôi nhớ hết tất cả cho nên tôi mới đau khổ, người anh trai dành tất cả những gì tốt nhất cho tôi. Khi bệnh tôi còn muốn buông xuôi vì không muốn trở thành gánh nặng của anh. Tôi đã xem anh là tất cả trên cõi đời này nhưng mọi thứ đã sụp đổ vào cái ngày tôi biết mình không phải em ruột của anh mà tôi bị chính ba mẹ anh bắt có.c.
– Ai nói với em điều đó ?
– Điều đó có quan trọng hay không ? Ba mẹ anh đã mất nên không thể truy cứu nhưng tôi không quên được chính họ đã đan tâm bắt có.c một đứa nhỏ chỉ vài tuổi đầu làm cho người mẹ mất con phải điên loạn, vì tìm con mà gặp tai nạn mất luôn cả mạng sống. Người chồng người ba đau khổ không chịu được cảnh tang thương mất vợ mất con mà bỏ đi xa. Giờ tôi không muốn có bất cứ liên quan gì với anh nữa
Hoàng Thiên cứ tưởng sự thật này sẽ mãi mãi chôn vùi vào trong lòng đất cùng ba mẹ mình, anh không quên vào một ngày ba mẹ anh tự nhiên mang về một đứa bé, đứa bé cứ khóc vì đòi mẹ. Lúc đó anh được 14 tuổi. Thấy tội nên đã lấy sữa của mình đút cho uống. Anh có hỏi về đứa bé nhưng ba mẹ lại không nói và cấm không được hỏi tới hay đến gần. Một hôm nhân lúc ba mẹ đi ra ngoài Hoàng Thiên đã lén vào phòng của đứa trẻ đó thì thấy nằm trên giường, đến xem thì cả người nóng hầm, sốt rất cao, lúc đó anh không biết làm gì hết vì ba mẹ không ở nhà. Sau đó cứ lấy khăn ấm lau trán lau mình, tuy bớt nhưng vẫn còn sốt, đứa trẻ mê sản cứ gọi mẹ. Sau đó thì ba mẹ cũng về, anh kêu đưa đi viện nhưng cả hai không chịu, nói sẽ mua thuốc về cho uống rồi đuổi anh đi ra ngoài.
Rình mò đợi bên ngoài rất lâu đến khi ba mẹ ra nghe được đứa bé đã hạ sốt thì anh mới yên tâm. Qua trận sốt thì đứa bé cứ gọi anh là anh hai, ba mẹ anh nói hình sốt đã làm cho đứa trẻ quên mất hết những chuyện trước đó và ba mẹ mình. Thấy vậy anh hỏi ba mẹ nhà đứa bé ở đâu sao không đưa về thì ba mẹ không nói gì, chỉ nói từ nay sẽ sống ở đây và là em trai của mình tên Hoàng Long.
Hoàng Thiên rất thương Hoàng Long, mua bánh kẹo và cả đồ chơi cho Hoàng Long và xem như em trai ruột, chuyện Hoàng Long sau lại được ba mẹ đưa về nhà anh cũng không biết và không hỏi đến nữa. Từ đó họ sống như một gia đình.
Do công việc là chở nông sản thuê nên ba mẹ Hoàng Thiên sáng sớm đã đi đến tối mới về. Nhưng một ngày kia thì anh hay tin xe ba mẹ gặp tai nạn đang nguy kịch trong bệnh viện, đến nơi thì ba đã mất mẹ thì hấp hối. Trong giây phút đó bà đã nói thật về chuyện của Hoàng Long.
Thật ra hai người vì tham tiền nên đã nhận trông chừng Hoàng Long cho một người, người này hứa sau khi xong việc sẽ trả tiền hậu hĩnh cho mình nhưng mà chờ mãi lại không thấy liên lạc đến cuối cùng không cách nào chỉ đành nuôi luôn Hoàng Long. Cả hai cũng không biết ba mẹ Hoàng Long ở đâu nhà ở đâu cả, cũng không dám đem đến công an vì sợ ở tù vì cho là mình bắt có.c, bà rất ân hận vì ngày đó đã nhận lời, đó cũng là chuyện khiến vợ chồng bà cắn rứt lương tâm, có thể vì thế mà giờ gặp quả báo, bà mong cả hai nương tựa nhau sống hòa thuận. Sau đó thì mẹ cũng mất, Hoàng Thiên chăm sóc và nuôi Hoàng Long khôn lớn. Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra thì giờ Hoàng Long lại biết đến.
– Không phải như thế, ba mẹ không có bắt có.c em. Có người mang em đến cho ba mẹ trông chừng
– Vậy sao lúc đó không đưa tôi đến đồn công an, họ cũng vì tiền nên tiếp tay cho kẻ xấu.
– Nhưng từ đâu em lại biết, anh cứ nghĩ sự thật này sẽ được chôn vùi mãi mãi. Anh biết ba mẹ anh sai nhưng họ cũng đã ăn năn và chịu trừng phạt, em tha thứ cho họ đi
– Họ mất thì hết tội nhưng còn nỗi đau của gia đình tôi, mẹ của tôi có sống lại hay không ? Anh không làm gì có lỗi với tôi nhưng anh là con của người phần nào khiến gia đình tôi ly tán, tôi không thể xem như không có gì xen anh như người thân được. Anh rời khỏi đây đi
Hoàng Thiên buồn bã đứng lên, định nói gì nhưng rồi lại thôi. Sau đó lủi thủi ra về.
Hoàng Long nhìn theo rồi nắm chặt tay đấm mạnh xuống ghế sofa với sự bất lực. Nếu ngày đó không vô tình biết ra sự thật thân thế của mình thì anh vẫn sẽ xem con trai của người gián tiếp hại gia đình mình bằng anh.
Khoảng thời gian sau khi phẫu thuật thành công quyết định ở lại học thêm về kinh doanh thì Hoàng Long có làm thêm cho một nhà hàng, hôm đó buổi chiều anh phục vụ cho một vị khách, anh rất bất ngờ khi biết ông ấy là người Việt Nam. Ông đã gần 70 nhưng sức khỏe cũng rất tốt chỉ là gương mặt mang gì đó rất buồn và cô độc khi cứ đưa tay vuốt ve tấm ảnh của người phụ nữ và đứa bé nhỏ chừng vài tháng tuổi. Anh đoán có thể ông đã gặp một biến cố gì đó rất lớn. Biết anh cũng người Việt Nam đồng hương nên đã hỏi thăm.
– Cậu tên gì ? Làm ở đây lâu chưa ? Sang học hay thế nào ?
– Cháu tên Hoàng Long, hiện tại đang học
– Vậy cậu làm thêm à ?
– Dạ, chú định cư đây hay đi du lịch
– Tôi sống ở đây
– Đó chắc là vợ và con chú hả ?
– Sao cậu lại biết ?
– Cháu đoán vậy ?
– Đây đúng là vợ con của tôi, nhưng họ lại không ở bên cạnh tôi.
– Sao vậy ?
Hoàng Long hỏi xong thì người đàn ông không nói gì chỉ nhìn anh mà mắt dần đỏ. Dường như ông khóc. Chỉ khi mất mát hay nỗi đau quá lớn mới làm cho người đàn ông bộc lộ cảm xúc đau buồn của mình ra ngoài.
Sau đó lần đó người đàn ông đều đặn cứ chiều là lại đến nhà hàng uống trà và nói chuyện cùng Hoàng Long, anh cũng biết được ông tên Vĩnh . Thấy hợp ý nên ông đề nghị Hoàng Long làm tài xế cho mình. Hoàng Long cũng thật thà nói mình không biết lái xe và bằng lái, nghe vậy ông nói sẽ cho anh đi học. Thấy đây là công việc tốt ông Vĩnh cũng có lòng nên anh đã đồng ý. Học xong có bằng thì anh chính thức làm tài xế cho ông Vĩnh. Chính nhờ vậy mà anh biết thêm được nhiều về ông Vĩnh hơn, ông là chủ của một trang trại rất lớn. Giàu có nhưng ông chỉ có một mình.
Trong lần Hoàng Long rửa xe thì bị nước văng vào ướt hết cả người nên anh cởi áo mình ra, lúc này ông Vĩnh từ trong nhà đi ra thấy cái bớt đen sau lưng của Hoàng Long thì kích động mà ngất xỉu. Hoàng Long nhanh chóng đưa ông vào nhà và gọi bác sĩ đến, sau khi tỉnh lại ông đã hỏi về gia đình của anh rất cặn kẽ và chi tiết. Anh cũng thành thật có gì nói đó.
– Không đúng, cái bớt đó đúng rồi, nó lại có nét giống mình và Loan nên vừa gặp thì mình đã có cảm giác thân quen
Hoàng Long thấy ông Vĩnh nhìn mình mà lẩm bẩm thì không hiểu gì hết, sau đó ông gọi bác sĩ đến lấy tóc của anh nữa.
– Chú lấy tóc cháu làm gì ?
– Nữa chú sẻ cho cháu biết sau
Hoàng Long nghe vậy thì không hỏi gì nữa, qua ngày hôm sau khi anh đến phòng hỏi thăm sức khỏe ông thì có bác sĩ hôm qua lấy tóc anh có mặt.
– Chú khỏe chưa ạ ?
Ông Vĩnh bất ngờ nắm lấy tay anh mà mắt rưng rưng.
– Con đúng là con trai của ba rồi, ba cứ nghĩ sẽ mãi không thể gặp lại con nữa.
Hoàng Long ngơ ngác.
– Sao chú lại là ba con ? Chú nhận nhầm rồi, con không phải con của chú đâu
– Không nhận, kết quả xét nghiệm ADN đã chứng minh con là con trai của ba, con xem đi
Hoàng Long không tin vào những gì mình khi nhìn vào tờ giám định ADN.
– Sao có thể như vậy ?
Sau đó ông Vĩnh mới kể lại việc năm đó con trai bị bắt có.c khi vợ đưa con ra công viên chơi, lúc đó có điện thoại vợ đã nghe trong chớp nhoáng quay thì không thấy con đâu, sau đó vợ gọi về ông đã báo công an, nghĩ là kẻ bắt có.c sẽ tống tiền nhưng đợi mãi không thấy, công an cũng không tìm được tung tích gì. Vợ vì chuyện đó mà trầm cảm cứ khóc đòi tìm con nên gặp tai nạn xe. Sau đó khi vợ mất con trai thì không có tung tích bên phía công an đưa ra nghi vấn vì không đòi tiền ch.uộc thì chỉ có thể là trả thù hỏi ông xích mích hay gây thù chuốc oán với ai không thì ông nói là không vì ông chỉ mới về sống ở đây được vài năm mà thôi. Ngoài phía công an ông còn thuê người tìm kiếm con trai như bật tâm, bên công an kết luận khả năng lành ít dữ nhiều, hết hy vọng ông đã bán hết nhà cửa rồi quay về Mỹ rời khỏi nơi nhiều mất mát đau thương, vốn ông ở Mỹ nhưng khi quen yêu rồi cưới vợ thì mới về Việt Nam sống.
Dù rất bất ngờ với tất cả nhưng kết quả ADN là thứ xác thực đã chứng minh quan hệ của cả hai, Hoàng Long nhận ba trong ngỡ ngàng còn ông Vĩnh thì vui mừng khôn xiết, cứ nghĩ con trai đã không còn thì giờ lại ở ngay bên cạnh của ông. Sau đó Hoàng Long xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện anh đã nghi ngờ có thể người nuôi dưỡng mình gọi là ba mẹ chính là người bắt có.c mình.
Để chắc chắn Hoàng Long đã thuê người tìm đến quê đều tra chính những người từng là gia đình của mình, kết quả đúng là có người thấy ba mẹ Hoàng Thiên đưa về đứa bé. Nói là trẻ mồ côi thấy tội nên đem về nuôi. Được thời gian ngắn thì dọn đi đâu mất. Hoàng Long biết được địa chỉ ở quê vì một lần xem được hộ khẩu cũ khi dọn dẹp nhà.
Một thời gian dài anh đã phải đấu tranh tâm lý khi nghĩ đến người mình gọi là anh trai chính là con của người tạo nên bi kịch cho gia đình mình, tuy người đã không còn nhưng anh cũng không thể xem như không chuyện gì mà coi Hoàng Thiên là anh trai được. Từ lúc đó Hoàng Long không liên lạc với Hoàng Thiên, có chăng cũng chỉ nói qua loa khi Hoàng Thiên gọi qua. Được ông Vĩnh giao lại toàn bộ tài sản thì Hoàng Long mua lại một công ty gần phá sản, nhờ có năng lực nên anh đã cứu được công ty vực dậy sau đó thì sắp xếp mọi việc để quay về, phần tìm hiểu chuyện năm đó tại sao mình bị bắt và quan trọng là gặp người con gái anh yêu.
Lên phòng rồi tôi mới nhớ mình quên điện thoại ở dưới định trở xuống lấy thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai vì vậy đã nán lại. Tôi không ngờ Hoàng Long lại một mình chịu đựng như thế, đây cũng là lý do mà Hoàng Long có những thay đổi đối với Hoàng Thiên.
Chứng kiến tình cảm của Hoàng Long dành cho Hoàng Thiên như thế nào nên tôi biết chắc trong lòng anh sẽ dằn xéo nhiều lắm. Tôi nhẹ nhàng đi tới rồi ngồi xuống ôm Hoàng Long, cầm lấy bàn tay nắm chặt của anh, tôi muốn mình là chỗ dựa cho anh giống như anh đã từ đối với tôi như vậy.
– Từ giờ có gì thì hãy chia sẻ với em đừng để trong lòng, nói ra cho nhẹ lòng. Chúng ta có hoàn cảnh khác nhau nhưng mà nỗi đau phải chịu lại gần như tương đồng nên sẽ hiểu đối phương nhất, đúng không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương