Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Chương 10



Tết trung thu đang từng bước đến gần, Y Đằng Ưu Nhi tuy rằng còn chưa cảm thấy cái se lạnh của mùa thu nhưng trên đường không khí đã rất náo nhiệt, không khí đón tết thập phần nồng hậu.

Hôm na Đằng Ưu Nhi lại bị bắt đến công ty cùng Nhâm Thiếu Hoài ăn cơm trưa, bởi vì anh đã đồng ý chờ khi nào họp xong sẽ tan ca sớm đi trên đường cùng cô để cảm nhận một chút không khí náo nhiệt. Cho nên khi anh còn đang họp, cô liền ra khỏi văn phòng tổng tài tìm trợ lý thư kí Tiểu Mật nói chuyện phiếm giải buồn.

Mã Ninh Tâm vừa lên đến nơi, nhìn thấy Y Đằng Ưu Nhi đang nói chuyện phiếm với trợ lý, hai mắt lập tức sáng lên.

Tới nhiều không bằng tới đúng lúc!

Giới truyền thông cứ như lửa cháy bừng bừng đồn thổi chuyện của cô và Nhâm Thiếu Hoài, Nhâm Thiếu Hoài chẳng những không bác bỏ tin đồn mà thậm chí nhiều lần khi gặp mặt cô trong các cuộc xã giao vẫn đối xử với cô rất ôn hòa có lễ, vì thế mọi người bắt đầu tin tưởng rằng chuyện này là có thật, ngay cả Mã Ninh Tâm cũng mừng thầm trong lòng. Nhưng, ngoại trừ trường hợp “tình cờ gặp” xã giao ra, Nhâm Thiếu Hoài chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô.

Loại thái độ ái muội khó bề phân biệt này làm trong lòng cô cứ thấp thỏm không yên.

Tuy cô không cho rằng Nhâm Thiếu Hoài sẽ cự tuyệt một món hời lớn như vậy, nhưng thái độ im hơi lặng tiếng của anh làm cô một ngày cũng không thể an tâm.

Cô đã từng nghĩ, nếu núi không đến với ta thì ta sẽ trèo lên núi. Nhâm Thiếu Hoài không chủ động liên lạc với cô, cô có thể chủ động cũng không sao hết, huống hồ, nếu cô muốn vào Nhâm gia, thái độ của Nhâm mẫu và Y Đằng Ưu Nhi cũng không thể xem nhẹ. Đáng tiếc là đã vài lần muốn đến Nhâm gia chào hỏi nhưng không thành, đúng lúc cô đang hao tổn tâm trí không biết phải làm sao thì lại nhìn thấy Y Đằng Ưu Nhi ở đây, làm sao cô lại không lập tức nắm chắc cơ hội cơ chứ?

“Chịii.” Tiếng gọi mềm mại chợt vang lên, Y Đằng Ưu Nhi và trợ lý Tiểu Mật đang nói chuyện phiếm hoảng sợ giương mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.

Người đang tiến đến chính là Mã Ninh Tâm đoan trang tao nhã, cô ta một thân quần áo cao nhã trang trọng, quần áo cắt may vừa người làm tôn lên đường cong linh lung của cơ thể.

Y Đằng Ưu Nhi còn chưa rõ tình huống hiện tại thì Mã Ninh Tâm đã bày ra một bộ dáng rất biết thức thời, ôn nhu tươi cười rồi khom người thật thấp cúi chào Y Đằng Ưu Nhi. “Chị à, Ninh Tâm sau này phải nhờ chị chiếu cố nhiều cho ạ.”

Y Đằng Ưu Nhi cảm thấy rất kì lạ, “Cô rõ ràng lớn tuổi hơn tôi, tại sao lại gọi tôi là chị?”

“Không phải đâu, chị à. Người Trung Quốc chũng ta là dựa vào cấp bậc chứ không dựa vào tuổi tác. Tuy rằng chị nhỏ tuổi hơn em, nhưng chị là chính thất của Thiếu Hoài, cho dù em lớn tuổi hơn nhưng đến khi em gả vào Nhâm gia rồi thì vẫn chỉ là phận dưới, đương nhiên phải gọi chị một tiếng chị cả rồi.”

“Gả vào Nhâm gia?” Y Đằng Ưu Nhi không hiểu, “Nhâm gia chỉ có một mình Nhâm Thiếu Hoài là con trai, không có anh em nào cả, sao cô lại có thể gả vào Nhâm gia được.”

Tin tức cô sắp gả vào Nhâm gia làm vợ bé dư luận đã xôn xao khắp nơi, cô ta không thể không biết, Y Đằng Ưu Nhi rõ ràng là đang giả ngu.

Mã Ninh Tâm đương nhiên cũng biết chẳng có người phụ nữ nào lại đồng ý chia sẻ chồng mình với người khác, nhưng cô nhất định phải khiến cho Y Đằng Ưu Nhi thừa nhận sự tồn tại của cô, tuyệt đối không cho phép cô ta làm bộ như không có chuyện này!

“Chị à, tin tức Thiếu Hoài muốn lấy em làm vợ hai đã sớm công bố, tùy tiện mở ra bất kì một quyển tạp chí nào thì đều có tin này trên trang nhất. Tin tức đã được truyền ra hơn một tháng rồi, cả Đài Loan không ai không biết, chị đừng nói với em là chị vừa vặn chính là người duy nhất không biết đấy chứ?”

“Thiếu Hoài muốn lấy cô làm vợ hai?” Y Đằng Ưu Nhi khiếp sợ nói không nên lời.

“Tổng tài phu nhân, cô đừng tin lời cô ta.” Trợ lý Tiểu Mật lập tức lên tiếng an ủi Y Đằng Ưu Nhi, “Kia chỉ là tin đồn trên tạp chí bát quái thôi, ai mà chẳng biết mấy phóng viên bát quái này thích nhất là bịa đặt. Hơn nữa tổng tài từ đầu tới đuôi căn bản không thừa nhận chuyện này, phu nhân cô trăm ngàn không cần để ý đến cô ta.”

Y Đằng Ưu Nhi mặt mũi tái nhợt, chân gần như đứng không vững nữa. Tiểu Mật giải thích lại càng chứng tỏ thực sự có chuyện này, chẳng những không thể làm Y Đằng Ưu Nhi hết lo lắng mà ngược lại còn làm cô càng kinh hoàng hơn.

“Nhưng Thiếu Hoài cũng không hề phủ nhận,” Mã Ninh Tâm không chịu yếu thế phản bác lại.

Lòng Y Đằng Ưu Nhi trùng xuống, nhất thời cứ như bị tống vào hầm băng. Đứng thẳng lưng, cô trịnh trọng, cả người không chút nhúc nhích nói: “Không bao giờ, Y Đằng Ưu Nhi tôi tuyệt đối sẽ không cùng chung một chồng với người phụ nữ khác. Cho nên, xin cô đừng có gọi chị, chị gì đó nữa, tôi không nhận nổi.”

“Y Đằng Ưu Nhi……” Mã Ninh Tâm thẹn quá hoá giận, “Cô đừng có mà không biết xấu hổ, tôi gọi cô một tiếng chị là tôn trọng cô, tôi có vào được cửa Nhâm gia hay không tùy vào cô quyết định chắc? Một người đàn ông có cả tiền tài và quyền thế như Thiếu Hoài cô nghĩ cô có thể độc chiếm lâu dài được sao? Lúc trước, anh ấy có thể vì củng cố quan hệ hợp tác với tập đoàn Y Đằng mà cưới cô làm vợ thì bây giờ đương nhiên cũng sẽ vì kế hoạch hợp tác với tập đoàn Hoà Thái mà cưới Mã Ninh Tâm tôi làm vợ bé. Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn mà chấp nhận đi, đừng có mơ tưởng ngăn cản được, sẽ chỉ uổng phí sức lực thôi. Bởi vì việc này liên quan đến lợi ích làm ăn khổng lồ, cô có muốn cũng không cản nổi đâu.” Nói xong, Mã Ninh Tâm liền vênh váo tự đắc rời đi.

“Tổng tài phu nhân……”

Từng lời nói của Mã Ninh Tâm như đâm từng nhát dao vào trái tim Ưu Nhi, khơi lên nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng cô.

“Tôi không sao, cô đừng lo.” Y Đằng Ưu Nhi gắng gượng mỉm cười ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên liền nhìn thấy Dương Kính Nguyệt đang đứng ở cửa không biết đã đến từ khi nào. Y Đằng Ưu Nhi thở sâu một hơi, “Những gì Mã Ninh Tâm nói là sự thật sao?”

Dương Kính Nguyệt là thư kí của Nhâm Thiếu Hoài, tất nhiên sẽ biết rõ sự thật.

“Cái gì mà thật hay giả chứ!” Dương Kính Nguyệt quay về chỗ ngồi, khẩu khí có chút không kiên nhẫn, “Chuyện này chỉ cần mở bất kì một quyển tạp chí nào cũng có thể nhìn thấy được. Sự ái mộ của Mã Ninh Tâm với tổng tài ai tinh ý đều có thể nhận ra, lần trước khi đại biểu của tập đoàn Hoà Thái đến công ty bàn bạc về việc kí kết hợp tác chẳng phải cô cũng tận mắt nhìn thấy hay sao?”

Y Đằng Ưu Nhi như bị giáng một đòn nặng nề, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu, mơ hồ mờ mịt không biết đã đi ra như thế nào.

Nhìn Y Đằng Ưu Nhi lảo đảo đi vào thang máy, đáy mắt Dương Kính Nguyệt hiện lên một tia không đành lòng, cô có phải là đã hơi quá đáng không?

“Tổng tài phu nhân……” Tiểu Mật oán hận trừng mắt nhìn Dương Kính Nguyệt một cái, cầm điện thoại gọi thông báo cho lái xe đang nói chuyện phiếm trong phòng bảo vệ.

“Không ngờ đã lâu như vậy rồi mà giấc mộng phượng hoàng của em vẫn còn chưa tan.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Dương Kính Nguyệt như bị điện giật quay đầu lại, nhìn thấy Âu Sùng Viễn ánh mắt lạnh như băng, trong lòng cô đột nhiên co rụt lại.

“Anh……anh hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?” Âu Sùng Viễn lạnh lùng nhìn Dương Kính Nguyệt đang cố gắng tự trấn định, “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy thì anh cũng không tin nổi. Dương Kính Nguyệt, em thực sự làm cho anh quá thất vọng.” Anh mở ra chiếc hộp bọc vải nhung nắm trong lòng bàn tay, lộ ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, “Tôi vốn tưởng rằng nửa năm qua hết thảy mọi thứ đã đủ để chúng ta nắm tay nhau đồng lòng bước vào lễ đường, không ngờ tất cả đều là tự tôi hoang tưởng.” Anh đóng chiếc hộp lại, không chút do dự xoay người rời khỏi đó thật nhanh.

Dương Kính Nguyệt thất bại ê chề đối mặt với ánh mặt đùa cợt của cô trợ lý, thẹn quá hoá giận hét lên: “Tôi đâu có nói dối.”

“Ai thèm để ý đến cô?” Cô trợ lý khinh thường hừ một tiếng, ngồi xuống tiếp tục làm công việc còn dang dở của mình.

Là chính anh đã nói sẽ chỉ yêu thương một mình mình cả đời, tại sao đột nhiên lại có thể thay đổi như vậy? Tại sao lại như vậy?

Đau quá, cả người đều đau, Y Đằng Ưu Nhi ngã lên giường cuộn người lại, trong lòng đau đớn như bị cào xé.

Cho đến giờ này khắc này, cô mới biết được, hoá ra cô đã yêu anh, hơn nữa còn là yêu rất sâu rất đậm.

Bây giờ mới phát hiện ra, liệu có phải là đã quá muộn rồi hay không?

Đáng giận! Đồ tồi! Đồ lừa đảo! Anh nói dối em, sao anh có thể thay lòng đổi dạ như vậy?

Không được! Cô đột nhiên ngồi bật dậy, cô nhất định phải đi tìm anh nói cho rõ ràng mọi chuyện!

Bịch một tiếng, cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra, vừa nhìn thấy người bước vào, Y Đằng Ưu Nhi nhất thời lửa giận bốc lên, theo phản xạ định cầm đồng hồ báo thức lên ném về phía anh.

Nhâm Thiếu Hoài rất hiểu thế nào là tiên hạ thủ vi cường, thấy thế lập tức quát lớn một tiếng giữ chặt lấy cô.

“Hôm nay em ở công ty bị một con hồ ly tinh lừa rồi đúng không?” Anh vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Y Đằng Ưu Nhi, cũng chậm rãi đến gần.

“Em……” lừa sao?

“Ưu Nhi, em đúng là cái đồ đại ngu ngốc!” Thừa dịp cô còn đang ngẩn người, Nhâm Thiếu Hoài vội vàng giơ tay chộp nhanh cái đồng hồ báo thức trong tay cô. Hung khí đã bị bỏ đi, anh càng được thể cao giọng trách cứ cô: “Người ta tùy tiện nói vài câu, em đã bị doạ đến hoảng sợ, một chút khả năng tự mình đi đối chất kiểm chứng cũng không có. Đường đường là một vị tổng tài phu nhân mà lại dễ bị lừa như vậy, em bảo anh phải giấu mặt mũi vào đâu đây?”

“Ơ….. Nhưng cô ta nói……”

“Cô ta nói là em tin luôn à, em rất thân thiết với cô ta sao? Anh đã nói rồi, lại còn mỗi ngày đều nói với em rồi, sao em lại không tin anh mà đi tin cô ta!” Anh càng hét trong lòng càng chua xót, vì thế càng hét lại càng to.

“Nhưng cả thư kí Dương……” Y Đằng Ưu Nhi bị tiếng quát đinh tai nhức óc làm cho choáng váng chấn động.

“Cô ta bị anh đuổi việc rồi.” (Vi: hú, iêu anh, anh thiệt sáng suốt)

“Đuổi……đuổi việc?”

“Đương nhiên, thân là thư kí tổng tài, chẳng những không hiểu ý của cấp trên, lại còn tung ra lời đồn vớ vẩn làm mọi người hiểu lầm, loại con sâu làm rầu nồi canh này nếu không sớm trừ bỏ thì chẳng lẽ phải đợi đến khi cô ta gây ra chuyện gì đó lớn hơn không thể cứu vãn nổi nữa sao?”

Nói rằng Dương Kính Nguyệt tung lời đồn nhảm là nói hơi quá sự thật, cô chỉ là chỉ đường sai mà thôi. Nhưng Nhâm Thiếu Hoài đã từng đã cảnh cáo cô mà cô vẫn lại lần nữa làm cho tình cảm riêng tư xen vào công việc, tái phạm sai lầm như lần trước, ngay cả chính cô ta cũng không còn lời nào để nói.

“Nhưng……” Cô oa một tiếng, bị cơ thể nam tính to lớn của Nhâm Thiếu Hoài đặt ở trên giường.

“Em đúng là đồ con thỏ ngu ngốc! Em tình nguyện tin vào một người đàn bà không biết từ đâu tới, tình nguyện tin vào mấy cái tin tức bát quái, cũng không tin tưởng chính chồng mình sao? Thế là thế nào? Nói đi! Thế là thế nào?” (Vi: chính ra Vi rất ghét cái từ ‘đàn bà’, cơ mà anh í đang tức nên đành zị)

“Em……” Cô lại lần nữa bị kinh sợ đến á khẩu không trả lời được.

Bởi vì cô có một người cha phong lưu ác độc, khiến cho cô thật sự không thể tin tưởng vào đàn ông. Trong vòng nửa năm qua kết hôn, tuy rằng tình cảm hai người càng ngày càng sâu đậm, nhưng anh vẫn thực nản chí khi phát hiện ra rằng cô vẫn đang không tin tưởng vào tình yêu của anh. Nói khó nghe một chút thì, cô căn bản nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ ngoại tình.

Cho nên, Nhâm Thiếu Hoài hiểu nếu không thừa cơ chặt đứt mọi sự hoài nghi của cô thì cái dây leo hoài nghi kia sẽ càng ngày càng dài nhanh, gặp khe hở sẽ chui vào, rất nhanh sẽ cắn nuốt hết tất cả sự tín nhiệm của cô mà anh vất vả lắm mới xây dựng được.

Huống hồ, bọn họ sẽ là vợ chồng với nhau cả đời, anh tuyệt đối không cho phép cô không tin tưởng anh như thế, thậm chí tùy tiện bị vài câu nói không chút căn cứ làm dao động.

“Em ở trong giới thời trang lăn lộn lâu như vậy, không biết rằng cái loại tin tức bát quái này căn bản chẳng có chuyện gì là có căn cứ thật hay sao? Em nghĩ kĩ lại mà xem, từ sau khi kết hôn với em, anh đối với tất cả những người phụ nữ khác đều coi như không thấy, trong lòng anh, trong mắt anh đều là em, ngay cả lúc làm việc ở văn phòng trong đầu anh cũng vẫn nhớ thương em, gọi điện thoại về nhà chỉ vì muốn nghe giọng nói của em, em lại chê anh phiền. Anh biểu đạt tình yêu sâu đậm với em một cách công khai rõ ràng như vậy, kết quả thì sao, em dùng cái gì để đáp lại anh đây? Mấy người đàn bà có ý đồ xấu mới nói có hai, ba câu mà em đã không chút nghi ngờ tin hết tất cả.”

“Dạ……” Cô đột nhiên cảm thấy vạn phần chột dạ và áy náy.

“Sao phải tức giận như vậy chứ?” Tiếng quát ngừng lại, anh đột nhiên cười tà ác nói: “Em không phải thường trách anh dây dưa không rời, trách anh quấy rầy em vẽ, đọc sách, nghe nhạc, đan áo lông…… sao? Nếu anh cưới vợ bé rồi, sau này anh sẽ không có nhiều thời gian như vậy để đến bám riết lấy em nữa, em chắc là đang phải rất vui mừng mới đúng chứ?”

“Em……” Đúng rồi, có một một người phụ nữ khác phân tán lực chú ý của anh, đến lúc đó cô sẽ có rất nhiều…… “Không được, anh là chồng của em, là của một mình em, sao em có thể chia sẻ anh với bất kì ai khác được?”

“Dù sao em cũng không thương anh, không yêu anh, còn muốn độc chiếm như thế làm gì? Em thật ích kỷ.”

“Em……” Cô nghẹn lời, lập tức mãnh liệt nói: “Mặc kệ, anh là chồng của em, cũng chỉ thuộc về một mình em thôi, em tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép anh cưới vợ bé, anh có nghe thấy không? Không được!”

“Ba vợ bốn cô hầu thì có gì là nhiều, nếu em không thể tìm ra một lí do có thể thuyết phục anh, thì……” Anh cố ý kéo dài giọng nói.

“Anh……” Cô hổn hển trừng anh, tức giận đến nói không nên lời.

“Không có thì thôi, vậy thì……”

“Ai bảo không có, em đương nhiên là có lý do, em……” Đôi mắt lanh lợi chợt lóe, cô cực kì đắc ý nói: “Cuộc hôn nhân của chúng ta đại diện cho quan hệ hợp tác giữa hai tập đoàn, cho nên anh không thể phá hỏng được.”

“Anh chỉ cưới vợ bé thôi mà, đâu phải là ly hôn với em, làm như vậy chẳng phá hỏng bất kì cái gì hết.”

“Ơ!” Nói cũng đúng, cô lo lắng đến mức muốn giơ chân, đột nhiên nghĩ ra, “Anh cưới vợ hai, người ngoài thấy em ngay cả trái tim chồng cũng không giữ nổi, nhất định sẽ hoài nghi mị lực (sức hấp dẫn) của em có vấn đề, em đây sẽ rất mất mặt.”

“Nói linh tinh, vợ của họ Nhâm ta là người xinh đẹp quyến rũ nhất, kẻ nào hoài nghi em mới là mắt có vấn đề.” Cô bé chết tiệt này, chỉ biết nói mấy chuyện không đâu làm anh tức chết đi được.

Nếu là lúc khác mà được Nhâm Thiếu Hoài khen như vậ Đằng Ưu Nhi sẽ vui vẻ mà cười tít mắt. Nhưng bây giờ, cô chẳng những mất hứng mà còn rất muốn khóc.

Rốt cuộc, cô rốt cuộc không nhịn được uỷ khuất đầy mình, oa một tiếng, ôm lấy thắt lưng to rộng của anh khóc rống thất thanh.

“Không muốn không muốn, anh là của một mình em, em không cho bất kì ai cướp anh đi đâu, anh……hu hu……anh là đồ xấu xa, sao anh lại có thể thay lòng đổi dạ hả?”

“Tại em vẫn không biết quý trọng anh, không yêu anh.” Cô căn bản mới là người có lỗi trước.

“Ai bảo thế!” Cô ngước hai tròng mắt khóc đến đỏ bừng lên, lo lắng hét to: “Em rất quý trọng anh, rất thích anh, rất rất yêu anh. Thiếu Hoài, ông xã, anh đừng thay lòng đổi dạ như vậy được không, xin anh đấy! Em……” Cô khóc thút thít, “Em cam đoan về sau nhất định sẽ thật lòng yêu thương anh…..Hu hu……”

“Không chê anh thích dính vào em như kẹo cao su nữa chứ?”

“Không đâu, sau này anh muốn dính bao lâu cũng được hết.”

“Cũng sẽ không chê anh hay lải nhải chứ?”

“Không bao giờ!” Cô lắc đầu thật mạnh làm cổ cô nhìn như sóng xô vào bờ biển.

Bây giờ cho dù Nhâm Thiếu Hoài có nói mặt trời mọc ở hướng tây, cô cũng sẽ gật đầu như giã tỏi, ngay lập tức nói: Đúng đúng, cô cũng đã sớm thấy như vậy rồi.

“Là anh muốn tốt cho em nên mới có thể nói nhiều mấy câu, đây là biểu hiện anh quan tâm đến em. Sau này mặc kệ anh nói cái gì, em cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được không?” Cô dùng ánh mắt thỏ con bất lực vô tội nhìn anh, đáng thương hề hề nói: “Thiếu Hoài, em biết anh tốt nhất, đừng cưới vợ bé mà!”

“Sau này mỗi ngày em sẽ nói một lần ‘em yêu anh’ với anh chứ?”

“Vâng vâng vâng!”

“Vậy thì……” Anh nghiêng đầu, giống như đang quyết định một cái gì đó rất khó khăn làm hại Y Đằng Ưu Nhi lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Nhâm Thiếu Hoài nhớ lại từ lúc biết Y Đằng Ưu Nhi tới nay, rồi lại quay sang tình huống hiện tại, không nhịn nổi đắc ý bật cười.

Cái gì chứ? Vào lúc này mà còn cười được.

Y Đằng Ưu Nhi vừa bực mình vừa phẫn nộ, rồi lại giận mà không dám nói gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt sáng trong như sao, bộ dáng tức giận của cô lại đáng yêu như vậy làm người ta động lòng. Nhâm Thiếu Hoài nhịn không được ôm lấy cô, hôn lên khắp toàn thân cô.

“Rốt cuộc là thế nào, làm em lo chết đi được. Anh rốt cuộc có đồng ý hay không?”

“Đồng ý, đương nhiên đồng ý! Điều kiện tốt như vậy, nếu anh mà không đồng ý thì đúng là đồ ngốc.”

“Oa, thật tốt quá, Thiếu Hoài, em yêu anh nhất!” Cô ôm lại anh vừa nói vừa cười, chỉ thiếu mỗi vui sướng đứng lên mà hoa chân múa tay thôi.

Chữ ‘yêu’ lọt vào tai, trong lòng Nhâm Thiếu Hoài sôi sục trào dâng hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, máu chảy mạnh mẽ khắp toàn thân.

Y Đằng Ưu Nhi phải “cắt đất đền tiền”, thật vất vả rốt cục cũng thương lượng được với Nhâm Thiếu Hoài.

Ha, mệt mỏi quá! May mà rốt cục cũng yên bình rồi.

Y Đằng Ưu Nhi thề không bao giờ nghe lời “những người đàn bà có ý đồ xấu” nói hươu nói vượn nữa. Nếu không một khi bị Nhâm Thiếu Hoài phát hiện, cô không chết thì cũng bị lột da.

“A……” Cô bị đẩy lại lên trên giường, “Anh đang làm cái gì thế?”

“Không phải em muốn sinh em bé sao? Chúng ta luyện tập trước một số động tác chuẩn bị sinh con, chờ đến khi em nắm rõ hết các trình tự……” 

HOÀN.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương