Cậy Quân Sủng

Chương 46: Cậy quân sủng



Chương 46:
Khi nàng chăm chú lắng nghe thì lúc ấy nàng mê người nhất.
Đôi mắt ngập nước ôn nhu xinh đẹp của nàng cũng rất mê người, hắn muốn che đôi mắt của nàng lại, không muốn nàng dùng đôi mắt xinh đẹp ấy đi câu hồn người khác.
Vào lúc này, ngay tại giờ khắc này.
Minh Trăn không cảm giác được có người đang đến, nàng không quá nhạy bén với nguy hiểm, trừ khi là vô cùng nguy hiểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân Minh Trăn mới quay đầu lại nhìn, người đi đến lại khiến nàng vô cùng kinh ngạc: “Điện hạ?”
Nàng ngẩng đầu, mũ lụa trên đầu theo động tác mà gần như rơi xuống. Kỳ Sùng đưa tay giữ mũ cho nàng, đến khi thấy y phục nàng mặc thì sắc mặt tối lại: “Đi.”
Nơi này không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, cạnh đình nghỉ mát có một con đường, thỉnh thoảng sẽ có hạ nhân đi qua đi lại.
Minh Trăn chỉ cảm thấy vô cùng trùng hợp: “Sao điện hạ lại ở đây?”
Kỳ Sùng mang Minh Trăn vào rừng trúc, tầng tầng lớp lớp trúc che khuất thân hình và âm thanh, Lý Phúc và hai nha hoàn thì ở ngoài chú ý xem có ai đến không.
Cổ tay Minh Trăn bị nắm chặt, đi từng bước nhỏ sau lưng Kỳ Sùng, nàng đi quá chậm, bước chân lại nhỏ nên hơi gấp gáp.
Đột nhiên Kỳ Sùng dừng lại, đầu Minh Trăn đụng cái bộp vào lưng nam nhân trước mặt.
Toàn thân hắn cứng rắn, dù là xương hay cơ bắp cũng cứng như đá vậy, chóp mũi của Minh Trăn bị đụng đỏ, nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, đưa tay lên sờ mũi.

Sau đó tự nhiên thấy người nhẹ hơn, Kỳ Sùng bế nàng lên.
Minh Trăn rất nhẹ, đối với hắn mà nói thì không có chút sức nặng nào.
Sau khi được thả xuống Minh Trăn mới ngẩng đầu lên: “A Trăn lại nhìn thấy…”
Nàng vốn muốn nói “A Trăn lại nhìn thấy ca ca xinh đẹp” nhưng lúc này lòng bàn tay của nam nhân đã vuốt v3 gương mặt Minh Trăn.
Trên mặt nàng có bôi chút son phấn nên khí sắc tốt hơn rất nhiều. Da thịt thiếu nữ mềm mại trơn nhẵn, Kỳ Sùng biết mình cầm đao kiếm nhiều nên lòng bàn tay có một lớp chai sần sùi, lúc đụng vào sẽ khiến nàng hơi đau.
Nhưng Minh Trăn lại không tránh đi mà nhẹ nhàng cọ vào.
Hôm nay nàng mặc đồ diễm lệ, y phục màu đỏ làm nổi bật làn da trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo động lòng người dưới cổ cũng lộ ra vô cùng rõ ràng, xuống dưới một chút chính là khe rãnh lấp ló.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói của Kỳ Sùng lạnh hơn: “Trời lạnh, sau này đừng mặc ít như vậy đã ra ngoài.”
Minh Trăn gật nhẹ đầu: “A Trăn biết rồi.”
Lúc bình thường khi dạy dỗ Minh Trăn, Kỳ Sùng sẽ khá nghiêm khắc, giống như giáo huấn trẻ con vậy, hắn nắm lấy cằm Minh Trăn khiến tiểu cô nương ngẩng đầu: “Cô cũng không thích phục sức như vậy.”
Minh Trăn nói: “A Trăn thích, người bên ngoài đều mặc như vậy.”
Gió xuyên qua rừng trúc, cuối cùng Minh Trăn cũng thấy lành lạnh, hắt hơi một cái.
Thân thể nàng không tự chủ mà run rẩy, nàng muốn lấy khăn tay của mình ra lau nhưng hình như khăn tay đang ở chỗ Thiên Cầm, thế là Minh Trăn rất tự nhiên chui vào trước ngực Kỳ Sùng, dùng y phục của hắn lau.
Kỳ Sùng: “…”
Hắn thực sự chỉ muốn đặt tiểu cô nương vô cùng bẩn và không hiểu chuyện này lên chân đánh cho một trận.
Nhưng hắn là Tần vương, bình thường cũng không muốn so đo nhiều với Minh Trăn, một chút sai lầm nhỏ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mu bàn tay hắn chạm nhẹ lên xương quai xanh của Minh Trăn, quả nhiên lạnh như băng.
Minh Trăn chui vào trước ngực Kỳ Sùng lau qua lau lại một lúc, đôi môi tô son cũng cọ vào y phục của hắn, chỗ cổ áo màu trắng nên rất dễ thấy. Thế là Minh Trăn hơi hơi chột dạ.
Kỳ Sùng nói: “Lạnh hửm?”
“Không có.” Minh Trăn sẽ không thừa nhận mình mặc y phục như thế này bị lạnh đâu, nàng nói: “Gió nơi này quá lớn.”
Bộ ng.ực của Minh Trăn rất đẹp, không lớn không nhỏ, hình dáng vô cùng hoàn mỹ. Y phục này bó sát người khiến vòng eo tinh tế và bộ ng.ực của nàng đều được phác họa một cách hoàn hảo nhất.
Nàng gật nhẹ đầu: “Điện hạ, ta trở về nha.”
“Được.”
Sau khi thiếu nữ rời đi, Kỳ Sùng cũng trở về bữa tiệc, Lý Phúc nói: “Mặc dù nhìn vẫn yếu ớt như cũ nhưng cô nương bây giờ hoạt bát hơn nhiều, hơn nữa đích nữ Minh gia cũng rất tốt, lúc đầu nô tài còn lo cô nương sẽ bị bắt nạt.”
Kỳ Sùng mới vào đã thấy Ngu Hoài Phong đang lôi kéo Kỳ Tu uống rượu, Kỳ Tu vốn dĩ không thể uống nhiều, thân thể hắn ta vốn nho nhã yếu đuối, Ngu Hoài Phong lại tiếp tục rót rượu cho hắn ta: “Đến đây, uống thêm chén nữa, tình cảm huynh đệ chúng ta càng tốt hơn!”
Kỳ Tu bị chuốc đến mức mặt đỏ tía tai, ai là huynh đệ tốt của hắn chứ, huynh đệ Kỳ gia nhà bọn họ không phải là định mệnh, mà là đoạt mệnh mới đúng.

“Không, thật sự không thể uống.”
Uống nhiều rượu sẽ hỏng việc, dáng vẻ say rượu thực sự khá khó nhìn.
Ngu Hoài Phong xem thường tên nhãi này, ngay cả chén rượu cũng không cầm lên còn muốn tiếp cận muội muội của hắn?
Ngu ngốc đần độn!
Kỳ Sùng lạnh lùng đi đến, mấy công tử có thân phận thấp lần lượt đến trước mặt hắn mời rượu, vương tử hoàng tôn cũng muốn đến mời rượu.
Lúc nhìn thấy Kỳ Sùng, đa số mọi người đều hơi hơi kinh sợ, Kỳ Sùng luôn có khí thế khiến người khác phải e ngại khiến không ai dám khinh thường ngạo mạn với hắn.
Có người lớn mật nhìn qua Kỳ Sùng một cái lại ngửi được hương hoa thoang thoảng trên người hắn, hơn nữa còn nhìn thấy một vết đỏ nhàn nhạt trên cổ áo.
Những quý công tử trẻ tuổi thường đến thanh lâu biết vết đỏ đó là son tô trên môi các cô nương. Nhưng nam nhân trước mặt không giận mà uy, rốt cuộc là cô nương nào to gan dám để lại vết son phấn trên người hắn chứ?
Người khác cũng không nghĩ đến cảnh Kỳ Sùng ở chung với nữ nhân. Mọi người chỉ cảm thấy trước mặt nữ nhân Tần vương cũng lạnh lùng như vậy.
Kỳ Sùng vẫn thản nhiên uống rượu.
Ngu Hoài Phong chuốc say Kỳ Tu, bản thân cũng uống đến chếch choáng, nhìn thuộc hạ đi cùng Kỳ Tu đỡ hắn ta đi mới cảm thấy sảng khoái hơn không ít.
Đến khi hắn đứng trước mặt Kỳ Sùng thì mùi hương thiếu nữ lưu lại đã phai đi nhiều, mùi rượu càng nặng hơn.
Hiện tại nếu Ngu Hoài Phong cố ý đến gần Kỳ Sùng, Kỳ Sùng sẽ trực tiếp bóp ch3t hắn trên bàn rượu.
Kỳ Sùng cười như không cười nhìn Ngu Hoài Phong, giọng nói nguy hiểm vang lên: “Sao ngươi qua đây thế?”
Ngu Hoài Phong nói: “Tất nhiên là có chuyện, sao trên y phục của ngươi lại có son phấn thế này? Nghe nói Khang vương phi mời đến không ít tiểu thư, không phải ngươi có tư tình với vị tiểu thư nào đấy chứ?”
Nghĩ đến Tần vương luôn luôn lạnh lùng, mặt không đổi sắc giết người lại nói chuyện yêu đương với cô nương nào đó, da gà da vịt trên người Ngu Hoài Phong lập tức nổi lên.
Hắn cảm thấy tốt nhất không nên tưởng tượng những chuyện đó thì hơn.
Trên người Kỳ Sùng không thích hợp có mùi son phấn, hắn vẫn hợp với mùi máu tanh hơn.
Ngu Hoài Phong hơi say, hắn nâng mặt nạ của mình lên, thản nhiên nói: “Tất nhiên là có chuyện cần xử lý, hơn nữa còn là chuyện vô cùng quan trọng.”
Mặc dù lần trước đến đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện nhưng kiểu gì cũng nảy sinh thêm chuyện khác.
Kỳ Sùng nói: “Kỳ Tu đang giả vờ say.”
Ngu Hoài Phong ngẩn người, lúc sau mới ý thức được mặc dù chư vị hoàng tử của triều Lăng không bằng Kỳ Sùng nhưng không có ai ngốc, ít nhiều gì cũng có tâm tư của riêng mình. Khí thế của Kỳ Sùng không phải là ai cũng có thể đối địch lại được, Kỳ Tu có thể dùng một khoảng thời gian ngắn để chiếm danh tiếng của Kỳ Diên, lấy tất cả những chỗ tốt của Sở gia chuyển qua bên mình thì cũng có thể nói là cừu đột lốt sói.
Ngu Hoài Phong nói: “Người này quá gian dối rồi, đã nói uống một trận rồi mà, cuối cùng tiểu vương say, còn hắn lại giả vờ.”
Kỹ thuật diễn cũng thật tốt, ngay cả hắn cũng lừa được, không biết bình thường diễn lung lạc quần thần như thế nào.
Kỳ Sùng lạnh lùng cười.
Lúc này Lục hoàng tử Kỳ Thưởng cũng đến cắt ngang lời Ngu Hoài Phong đang định nói với Kỳ Sùng.
Hắn nâng chén rượu: “Giang vương uống rượu chứ? Ngươi say thì bỏ mặt nạ ra cho ta nhìn.”

Ngu Hoài Phong vỗ bả vai Kỳ Sùng: “Ngươi uống với Tần vương, nếu như có thể chuốc say Tần vương thì ngày nào ta cũng bỏ mặt nạ cho ngươi xem.”
Bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra Ngu Hoài Phong lại đang nhớ thương Minh Trăn, đột nhiên hắn nhớ vị hôn thê của thế tử Khang vương là Minh Oái, hiện tại nhìn Kỳ Đình rạng rỡ quay lại, Ngu Hoài Phong tiến đến nói vài lời khách sáo.
Nói thêm mấy câu thì bắt đầu nhắc đến tên của Minh Trăn vào cuộc trò chuyện.
Cây quạt trong tay Ngu Hoài Phong phẩy qua phẩy lại: “Sao có nhiều người tên Minh Trăn vậy? Tiểu vương nhớ rằng ở đây cũng có một công chúa tên Minh Trăn, đúng không?”
Kỳ Đình nắm rõ hoàng thất như lòng bàn tay, bản thân hắn chính là con cháu hoàng thất, hoàng thất có bao nhiêu vị công chúa hắn biết vô cùng rõ. Vì vậy Kỳ Đình lắc đầu cười nói: “Không có công chúa nào tên Minh Trăn cả.”
Ngu Hoài Phong giật mình.
Không có? Vậy năm đó người hắn thấy là ai? Không phải muội muội của Kỳ Sùng sao?
Ngu Hoài Phong lại nói: “Vị cùng mẫu thân với Kỳ Sùng cơ mà?”
“Sau Kỳ Sùng chỉ có một vị hoàng tử.” Kỳ Đình lắc đầu: “Giang vương, ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”
Ngu Hoài Phong nói: “Hôm đó ta có thấy một nữ tử đi cùng với Tần vương, quan hệ rất tốt, người bên cạnh đều gọi nữ tử kia là công chúa Minh Trăn.”
“Chắc chắn ngươi nhìn nhầm hoặc nghe nhầm.” Kỳ Đình khẳng định: “Tất cả công chúa gần như đều không dám lại gần Tần vương điện hạ. Trong hoàng thất cũng không có công chúa Minh Trăn hết.”
“Bây giờ nhớ lại tiểu vương cũng thấy bản thân nhớ nhầm, có lẽ hôm đó có uống chén rượu nên hoa mắt.” Ngu Hoài Phong dùng quạt gõ gõ vào trán mặt nạ, cười nhẹ một tiếng: “Trí nhớ của tiểu vương thật kém, đúng rồi, cô nương tên Minh Trăn này có dung mạo rất đẹp, vô cùng khác biệt so với những nữ tử kinh thành khác.”
Kỳ Đình cũng khá hiểu rõ chuyện của Minh gia, hắn nói: “Đây là cô nương nhỏ nhất ở Minh gia, thân thể nàng vẫn luôn yếu ớt, lúc còn nhỏ đã mang về tĩnh dưỡng ở điền trang, mới trở về được một thời gian.”
“Hóa ra là như vậy.”
Ngu Hoài Phong thu ý cười lại, hắn nhớ lại Tiểu Minh Trăn lúc nhỏ, càng nghĩ càng thấy khuôn mặt có phần giống với Minh Trăn ở hiện tại. Lúc trước Tiểu Minh Trăn phúng phính, trên khuôn mặt nhỏ đều là thịt, Minh Trăn bây giờ lại như liễu rủ trong gió, thân thể yếu ớt, khuôn mặt nhỏ chưa đến một bàn tay, cằm cũng nhọn hơn nhiều.
Sau đó nghĩ đến chuyện Tần vương có tai mắt đông đảo ở triều Lăng, không có khả năng không hỏi được chuyện trong phủ An Quốc công. Năm đó hắn muốn Tần vương giúp mình tìm Minh Trăn nhưng có Kỳ Sùng hỗ trợ cũng không thu hoạch được gì, không chừng lúc đó Tần vương đã biết chuyện nhưng không nói với hắn mà thôi.
Vừa suy nghĩ, ý cười trong mắt Ngu Hoài Phong cũng lạnh đi.
Hắn nhìn về phía Kỳ Sùng, đúng lúc Kỳ Sùng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, long hổ tranh đấu, hai người nhìn nhau không mang theo ý tốt nào.
Ngu Hoài Phong lại gõ gõ quạt vào lòng bàn tay.
Chuyện này tạm thời không nên nói với Kỳ Sùng, trước tiên hắn phải tìm cách khác để tiếp cận Minh Trăn đã.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương