Cậy Quân Sủng

Chương 40: Cậy quân sủng



Chương 40:
Minh Trăn cắn ngón tay Kỳ Sùng.
Trong mắt nàng, hiện tại điện hạ đang chơi với nàng nên nàng phải cắn cho điện hạ kêu đau mới dừng lại được.
Hàm răng trắng muốt như ngọc, trong mắt nàng hiện lên ý cười, chờ Kỳ Sùng búng trán để nàng buông ra.
Nhưng Kỳ Sùng không nói cũng không làm gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Trăn cảm thấy không thú vị nên há miệng muốn buông ra nhưng ngón tay hắn giữ cằm nàng lại, mạnh mẽ tách môi nàng ra.
Lưỡi mềm chạm phải một thứ cứng r.ắn thô ráp, là lớp chai mỏng trên tay Kỳ Sùng.
Không thể che giấu ác ý, cũng không thể che giấu dục vọ.ng của hắn với nàng. 
Giống như đây không phải chuyện vô duyên vô xảy ra, cũng không phải chuyện chà đạp giày vò gì.
Minh Trăn không tránh được, nàng cảm thấy khó thở nên ưm ưm hai tiếng, bàn tay nắm chặt áo của Kỳ Sùng. Áo choàng nặng nề trên người có mãng xà giương nanh múa vuốt được thêu bằng kim tuyến, long mãng uy phong lẫm liệt, dường như đang chăm chú dây dưa với Minh Trăn khiến nàng không thể tránh được, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Nàng ngẩng cổ lên, đường cong cần cổ trắng mịn như một miếng ngọc hoàn mỹ, nhẵn nhụi tinh tế, vô cùng chọc người, từng mùi hương thơm ngát tỏa ra từ cần cổ trắng như tuyết này.
Kỳ Sùng luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn vậy nên thấy tiểu cô nương này nước mắt rưng rưng thì cũng không chịu buông tay, ngược lại còn đụng mạnh lưỡi nàng hơn nữa.

Khi buông Minh Trăn ra thì nước mắt của nàng cũng vừa lúc rơi xuống, trong miệng toàn là mùi Long Tiên hương nhàn nhạt, quanh chóp mũi cũng ngửi được mùi trên người Kỳ Sùng.
Đôi môi ướt át dính chút nước bọt, Kỳ Sùng rút khăn bên hông Minh Trăn rồi từ tốn lau sạch ngón tay của mình.
Ngón tay hắn thon dài mạnh mẽ, dưới ánh trăng lạnh lùng lại ghẹo người và mang theo dụ hoặc không thể nói bằng lời.
Phần đầu của lưỡi của Minh Trăn hơi đau đớn, nàng cũng cảm thấy có chút uất ức. Nàng biết mình không nên bất ngờ cắn điện hạ nhưng nàng cắn không đau, nàng chỉ muốn chơi đùa với điện hạ một chút mà thôi, điện hạ có cần phải trừng phạt nàng như vậy không?
Càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, chỉ muốn quay đầu rời đi cho xong. Nhưng Kỳ Sùng không có ý định dỗ dành nàng tẹo nào, chỉ ưu nhã từ từ lau tay khiến người khác không thể đoán được bây giờ hắn đang suy nghĩ gì hoặc ưa đấm cho hắn một cú.
Một tháng nay hai người chưa gặp nhau lần nào hết trơn, Minh Trăn rất nhớ điện hạ, nàng cảm thấy tủi thân rồi đưa tay vòng qua eo Kỳ Sùng, dán người vào lồng ng.ực hắn, tự cảm thấy mình không có chút khí thế nào, vừa giận Kỳ Sùng vừa giận chính mình.
Ánh trăng lạnh lẽo, cái ôm của điện hạ lại ấm áp, gương mặt Minh Trăn đã hồng hào trở lại, nàng ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, rất nhanh đã quên đi chuyện Kỳ Sùng bắt nạt mình, vẫn thì thầm bên tai Kỳ Sùng như bình thường: ” A Trăn muốn năm nào cũng ngắm trăng với điện hạ.”
Kỳ Sùng “ừ” một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Trăn không buông tha cho hắn: “Điện hạ có muốn ở cùng một chỗ với A Trăn không?”
“Có muốn hay không nha?”
“Có muốn hay không?”
Kỳ Sùng cố ý trêu nàng, vẫn không lên tiếng. Minh Trăn thấy điện hạ không để ý đến mình thì tức giận: “Được lắm, bánh Trung Thu A Trăn tự làm đều đưa cho Lý Phúc công công ăn, nửa miếng cũng không cho điện hạ, cho ngài thèm chết luôn.”
Vừa dứt lời chóp mũi đã bị sờ.
Chân trời và trăng sáng.
Cách đó ngàn vạn dặm cũng là Trung Thu. Hoàng cung triều Tễ có cấu trúc tinh xảo, không rộng rãi tráng lệ như triều Lăng mà lung linh nhiều màu sắc, vô cùng đẹp đẽ.
Giang vương mặc áo bào màu đỏ, tóc đen như mực xõa một nửa, hắn mới về triều Tễ không lâu, đi đường mệt mỏi cho nên lúc trước hắn vẫn luôn ở chỗ của mình nghỉ ngơi cho tốt.
Tiểu thái giám dẫn đường phía trước cười với hắn: “Vương thượng vẫn luôn nhớ đến điện hạ, sau khi điện hạ đi ngài ấy vẫn luôn đếm ngày xem khi nào điện hạ về.”
Li vương hiện tại là Ngu Thành Ngâm, thúc phụ* của Ngu Hoài Phong cùng một mẹ với Thành vương.
*Thúc phụ là em trai cũng cha.
Mặc dù Thành vương lúc tại vị tàn bạo không tình người nhưng lại luôn chăm sóc đệ đệ ruột của mình. Chăm lo cho người nhà là chuyện nhà họ Ngu để tâm nhất cho nên sau khi Ngu Thành Ngâm thượng vị đã tiêu diệt phản quân rất tàn nhẫn, tình cảnh của thủ lĩnh phản quân càng khiến người khác rợn người hơn.
Triều Li không giống triều Lăng, không ưu tiên việc phụ chết tử kế*mà ưu tiên huynh đệ hơn, vì dòng dõi ít ỏi nên một khi tiên vương qua đời, hai huynh đệ đều muốn không bị ràng buộc mà từ chối. Thành vương qua đời, Ngu Thành Ngâm kế vị cũng là chuyện đương nhiên.
*Cha chết con kế thừa ngôi vị/ tài sản.
Li vương mặc một bộ y phục màu trắng, đàn ngắm trăng trong đình giữa hồ, bên cạnh là vương phi đang ăn bánh Trung Thu.
Nhìn thấy thân ảnh của Ngu Hoài Phong, nét mặt Li vương phi giãn ra, đá Li vương một cái: “Nhìn đi, Hoài Phong đến rồi!”
Li vương phi xuất thân dòng dõi quý tộc của nước Li, tính cách nhiệt tình không bị gò bó, lúc thiếu nữ còn lén lút dịch dung trà trộn vào quân doanh, lúc ấy Li vương là tướng quân, liếc mắt đã nhận ra đây không phải là nam nhân nên đã mang tiểu nha đầu này ra ngoài.

Li vương phi hơi thích Ngu Hoài Phong, thấy hắn đến thì nhanh chóng ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho hắn: “Nhanh ngồi xuống đi, ta tự làm bánh Trung Thu đấy, nếm thử xem nào.”
Bánh Trung Thu cũng chưa bóc ra, một cái bánh tròn trịa được bày trên mâm.
Bà ấy nhanh chóng mở ra sau đó cắt thành hai nửa, Li vương và Ngu Hoài Phong liếc mắt nhìn nhau.
Li Vương cắt một miếng cho Ngu Hoài Phong: “Hoài Phong ăn đi.”
Ngu Hoài Phong từ chối: “Con vừa tỉnh ngủ, cứ thúc phụ ăn, thúc phụ đứng đã lâu, chắc chắn đã đói bụng rồi.”
Li vương không ngờ đứa nhỏ này lại hại mình như vậy: “Ta không đói bụng, Hoài Phong con hơi gầy rồi, mau ăn đi.”
Hết “con ăn” rồi lại “thúc ăn”, từ chối qua lại nữa ngày, cuối cùng hai người mỗi người một miếng.
Một miếng tí tẹo đồ ăn vương phi làm Ngu Hoài Phong cũng không muốn ăn, Li vương càng không muốn, hai người giả bộ như đang ăn nhưng thực ra lại đang ném vào hồ cho cá ăn, cá trong hồ cũng ghét bỏ, không con nào thèm đến gần.
Người nhà họ Ngu ít, tất cả hoàng thất… cũng chỉ có ba người bọn họ, không đúng, còn một người nữa là oắt con Li vương phi sinh, mới sáu bảy tuổi cứ ra gió là bệnh nên không mang ra ngoài vào buổi tối.
Li vương phi nhanh chóng lấy ra mười mấy tấm chân dung: “Hoài Phong cũng nên thành thân đi, nhanh chóng sinh một đứa bé mập mạp để cho chúng ta ôm nữa. Ta đã chọn những cô nương đẹp nhất vương thành, con nhìn một cái đi, thích ai?”
Ngu Hoài Phong: “Chuyện này… Ai cũng bình thường cả, không có ai đẹp như con hết.”
Li vương phi nhíu mày: “Không phải con thích nam nhân đấy chứ? Công tử kinh thành đầy ra đó, con nhìn xem thích người nào để a nói thúc phụ con cướp người đó đến.”
Ngu Hoài Phong vừa ăn thử một chút bánh Trung Thu, bây giờ đang liều mạng súc miệng, nghe Li vương phi nói vậy, hắn phun ra một ngụm trà: “Nam nhân thì thôi đi, con còn nhỏ chưa muốn thành thân.”
“Hơn hai mươi tuổi mà còn nhỏ sao? Người khác mười sáu mười bảy tuổi đã thành thân, người không chịu thành thân trên đời này chỉ có mình con thôi đấy.”
“Sao rứa được chứ?” Ngu Hoài Phong phản bác: “Hai người đều biết Tần vương của triều Lăng mà, hiện tại hắn cũng chưa thành thân.”
“Cái tốt không học lại đi học cái xấu.” Li vương phi lắc đầu: “Ta nghe người ta nói dáng vẻ Tần vương hung dữ tàn bạo giống như ác quỷ vậy, người chết dưới tay hắn nhiều vô kể, tám thành liên tiếp không có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn.”
“Phụt…”
Ngu Hoài Phong lại phun một ngụm trà khác ra: “Dung mạo của hắn không thua kém con.”
Li vương nhanh chóng khuyên giải: “Đều ăn bánh Trung Thu đi, ăn bánh Trung Thu.”
Đến lúc kết thúc, Ngu Hoài Phong nhìn thúc phụ mình mang vương phi về điện, thân ảnh hai người kề sát nhau, những năm này cũng rất ngọt ngào.
Nhưng hắn chưa từng hướng đến những thứ này.
Phù Thanh Hạo đi sau lưng Ngu Hoài Phong: “Vương gia, những cô nương vương phi chọn cho ngài cũng không tệ.”
Ngu Hoài Phong lạnh lùng nói: “Chính vì nhìn không tệ nên mới không thể tiếp nhận.”
Từ nhỏ Ngu Hoài Phong đã nhìn thấy cách ở chung của phụ thân và mẫu thân, đây gần như không được coi là một ngôi nhà, lúc nào cũng tràn ngập máu tanh và nhục nhã. Thành vương không chiếm được trái tim của vương hậu nên đã nhốt người lại, từng chút từng chút một cắt đi đôi cánh của bà ấy, để đến cuối cùng bà ấy không bay được nữa, không thể không đi vào khuôn khổ.
Bề ngoài vương hậu yếu đuối nhưng tính cách lại kiên cường mạnh mẽ, sau khi bị ép sinh Ngu Hoài Phong, bà ấy chưa từng để ý đến đứa bé này, mãi đến khi Ngu Hoài Phong lớn hơn một chút, bà ấy nhìn Ngu Hoài Phong ngày càng giống Thành vương thì càng hận hơn, cho rằng Ngu Hoài Phong lớn lên chắc chắn sẽ ác độc như Thành vương.

Là con cái, Ngu Hoài Phong không thể nào căm hận mẫu thân mình, Khương Lan là mẫu thân hắn, là người cho hắn mạng sống. Hơn nữa Khương Lan cũng là người số khổ, sai lầm của bà ấy chính là bị Thành vương coi trọng rồi bị ép sinh hắn, những năm đó Khương Lan phải chịu đựng khổ sở như thế nào Ngu Hoài Phong cũng nhìn thấy, chỉ là lúc đó Ngu Hoài Phong còn nhỏ nên không thể làm gì để giúp mẫu thân mình.
Thành vương nhốt bà ấy trong một cái lồng vàng, đút cho bà ấy uống đủ các loại thuốc để kéo dài hơi tàn, không một nữ nhân nào có thể chấp nhận được hành vi này và yêu ông ta cho được.
Về phần Thành vương, Ngu Hoài Phong biết Thành vương sai nhưng hắn cũng không thể căm hận được. Trong mắt người khác, Thành vương là bạo quân nhưng ông ta đối xử với hắn không tàn bạo chút nào. Khi còn bé, Ngu Hoài Phong muốn một con ngựa trắng như tuyết, Thành vương phí hết tâm tư tìm cho hắn một bảo mã Hãn Huyết. Ngu Hoài Phong bị bệnh, cũng là Thành vương ngày đêm ở bên cạnh giường chăm sóc cho hắn. Dù sau này Thành vương không thể tiếp tục chú ý đến hắn như hồi nhỏ, ném hắn đến bên người Ngu Thành Ngâm cho ông chăm sóc nhưng Ngu Hoài Phong cũng biết phụ vương rất tốt với mình.
Nhưng vì đã từng trải qua những chuyện này nên hắn không thể nào quên đi được.
Ở nhà thúc phụ, hắn nhận được nhiều hơn nhưng những chuyện đó cũng không thể làm dịu những mâu thuẫn và thống khổ mà hắn đã phải chịu hồi nhỏ.
Có đôi lúc Ngu Hoài Phong cảm thấy mình cũng muốn nổi điên như phụ thân mình, muốn hủy hoại hết mọi thứ tốt đẹp, muốn ngược sát và tự ngược bản thân.
Điều giữ hắn tỉnh táo đến bây giờ, có lẽ là cảm giác từ một nơi sâu xa nào đó truyền đến, nói rằng hắn vẫn còn một người thân, đệ đệ hoặc muội muội chảy cùng dòng máu với hắn, có khả năng người đó đang phải ngồi một góc thút thít, có khả năng người đó đang phải chịu đủ loại thống khổ trên thế gian chờ đợi hắn đón về.
Phù Thanh Hạo nói: “Thời gian không còn sớm nữa, vương gia vẫn nên về nghỉ ngơi đi.”
Đột nhiên Ngu Hoài Phong bật cười, che giấu cô đơn trong mắt: “Bánh Trung Thu vương phi làm thật khó ăn.”
Minh Trăn và Tần vương trở về phòng. Minh Trăn đang tìm giấy dầu gói bánh Trung Thu lại, nàng bỏ từng chiếc một vào giấy, thuận tay cầm luôn cái mình đang ăn dở, gói kỹ rồi mới nghiêm túc bỏ vào tay Tần vương: “Đây là bánh Trung Thu tự tay A Trăn làm, nhất định điện hạ phải ăn thử.”
Kỳ Sùng không thích ăn đồ ngọt nhưng nếu Minh Trăn tự tay làm thì cũng có thể nếm thử.
Tiểu cô nương đã học cầm kỳ thư họa, nhạc khí cũng không tệ, nấu cơm và thêu thùa gì đó Kỳ Sùng không cho nàng học luôn.
Cũng không biết hương vị sẽ như thế nào.
Minh Trăn ăn một nửa cái, sau đó đưa nửa còn lại đến trước mặt Kỳ Sùng: “Điện hạ ăn thử đi.”
Kỳ Sùng nói: “Ngươi cắn rồi, Cô không ăn.”
Minh Trăn quay phần mình không cắn đến: “A Trăn không có cắn chỗ này nha.”
Buổi tối nàng ăn nhiều sẽ không tiêu hóa được, Kỳ Sùng đành phải ăn hết cho nàng.
Minh Trăn uống trà súc miệng, nàng lại cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái rồi nói: “A Trăn đi ngủ, điện hạ phải nhớ A Trăn đó.”
Vị bánh Trung Thu không tệ, mềm mại thanh mát, răng môi thơm nồng. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương