Cậy Quân Sủng

Chương 35: Cậy quân sủng



Chương 35:
Về đến phủ Tần vương, Kỳ Sùng mới mở bức tranh Minh Trăn vẽ ra.
Học chữ, đọc sách, làm thơ, vẽ tranh của Minh Trăn đều do một tay Kỳ Sùng dạy bảo. Không chỉ vậy, Minh Trăn còn gảy đàn rất hay, những thứ cầm kỳ thi họa này cũng đều do Kỳ Sùng nắm tay dạy, tất nhiên tài năng xuất chúng.
Tiểu cô nương nhìn thì lười nhác, dường như cái gì cũng không biết, chỉ cần ghé vào chỗ có ánh nắng là có thể ngủ được nhưng thực ra ở cạnh Kỳ Sùng nhiều năm, mưa dầm thấm lâu, cho dù là phế vật thật sự thì cũng bị thấm thành một tiểu phế vật có tài văn chương hơn người.
Thỉnh thoảng Kỳ Sùng cũng cảm thấy phiền muộn, cô nhóc này chỉ có thể ậm ừ hát vài ba câu, đàn vài ba nốt đã mệt mỏi nằm trên đùi hắn ngủ thiếp đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó còn là bình thường.
Lúc Lý Phúc đưa trà nhìn thoáng qua nói: “Minh cô nương vẽ lúc nào vậy? Lúc trước chưa từng thấy Tiểu Đoàn Tử xuất hiện trong tranh bao giờ.”
Tiểu Đoàn Tử là tên con báo trong tranh do nước Ba Tư tiến cống, bộ lông rối xù vô cùng xinh đẹp, hiện tại vẫn còn trong phủ Tần vương.
Kỳ Sùng lơ đãng nói: “Tiến bộ hơn trước không ít, đúng là dụng tâm rồi, tìm một chỗ tùy tiện treo lên đi.”
Nói là tùy tiện tìm một chỗ treo lên nhưng Lý Phúc cũng không dám tùy tiện treo lên thật.
Lý Phúc cười khích lệ: “Tâm trạng điện hạ có vẻ rất tốt, có phải ngài có cảm giác tiểu cô nương nhà mình đã trưởng thành rồi không?”
Mắt phượng lạnh lẽo của Kỳ Sùng đảo qua y.
Lý Phúc nhanh chóng ngậm miệng lại.

Nhưng Lý Phúc nói cũng không sai. Cảm giác của hắn đối với Minh Trăn có lẽ là kiểu “tiểu cô nương nhà mình đã trưởng thành rồi”.
Từ nhỏ Minh Trăn đã đi theo Kỳ Sùng, khi còn bé lúc ríu rít thút thít là hắn lạnh nhạt lau nước mắt cho nàng. Bây giờ Minh Trăn đã thành một thiếu nữ cập kê, tư thái thướt tha động lòng người.
Như huynh trưởng như phụ thân.
Thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu phụ thân hoặc huynh trưởng thích sài lang hổ báo tiếp cận minh châu mình nâng trong lòng bàn tay?
Gần như không có.
Cho nên hắn muốn giết Ôn Hồng, là điều đương nhiên.
Dạo gần đây Ôn Hồng hay qua lại với phủ An Quốc công, những gia tộc khác cũng biết chuyện này, đương nhiên phe cánh Sở hoàng hậu cũng biết rõ chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Nghĩa Hùng vô cùng có tiếng nói trong triều, trước mắt ông đang giữ thái độ trung lập, phe phái nào cũng muốn lôi kéo ông.
Tất nhiên Ôn Hồng trở thành một quân cờ ở giữa.
Quân cờ này lại hành động ngu như heo, đến nay vẫn không phát hiện bản thân là một quân cờ, hắn ta còn tưởng tài năng của mình thu hút Sở thị, lại còn lấy chuyện này làm kiêu ngạo.
Đúng là nực cười!
Lý Phúc cũng hiểu rõ, mấy ngày gần đây cũng là lúc nên ra tay. Y nói với Kỳ Sùng: “Những ngày gần đây thần sẽ tạo chút tin đồn truyền đến chỗ An Quốc công, chờ An Quốc công tách biệt hoàn toàn với Ôn Hồng thì tên ngốc này cũng mất đi chỗ dựa, đến lúc đó hắn ta chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt chờ xẻo thịt.”
Cũng không phải là tin tức gì đáng ngạc nhiên, có lẽ trong mắt An Quốc công chỉ là bản tính của nam nhân mà thôi.
trời sinh An Quốc công phong lưu nhưng bản thân ông phong lưu thì không biết có thể chấp nhận được nữ tế nhìn trung thực chững chạc lại phong lưu hay không thôi
Trong mắt Kỳ Sùng hiện lên ánh sáng sắc lạnh: “Gần đây hắn ta và A Trăn có gặp nhau không?”
“Nghe nói hai ngày trước có gặp A Trăn cô nương một lần, họ Ôn này chưa từng trải qua việc đời nên mới chỉ mới gặp Minh cô nương một chút đã như người mất hồn.” Lý Phúc nói: “Hai ngày nay hắn liều mạng tặng đồ lấy lòng Minh cô nương, chỉ có một đôi chim lọt vào mắt nàng.”
Người dân triều Lăng ngày càng cởi mở, nam tử và nữ tử đã đính hôn cũng không cần tránh gặp nhau trước khi thành thân.
Bề ngoài họ Ôn cũng tạm được, cũng coi như biết nói lời đường mật lấy lòng người khác, trước khi thành hôn gặp Minh Trăn, nếu nàng bị người này lừa thì cũng không ngạc nhiên lắm.
Tiểu cô nương được bảo vệ quá tốt, nàng không biết rằng bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm đâu.
“Ngài cũng biết Minh cô nương đẹp thế nào, ngày mai nghỉ hưu mộc, chỉ sợ ngày mai tên đó lại tới phủ An Quốc công chơi nữa rồi.”
Ngón tay Kỳ Sùng gõ trên mặt bàn, trên ngón tay cái có đeo một chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa màu đen, chiếc nhẫn này là tín vật có thể ra lệnh cho mấy trăm ám vệ.
Sau đó còn có người muốn báo cáo cho Kỳ Sùng nên Lý Phúc nhanh chóng lui xuống.
Trọng tâm của Sở gia chuyển từ người Kỳ Diên sang Kỳ Tu, nhìn hai huynh đệ tình cảm vững chắc như vậy nhưng một khi động tới lợi ích thì e sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Vì vậy mà mưu sĩ của Tần vương cũng dốc sức chia rẽ nội bộ Sở gia.
Chờ mưu sĩ nói xong sau đó lại bận bịu đến đêm khuya, cuối cùng Kỳ Sùng mới tắm rửa thay y phục lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Ôn Hồng lại đến phủ An Quốc công.
Vài ngày trước hắn ta còn thấy Minh Trăn và Minh Oái đi với nhau, cuối cùng hắn ta cũng được nhìn thấy dung mạo thật sự của Minh Trăn. Lúc đó Ôn Hồng mới biết bản thân trúng chiếc bánh thơm ngon đến mức nào.
Đừng nói đến chuyện Minh Trăn hơi ngốc nghếch, dù Minh Trăn có là người điên giết người không chớp mắt, chỉ cần dựa vào khuôn mặt tuyệt mỹ này thì Ôn Hồng cũng muốn cưới về nhà.

Vậy nên ngày nào đêm nào Ôn Hồng cũng nằm mơ, hắn ta hận không thể đến phủ An Quốc công ngay lập tức để bàn chuyện hôn sự của mình và Minh Trăn.
Hắn ta gầy đi một chút, nhớ thương Minh Trăn đến độ ăn cơm cũng không ngon, ngày nào cũng chạy đến phủ An Quốc công, trên danh nghĩa là đến tìm An Quốc công nhưng thực tế là nhân lúc không ai chú ý vụng trộm chạy đến vườn hoa, hy vọng có thể gặp Minh Trăn một chút.
Trưa hôm nay Ôn Hồng dùng cơm trưa với An Quốc công, lúc ăn trưa hai người có nhấm chén rượu, uống đến mức mặt đỏ tía tai, Ôn Hồng mới mơ màng nói muốn cầu thân.
Minh Nghĩa Hùng vô cùng hài lòng với Ôn Hồng nhưng trước mắt ông cũng không vội định thân cho hai đứa, ông nghe nói Ôn Hồng vô cùng hiếu thuận, tương lai còn muốn mang mẹ già ở quê lên kinh thành sống. Cho nên Minh Nghĩa Hùng muốn chờ mẫu thân Ôn Hồng vào kinh rồi để La thị nhìn xem mẹ đối phương có phải là người dễ chung sống hay không.
Nếu như Ôn Hồng là người không tệ nhưng tính cách mẹ hắn lại không tốt thì đến lúc đó Minh Trăn cũng sẽ chịu khổ.
Cho nên Minh Nghĩa Hùng cười ha ha: “Trước tiên ngươi cứ tập trung vào sự nghiệp đi, trong khoảng thời gian này ở Văn Uyên Các làm cho tốt, bệ hạ còn muốn thăng chức cho ngươi đấy.”
Thăng quan phát tài, lại còn có một thê tử đẹp như tiên nữ, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến trong lòng Ôn Hồng lâng lâng, hắn ta vô thức uống thêm mấy chén.
Trong tiền thính có người đến, Minh Nghĩa Hùng để Ôn Hồng lại một mình, vội vàng đi gặp khách, Ôn Hồng thấy không ai để ý đến mình thì lại đi đến hoa viên.
Buổi chiều vô cùng yên tĩnh, hơn nữa còn hơi nóng bức, ngay cả nha hoàn cũng không muốn ra ngoài. Ôn Hồng cũng hơi chuếnh choáng, nghĩ thầm có lẽ sẽ không gặp được Minh Trăn nên quay người muốn rời đi.
Trong khoảng thời gian này hắn ta nhịn gần chết. Lúc trước khi ở trong gia tộc, Ôn Hồng cũng có hồng nhan tri kỷ, không hề thiếu người an ủi, hiện tại vì tiền đồ nên hắn không dám đi đến những nơi ca múa phong lưu, hắn cảm thấy mình sắp biến thành hòa thượng đến nơi rồi.
Đột nhiên lúc này Ôn Hồng ngửi được một mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Hắn ta say rượu nên tầm mắt có hơi mơ hồ, đưa mắt nhìn về chỗ cách đó không xa.
Minh Trăn đang chạy một mình ra, vì trong phủ An Quốc công nên Thiên Cầm và Tân Dạ cũng yên tâm để nàng cầm quạt ra ngoài nghịch bướm.
Thiếu nữ cầm quạt tròn giống như mặt trăng trong tay, tự mình đùa nghịch với đàn bướm. Cỏ cây xanh biếc, buổi chiều đầu thu khô ráo lại sáng rực, nhìn cảnh tượng như vậy, Ôn Hồng tự nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Bươm bướm bay tới bay lui giữa cây cỏ, dáng người Minh Trăn cũng đung đưa qua lại trong đó.
Ôn Hồng không kìm lòng được mà muốn bước lên ngăn Minh Trăn lại.
Hắn ta biết có một số tiểu thư công chúa quý tộc rất buông thả, ví dụ như trưởng công chúa Cảnh Lan, trượng phu đầu chết rồi thì nuôi thêm mấy nam sủng, tiêu dao khoái hoạt lại tự do, người bên ngoài chỉ cảm thấy đây là chơi bời trăng hoa chứ không chỉ trích gì.
Còn có cả chuyện cũ là tiểu thư mỹ mạo gặp thư sinh tài hoa, vừa gặp đã yêu rồi lấy thân báo đáp, tạo thành một đoạn nhân duyên đẹp đẽ.
An Quốc công đã ngầm đồng ý hôn sự của hai người, hắn ra tay sớm hay muộn cũng giống nhau cả thôi, đúng không?
Nếu như lúc tỉnh táo thì Ôn Hồng nhất định sẽ không dám làm càn nhưng lúc này hắn ta uống quá nhiều rượu, dưới sự k1ch thích của chất cồn, trong mắt hắn ta hiện tại chỉ còn lại thân hình thiếu nữ đang di chuyển linh hoạt mà thôi
Hắn ta đi về phía trước mấy bước, đúng lúc này tự nhiên bả vai bị một vật gì đó lạnh lẽo đè lại.
Là một cây quạt làm bằng ngà voi, quạt ngà voi không nặng, là sức của người cầm quạt đang đè lên vai hắn ta.
Ôn Hồng quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sát ý lạnh lẽo, hắn ta lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn không ít.
“Tiểu cô nương của Cô có xinh đẹp không?”
Giọng nói trầm thấp băng lãnh truyền vào tai khiến hai chân Ôn Hồng mềm nhũn, hận không thể quỳ xuống trước mặt nam nhân cường đại uy nghiêm này.
Kỳ Sùng vô cùng không thoải mái khi có nam nhân nhìn Minh Trăn chằm chằm như vậy, Ôn Hồng có tài đức gì mà đòi thành hôn với cô nương của hắn chứ?
“Điện… Điện…”
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Định cho ngươi sống thêm vài ngày vài tháng nữa, chỉ là có kẻ không biết quý trọng, muốn làm càn. Ngươi muốn sống chung với A Trăn thì cũng nên hỏi xem người nuôi dưỡng nàng ấy có đồng ý hay không chứ.”

Minh Trăn trưởng thành, có lẽ sẽ lấy chồng nhưng gả người nào, gả lúc nào, những chuyện đó phải cần Kỳ Sùng gật đầu mới có thể làm.
“…”
Sau khi An Quốc công trở về thì không còn gặp Ôn Hồng nữa. Ông chỉ nghĩ chắc là Ôn Hồng có việc nên đã về rồi nên cũng không để ý lắm.
Sau khi phân phó ám vệ xử lý Ôn Hồng, Kỳ Sùng đi vào ngó Minh Trăn một cái.
Minh Trăn chạy tới chạy lui cả nửa ngày trời cũng không bắt được con bướm nào, trên người đổ mồ hôi cho nên trở về để Thiên Cầm lấy nước tắm rửa.
Buổi chiều là lúc nóng nhất, nàng không muốn mặc thêm y phục bên ngoài nên chỉ mặc một bộ sa y mỏng tanh rồi nằm trên giường ôm lấy gối ngủ gà ngủ gật.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Minh Trăn còn tưởng là Thiên Cầm: “Tỷ tỷ, ta muốn uống nước mơ ướp lạnh.”
Kỳ Sùng đi tới, thấy y phục của nàng không chỉnh tề thì sắc mặt lạnh đi, ngồi bên cạnh Minh Trăn: “Sao ban ngày lại mặc như thế này?”
Minh Trăn không nghĩ là hắn, nàng hơi kinh ngạc: “Điện hạ, sao ngài lại đến đây?”
Kỳ Sùng nhìn nét mặt của nàng, dù sao cũng là tiểu cô nương mình nuôi bên người từ lâu, lúc này nàng hơi lạnh nhạt với hắn, không lập tức nhào lên như ngày trước, hắn hơi nhíu mày: “Ngươi không muốn nhìn thấy Cô?”
Không phải. Minh Trăn luôn cảm thấy hôm nay Kỳ Sùng đặc biệt khiến người ta sợ hãi nhưng nàng lại không thể chỉ ra là hắn đáng sợ ở chỗ nào.
Rõ ràng vẻ mặt nam nhân này vẫn lạnh lùng như ngày trước, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ nhưng Minh Trăn lại ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt quanh đây. So sánh một mãnh thú ngày thường lười biếng cao ngạo với một mãnh thú mới đi săn con mồi về, trên người đầy máu tươi, cho dù là cùng một con thì chắc chắn cũng có cảm giác khác.
Nàng hơi sợ hãi và lo cho điện hạ lúc này.
Nếu như bình thường, chắc chắn Minh Trăn sẽ lao vào ngực Kỳ Sùng nũng nịu nhưng hôm nay nàng lại né tránh rồi dựa vào gối đầu, nói nhỏ: “Không có nha.”
Nàng không đi tất, đôi chân nhỏ trắng như tuyết, mũi chân hơi cuộn lại giống như đang khẩn trương.
Thấy Kỳ Sùng nhìn chân mình, Minh Trăn giấu chân vào trong sa y, hơi mất tự nhiên mà nói: “A Trăn nhớ điện hạ nha.”
Kỳ Sùng nói: “Ngồi vào trong lòng Cô.”
Minh Trăn rất sợ dáng vẻ lúc này của hắn, mùi máu khiến nàng không thoải mái. Thân thể nàng quá yếu, không thể chịu sát khí mạnh mẽ, mùi máu và cái chết đều khiến Minh Trăn cảm thấy khẩn trương.
Kỳ Sùng mặc y phục đen, dù có dính máu thật thì cũng không nhìn được cho nên nàng không biết Kỳ Sùng giết người, nàng chỉ dựa vào trực giác của mình mà cảm thấy hôm nay điện hạ rất đáng sợ mà thôi.
Chỉ là dù nàng có sợ Kỳ Sùng cũng không muốn rời xa hắn. Kỳ Sùng đã yêu cầu thì Minh Trăn không thể làm gì khác ngoài ngồi lên đùi hắn, đối mặt nói chuyện với hắn: “Trên người điện hạ có mùi gì đó khiến A Trăn mới ngửi đã đau đầu, điện hạ mới đi đâu vậy?”
Nàng không chủ động đến gần Kỳ Sùng khiến trong lòng hắn bất mãn, nàng chủ động ngồi lên đùi hắn nhưng lại không ngồi đúng chỗ. Kỳ Sùng cảm thấy khoảng cách giữa hai người thân cận quá nên ôm eo thả Minh Trăn về chỗ cũ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương