Cậy Quân Sủng

Chương 29: Cậy quân sủng



Chương 29:
Minh Oái thích nhất là đi mua đồ. Nàng ấy nhìn trái nhìn phải rồi mang Minh Trăn đến một cửa hàng lớn.
Minh Trăn không hứng thú lắm với mấy thứ này, chỉ có Minh Oái thích mà thôi, việc duy nhất nàng làm là tản bộ đi theo Minh Oái.
Minh Oái vừa mua vừa ước chừng bạc trong tay: “Chao ơi, lại không đủ tiền rồi.”
Dù là thiên kim tiểu thư thì đôi lúc cũng kẹt tiền. Mặc dù An Quốc công quyền cao chức trọng nhưng lại không giàu như Tráng Vũ Hầu và Sở gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa vào việc kế thừa cơ nghiệp kinh doanh tổ tiên để lại thì có cố đến đâu cũng không sánh nổi với cái bên chó chết chỉ biết vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân. Huống hồ có mấy phú thương hối lộ bọn họ, một lần hối lộ đã mấy chục vạn lượng bạc.
Sao An Quốc công có thể so được.
Minh Trăn chưa từng chịu thiệt ở phương diện này, nàng không có khao khát với nhiều thứ cho nên qua một tầng sa mỏng thấy tỷ tỷ mình đang đưa tay tính toán: “Tháng này còn rất nhiều ngày, nếu như hôm nay mua hết thì sẽ ở nhà đến hết tháng mất.”
Nàng ấy vừa đau khổ tính toán vừa kéo tay Minh Trăn, đưa Minh Trăn vào cửa hàng vải.
Bên trong cửa hàng là những bộ y phục được cắt may theo đa phần hình thể của mọi người, mặc dù không có người sửa y phục vừa người nhưng vẫn rất tiện, hôm nay thích thì có thể trực tiếp mang về.
Minh Oái và Minh Trăn vừa vào thì cũng có hai người khác vào sau. Là hai nữ tử, một xanh một trắng, lúc bọn họ xuất hiện thì mùi son phấn nồng nặc hẳn.
Minh Oái vừa quay đầu đã nhìn thấy công chúa Ninh Đức và Gia Hàn, sắc mặt lập tức chìm xuống.
Công chúa Ninh Đức che miệng cười: “Minh Oái, ngươi chưa về nhà hả? Hôm nay ngươi làm thơ thật hay nha, mở đầu là gì nhỉ? À đúng rồi, là “Từng đóa hoa sen nở trong hồ”…”
Minh Oái ghét nhất là đọc sách viết chữ, càng không thích ngâm thơ vẽ tranh. Nghe công chúa Ninh Đức nói móc mình thì liếc mắt nhìn nàng ta: “Không phải công chúa cũng chưa về cung sao?”
Công chúa Ninh Đức nói: “Gói hết chỗ y phục này lại cho bản cung, bản cung thưởng cho cung nữ mặc. Minh Oái, ngươi có để ý không? Nếu như có thì bản cung sẽ để lại cho ngươi hai bộ.”
Minh Oái cắn nát răng ngà: “Không có, sao ta có thể để mấy thứ này vào mắt được? Đúng lúc đi ngang qua thôi.”
Ánh mắt quận chúa Gia Hàn rơi vào người Minh Trăn.
Minh Trăn đội mũ lụa nên không thể thấy rõ mặt mũi nàng như thế nào, nàng ngoan ngoãn khéo léo đứng bên cạnh Minh Oái, không phô trương, cực kỳ yên tĩnh. Chỉ dựa vào tư thái tuyệt hảo, dù không thấy mặt cũng khiến người khác cảm nhận đây là một mỹ nhân khiến người ta yêu thương.
Gia Hàn nói: “Vị này là?”
Minh Oái không muốn hai con điên này trêu đùa Minh Trăn, tâm địa của Gia Hàn và Ninh Đức đều ác độc như nhau, nếu biết Minh Trăn thuộc loại ngốc thì không chừng sẽ nói ra điều gì đó không hay. Đến lúc đó một truyền mười, mười truyền trăm, nói không chừng sẽ nói cô nương của Minh gia ai cũng ngu ngốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng ấy kéo Minh Trăn ra phía sau mình: “Tiểu muội trong nhà, người yếu nhiều bệnh nên chưa từng gặp người ngoài. Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi trước.”
“Được.” Gia Hàn gật đầu một cái, hôm nay nàng ta gặp Tần vương nhưng không đạt được kết quả mình mong muốn, tâm trạng cũng không tốt, thấy Minh Oái và Minh Trăn đi qua mình, ánh mắt khẽ liếc về phía cánh cửa cách đó không xa, đột nhiên trong lòng xuất hiện một suy nghĩ ác độc, lúc Minh Trăn đi qua nàng ta lặng lẽ đưa chân mình ra ngáng Minh Trăn một cái.
Quả nhiên vì mang mũ lụa nên Minh Trăn không nhìn rõ, vấp chân lảo đảo lao về phía trước, xém tí nữa ngã nhào xuống đất. Nếu như thực sự ngã xuống đất, mặt nàng sẽ đâm vào thềm cửa, dù nặng hay nhẹ thì chắc chắn xương mũi cũng gãy mất.
May mắn Thiên Cầm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Minh Trăn, động tác của nàng ấy cực nhanh, những người khác không nhìn thấy nàng ấy vừa làm gì.
Minh Trăn vẫn chưa hoàn hồn, nâng tay giữ mũ lụa.
Gia Hàn lạnh lùng nói: “Minh tiểu thư, đi đường cũng phải cẩn thận chứ.”
Minh Trăn: “?”
Minh Oái không biết Gia Hàn ngáng chân Minh Trăn, nàng ấy kéo Minh Trăn: “Đi thôi, xấu hổ chết mất!”
Sau khi Minh Trăn rời đi, công chúa Ninh Đức nhếch miệng: “Ngươi quan tâm các nàng làm gì?”
Gia Hàn cao ngạo nói: “Nàng ta cũng không phải Minh Oái, cũng không làm chuyện gì sai, chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, ta quan tâm chút mà thôi.”
“Ngươi quá lương thiện rồi.” Công chúa Ninh Đức vuốt v3 hoa văn trên vải, chậm rãi chỉ giáo Gia Hàn: “Quá nhân từ thì người thiệt là mình mà thôi. Ta nghe mẫu hậu nói bọn họ cố ý sắp xếp hôn sự cho ngươi, ngươi biết rõ đúng không? Vào hoàng thất lục đục càng nhiều hơn, Gia Hàn, ngươi cũng phải học cách tranh giành, không nên quá thanh cao.”
Tim Gia Hàn như bị người nắm chặt. Nàng ta biết người đó chắc chắn không phải là Tần vương. Hai phe này đối chọi nhau như nước với lửa, là kẻ địch của nhau, dù nàng ta và Tần vương yêu nhau nhưng cũng không thể ở cùng một chỗ được. Dù đối phương có gặp nàng ta cũng phải làm như không quen biết.
Nàng ta biết có lẽ mình sẽ phải gả cho Kỳ Diên.
Nhưng… Gia Hàn cực kỳ chướng mắt tên Kỳ Diên ngu ngốc nhu nhược không có chủ kiến này, sống hai mươi năm trên cuộc đời mà chuyện gì, bất kể xấu hay không xấu thì hắn ta cũng cần Sở gia và hoàng đế thu dọn tàn cục rối rắm, cái đồ vô trách nhiệm, ngu xuẩn, thối nát thì sao xứng với nàng ta được?
Dù sao phụ thân nàng ta cũng là Tráng Vũ Hầu nổi danh lừng lẫy, mà nàng ta cũng là người am hiểu thư họa, có danh xưng tài nữ, dung mạo cũng mỹ lệ, chỉ xếp sau Ninh Đức mà thôi.
Gia Hàn lạnh lùng nói: “Không biết di mẫu có tính toán gì không?”
“Tứ hoàng huynh, mẫu hậu đã không còn trông cậy gì nữa rồi, bây giờ đã có ý muốn đặt hắn sang một bên.” Ninh Đức nói: “Mấy năm nay, biểu hiện của Ngũ hoàng huynh không tệ, mẫu hậu có ý định muốn ngươi kết duyên với Ngũ hoàng huynh.”
Kỳ Tu không có tiếng tăm gì, không hề nổi bật như Kỳ Sùng.
Trong lòng Gia Hàn thất vọng đau khổ nhưng lại không biểu hiện ra ngoài: “Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, đến lúc đó xem di mẫu sắp xếp như thế nào rồi nói tiếp.”
Ở bên khác, sau khi Minh Trăn ra ngoài mới nói với Minh Oái: “Nàng ngáng chân muội.”
Minh Oái: “?”
Minh Trăn giải thích: “Cô nương mặc y phục trắng cố tình duỗi chân ngáng đường A Trăn.”
Minh Trăn biết thế nào là cố tình và vô tình, Gia Hàn đứng đó muốn duỗi chân cũng không duỗi xa như vậy được. 
Sắc mặt Minh Oái thay đổi liên tục: “Hai con tiện nhân này! Suốt ngày làm chuyện xấu, chuyên môn nghĩ cách bắt nạt bản tiểu thư!”
Nhưng Minh Oái cũng không còn cách nào khác. Mẫu thân công chúa Ninh Đức đắc sủng mãi, địa vị phụ thân Gia Hàn trong triều cũng cực cao, đương nhiên nàng ấy không có khả năng nhục mạ hai người họ được.
Chỉ có thể nói vài lời nguyển rủa ở sau lưng thôi.
Tâm trạng tốt đều bị Ninh Đức và Gia Hàn phá hỏng, Minh Oái cũng không còn tâm trạng nhìn ngắm nghía gì nữa nên đành mang theo Minh Trăn trở về.
Những năm này nàng ấy bị hai người này chọc giận không ít lần, lần này lại liên lụy đến Minh Trăn bị Gia Hàn bắt nạt, Minh Oái cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng dường như Minh Trăn hoàn toàn không để trong lòng, không hề mang thù. Minh Oái bị oan ức gì cũng sẽ ghi thù, tương lai sẽ trả lại gấp bội.
Nàng ấy nhéo nhéo mặt Minh Trăn: “Không tức hả?”
Minh Trăn nắm tay Minh Oái: “Đừng chọc mặt muội.”
Sao mọi người cứ thích sờ mặt nàng vậy…
Minh Trăn nói: “A Trăn cũng tức giận nhưng vô dụng, A Trăn không thể làm gì được.”
Tất nhiên nàng không thích Gia Hàn như con rắn độc đột nhiên cắn người một cái, lại còn giả vờ như bản thân không làm gì.
So sánh với Minh Oái quang minh chính đại làm mọi chuyện thì nàng ấy vẫn tốt hơn.
Minh Oái thở dài một hơi, nâng cằm nói: “Cũng đúng.”
“Nhưng…” Minh Trăn suy nghĩ một chút rồi nói: “A Trăn có thể chán ghét nàng ta với tỷ tỷ.”
Minh Oái bĩu môi: “Muội chán ghét thì làm được gì chứ?”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ. Đối với nàng ấy bây giờ mà nói, có thêm một người cùng chiến tuyến với mình là chuyện tốt, phiền nhất chính là không làm được gì, bị người ngoài bắt nạt còn nói thêm câu “đã tha thứ” “đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, ta không để trong lòng đâu”, ngốc như vậy thì Minh Oái chỉ muốn đá một cước ra khỏi kinh thành cho xong.
Thái độ của Minh Trăn rất hợp ý Minh Oái.
Dù sao các nàng cũng là người một nhà.
Minh Trăn xoa xoa ngón tay: “Làm vậy cũng vô dụng.”
Nàng nhớ đến điểm tâm hôm nay Tân Dạ mới mua, Minh Trăn lấy trong ngăn kéo nhỏ ra mấy miếng điểm tâm: “Tỷ tỷ ăn kẹo đi, ăn rồi sẽ quên hết những chuyện không vui.”

Minh Oái hờ hững cắn một miếng đậu đỏ giòn xốp sau đó nhìn những món điểm tâm mới mua này, cũng không ít, còn có các loại kẹo khác, mấy loại bánh ngọt còn có mứt hoa quả.
Minh Oái biết cửa hàng này, là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng trong kinh thành, có thể so với ngự trù trong cung, mười lượng bạc tuyệt đối không thể mua được nhiều như vậy, có lẽ Minh Trăn phải bỏ tiền riêng của mình vào thêm.
Ăn điểm tâm xong tâm trạng của Minh Oái cũng tốt lên nhiều: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (1), hiện tại các nàng xuân phong đắc ý, không chừng ngày nào Tần vương lên làm vua thì sẽ giết mấy nghìn người của hai nhà đó đấy.”
(1) ngạn ngữ Trung Quốc. Sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây thì 30 năm sau lại chuyển sang phía Đông.
Minh Trăn nói: “Tần vương không giết nhiều người như vậy, ngài ấy là người tốt hiếm có trong thiên hạ.”
Lời còn chưa dứt Minh Trăn mới nhớ ra nơi này không được phép nhắc đến Tần vương cho nên nhanh chóng ngậm miệng lại.
 Minh Oái nghĩ Minh Trăn không biết những chuyện chém đầu kia, tiểu cô nương trong sáng như vậy, chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện những nam nhân kia đều giẫm lên máu thịt của người khác để làm bậc thang bước lên trên.
Nàng ấy chống cằm, không tranh luận với Minh Trăn: “Được rồi, muội nói gì thì chính là vậy, có lẽ muội ở trong điền trang lâu ngày nên nghe nhiều lời khen của bách tính về hắn.”
Bách tính bình thường đều dựa vào kết quả để đánh giá người khác.
Tứ hoàng tử ở kinh thành ăn sung mặc sướng, Sở gia vươn tay nối giáo cho giặc cho nên bọn họ là người xấu. Bệ hạ đáng thương hiện tại đang bị gian thần làm mờ mắt nên mới có thế cục không tốt như bây giờ.
Còn Tần vương thì sao?
Tần vương điện hạ có chiến công hiển hách, đã dẹp không ít phản loạn, còn bắt nhiều tham quan, thật sự mang đến hi vọng cho bách tính nên mọi người đều khen ngợi hắn.
Hơn nữa nghe nói Tần vương điện hạ không chỉ văn thao võ lược mà còn có xinh đẹp tuấn mỹ, lỗi lạc xuất sắc, là người tình trong mộng của các khuê nữ.
Đủ loại lời khen như vậy cũng đủ để Minh Trăn vừa nghe đến tên Tần vương đã khen ngợi.
Minh Oái là đích nữ phủ An Quốc công, là quý nữ nổi tiếng ở kinh thành, mặc dù tính tình hơi kiêu ngạo nhưng tầm nhìn lại không hạn hẹp chút nào, La thị cũng không trói buộc nàng ấy cho nên nàng ấy hiểu rõ những thứ đằng sau, cũng biết được nhiều chuyện ở kinh thành. Có rất nhiều chuyện không đơn giản như những gì dân chúng thấy, đằng sau đó đều là âm mưu và sự giả dối.
Tần vương dẹp phản loạn là trách nhiệm của hắn, về phần bắt tham quan gì đó… Những người bị bắt đều là người của Sở thị cả.
Sở gia không có công lao gì với người dân, bọn họ cũng không có đầu óc để nghĩ đến những chuyện này. Kế hoạch của Tần vương sâu xa hơn nhiều, hắn biết tầm quan trọng của lòng dân cho nên mới xây dựng hình tượng một vương gia hiền hậu.
Bản chất bên trong… từ ánh mắt và biểu cảm lạnh lùng của hắn cũng có thể nhìn được nam nhân này là một người vô tình, tất cả đều là thủ đoạn để hắn có thể cướp đoạt và củng cố quyền thế địa vị của mình mà thôi, có lẽ thứ duy nhất Tần vương yêu chỉ có hoàng vị.
Minh Oái nói: “Thích Tần vương cũng không sai, bây giờ muội cảm thấy hắn tốt cũng không sai. Tất cả là bởi vì muội chưa từng gặp hắn, chờ đến khi muội gặp hắn rồi bị ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của hắn nhìn lướt qua cũng đủ để dọa không dám gặp lại hắn rồi.”
Minh Trăn vừa ăn bánh ngọt vừa nói: “Được nha.”
Minh Oái thấy nàng ngoan ngoãn ngồi bên, lại nhìn gương mặt của Minh Trăn, sự ghen ghét trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Cũng được, mỹ mạo này ở trên người Minh Trăn còn đỡ hơn người khác, nếu là người ngoài hoặc tiện nhân Gia Hàn thì Minh Oái sẽ tức giận đến mức phun ra máu mất.
Đến cửa phủ, Minh Oái nhảy trên xe xuống, Thiên Cầm đỡ Minh Trăn xuống sau. Hai người đang định vào cửa chính, gã sai vặt giữ cửa nhanh chóng thỉnh an Minh Oái: “Chào Lục tiểu thư!”
Minh Oái nhẹ gật đầu: “Hôm nay trong nhà có khách sao?”
“Ôn công tử đến, gần đây ngài ấy vẫn thường xuyên ghé qua phủ.”
Cũng vì lòng nhiệt tình của Ôn Hồng mà Minh Nghĩa Hùng cảm thấy người trẻ tuổi này không chỉ có học vấn tốt mà người cũng khiêm tốn ôn nhã không phải là người có mắt cao hơn đầu cho nên càng thêm thích Ôn Hồng.
Nghĩ đến Ôn Hồng, Minh Oái đã cảm thấy buồn bực khó chịu. Vốn dĩ nàng ấy còn cảm thấy chuyện này là bình thường, cảm thấy mị lực của mình lớn nên có một khoảng thời gian khá đắc chí, bây giờ càng nghĩ Minh Oái càng thấy đối phương thấp kém không chịu nổi, tên tiểu tử này hoàn toàn không xứng với bất kì con gái nào của An Quốc công cả.
Minh Oái không muốn để người này nhìn thấy Minh Trăn sau đó nước miếng chảy dài ba thước, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rợn người, nàng ấy nói với Minh Trăn: “A Trăn, đội mũ lụa lên.”
Minh Trăn mang mũ lụa lên, đi bên trái Minh Oái.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Minh Oái, hai người vừa đi vào đã thấy An Quốc công đang nói chuyện với Ôn Hồng ở đại sảnh, Ôn Hồng mặc y phục màu xanh, ở bên cạnh An Quốc công uy mãnh cũng lộ ra vẻ nho nhã lịch sự, công minh liêm khiết… Khó trách có thể lừa được An Quốc công. 
Thấy bọn họ, Minh Oái dừng lại: “Phụ thân, Ôn công tử.”
Minh Trăn cũng dừng lại theo nàng ấy.
Ánh mắt Ôn Hồng đảo qua đích tiểu thư mặc y phục lộng lẫy sau đó dừng lại trên người thiếu nữ nhỏ yếu đội mũ lụa.
Dáng người của thiếu nữ vô cùng đẹp, đôi bàn tay giấu trong tay áo, không để lộ bất kỳ thứ gì ra ngoài nên nhìn vô cùng bí ẩn khiến người khác không khỏi tò mò về nàng.
Minh Nghĩa Hùng trầm giọng hỏi: “Sao con lại mang A Trăn ra ngoài?”
Đây là tiểu thư A Trăn? Là con gái ngốc tên A Trăn muốn gả cho hắn ta?
Minh Oái nói: “Muội ấy ở trong phủ không làm gì nên con mang ra ngoài nhìn ngắm đường phố một chút.”
Minh Nghĩa Hùng nói: “Về sau ít ra ngoài thôi, đừng có suốt ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.”
Minh Oái hơi hơi không vui: “Được, con đã biết, chúng con đi trước.”
Sau khi Minh Oái và Minh Trăn rời đi, Ôn Hồng mới nói: “Người bên cạnh chính là Cửu tiểu thư sao?”
Minh Nghĩa Hùng nói: “Từ trước đến giờ nàng đều ngoan ngoãn khéo léo, tuy không nhạy bén bằng đích nữ nhưng cũng không tùy tiện, tính tình vô cùng dịu dàng.”
Xem ra ngoài dáng đẹp, người đẹp ra thì còn là một tiểu cô nương dễ kiểm soát.
Sau khi trở về, Minh Oái và Minh Trăn sang chỗ của La thị, nói cho bà ta về chuyện của Ôn Hồng, vì chuyện liên quan đến Minh Trăn nên không nói Minh Trăn tránh đi chỗ khác.

La thị nghe xong thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Người này chắc hẳn là cho rằng bản thân có xí tài hoa và dung mạo thì có thể dụ đích nữ vọng tộc vứt bỏ thể diện mà đi với hắn, cũng biết lợi dụng tình cảm quá rồi.”
Minh Oái cẩn thận suy nghĩ, nàng ấy cũng có suy nghĩ này.
La thị nói: “Nếu hắn muốn hại người khác, muốn mượn Minh gia chúng ta để trèo lên thì mọi thứ trước mắt đều là vỏ bọc của hắn. Thôi được, ta sẽ nhắc nhở lão gia nhưng xưa nay lão gia không thích người khác xen vào việc của mình, không thể trực tiếp nói ra được, nếu không lão gia sẽ tức giận.”
Minh Oái lắc đầu: “Phụ thân sẽ nghĩ chúng ta chê họ Ôn kia nghèo khổ, hắn ta giả vờ trước mặt phụ thân rất tài.”
La thị bĩu môi: “Phu thê nghèo hèn thì trăm chuyện cần suy nghĩ, ngày tháng sau này chỉ có suy nghĩ đến củi gạo dầu muối mà thôi, người ta đồng ý thì không sao nhưng ta không nỡ gả con đến nhà người ta chịu khổ như vậy.”
Minh Oái nhìn La thị, không phải La thị cũng đang tính kế đấy chứ? Tính kế cũng được, là đương gia chủ mẫu cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi.
Minh Oái lại nhẹ nhàng gật đầu: “Nương nói đúng.”
Nàng ấy ngồi cạnh La thị, La thị kéo tay Minh Oái qua, sau đó sờ lên mặt nàng ấy: “Hôm nay mấy người Ninh Đức có bắt nạt con không? Mặc dù chuyện này không tiện đưa lên triều đình nhưng nếu như các nàng tiếp tục bắt nạt con thì cũng phải để lão gia nói với Hoàng thượng cho chúng ta một lời giải thích.”
Minh Trăn thấy La thị và Minh Oái thân thiết với nhau thì trong lòng vô cùng hâm mộ.
Sau khi đi ra ngoài nghe được tiếng chim ríu rít, nàng nhìn thấy một con chim nhỏ tha côn trùng về cho chim nhỏ đang gào khóc đòi ăn trong tổ.
Trong lòng Minh Trăn cảm thấy tổn thương.
Trên đường đi về phòng, ở góc rẽ xuất hiện thêm một người, Thiên Cầm không kịp để ý cũng giật nảy mình.
Nàng ấy lạnh lùng nâng mắt nhìn người trước mặt: “Ôn công tử, ngài có chuyện sao?”
Ôn Hồng chắp tay một cái: “Ta chỉ muốn trò chuyện vài câu với tiểu thư mà thôi.”
Minh Trăn gặp nam tử lạ mặt thì không muốn để ý đến chút nào, cộng với việc trong phòng đang buồn bực nên ngay cả mũ lụa nàng cũng không bỏ xuống, dáng vẻ như muốn đi qua.
Ôn Hồng nói: “Có lẽ tiểu thư cảm thấy ta không có gì cả, trong lòng cũng không muốn nhưng ta đồng ý đối xử tốt với tiểu thư.”
Minh Trăn cảm thấy kinh ngạc, đây là ai vậy? Nói những lời khó hiểu này để làm gì?
Ôn Hồng biết tiểu thư khuê nữ bình thường đều không chịu nổi cô đơn, dáng vẻ hắn ta cũng coi như tuấn tú, dịu dàng nghiêm túc, rất dễ khiến các cô nương vui vẻ, các cô nương ở nhà lão gia trong thị trấn đều âm thầm đưa khăn tay cho hắn ta.
Thiên Cầm thầm mắng hắn ta mặt dày không có liêm sỉ, Minh Trăn lên tiếng: “Ta không biết ngươi, điện… Người bên ngoài nói không có chuyện mà tự nhiên ân cần thì đều không phải người tốt.”
Nhân lúc Ôn Hồng còn kinh ngạc không biết nên làm gì, Minh Trăn trực tiếp rời đi.
Ban đêm chuyện này đã truyền đến tai Kỳ Sùng. Nhưng vì ám vệ ở quá xa, giọng Minh Trăn lại nhẹ nên y không thể nghe được Minh Trăn nói gì.
Kỳ Sùng lại nghe thành một phiên bản khác.
Tài tử giai nhân gặp mặt trong vườn, tài tử hứa hẹn một đời một kiếp đối xử tốt với tiểu cô nương.
Sau khi tiểu cô nương trở về như có điều cần suy nghĩ, luôn buồn bực, sợ là đã mê muội tên tài tử này.
Minh Trăn lớn vậy rồi cũng nên biết yêu là gì, cũng nên khổ sở vì tình.
Nghĩ đến đây…
Lý Phúc bưng một ly trà qua, vừa đến tay Kỳ Sùng, nắp trà làm bằng ngọc tốt nhất đã xuất hiện một vết nứt, ngay sau đó trực tiếp vỡ tan.
Lý Phúc nhanh chóng quỳ xuống.
Kỳ Sùng nheo mắt: “Sao hắn ta vẫn chưa chết?”
Lý Phúc: “…”
Kỳ Sùng chỉ nói muốn điều tra Ôn Hồng nhưng mới qua một ngày mà thôi, quê quán Ôn Hồng cách kinh thành khá xa, sao có thể có tin tức ngay được? Huống hồ hiện giờ Ôn Hồng vẫn là quan viên triều đình, trước đó Kỳ Sùng không đưa mệnh lệnh cụ thể nên Lý Phúc cũng không dám tự tiện động thủ.
Lý Phúc cảm thấy không khí xung quanh Kỳ Sùng bây giờ cực lạnh, y nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nô tài nghe nói quận chúa Gia Hàn bắt nạt cô nương nhà chúng ta ở ven hồ Ngọc.”
Minh Trăn rất dễ khiến người khác muốn trêu chọc vì nàng quá mềm mại ngoan ngoãn nhưng nam nhân nuôi nàng trở nên mềm mại ngoan ngoãn như vậy thì…
Không ai trêu nổi đâu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương