Cậy Quân Sủng

Chương 15: Cậy quân sủng



Chương 15: 
 
Có Tần vương trợ giúp, bên phía Ngu Hoài Phong cũng yên tâm hơn nhiều. So với phe cánh Sở quý phi, hắn vẫn tin nhân phẩm và nhân mạch của Tần vương hơn.
 
Nhưng sau khi nhìn thấy Minh Trăn, Ngu Hoài Phong cứ nhớ mãi không quên. Dung mạo, hình dáng của Minh Trăn khiến Ngu Hoài Phong cảm thấy vừa quen thuộc lại thân thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai ngày sau, một đoàn người muốn rời triều Lăng, về nước Li. Đêm lạnh như nước, Ngu Hoài Phong nâng bút vẽ một bé gái vô cùng sống động.
 
Phù Thanh Hạo đứng bên nhìn.
 
Ngu Hoài Phong thở dài: “Hi vọng mẫu phi sinh hạ một muội muội, bản vương muốn một người muội muội.”
 
Phù Thanh Hạo nói: “Thuộc hạ phái người bắt một đứa bé trên đường cái về.”
 
“Đừng đi.” Ngu Hoài Phong lạnh lẽo nhìn hắn ta một cái: “Bản vương cũng không thích tiểu cô nương linh tinh. Nếu như là A Trăn của vị ở phủ Tần vương kia thì ngược lại bản vương có thể suy nghĩ một chút.”
 

A Trăn lớn lên đáng yêu, nghe giọng cũng đã có cảm tình, đặc biệt khiến cho người khác vui vẻ, Ngu Hoài Phong không có khả năng không thích.
 
Phù Thanh Hạo cười một tiếng: “Ngài cũng nên trở về, rời triều Tễ mấy tháng, có lẽ công việc đã chất đống nơi rồi. Điện hạ cũng không cần nhớ lại những chuyện khác.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngu Hoài Phong thở dài một hơi, nửa thật nửa giả nói: “Bản vương chỉ là không cam lòng, tòa băng sơn như Tần vương cũng có muội muội nũng nịu, bản vương lại lẻ loi hiu quạnh một mình, không người đau không người thương. Nếu như có thể mang một vương nữ trở về, thúc phụ chắc sẽ vui vẻ mà xây cho nàng một tòa cung điện mới cũng nên.”
 
Vốn dĩ không có ý định mang theo Minh Trăn, nếu như để cho người bên cạnh Sở phi phát hiện Kỳ Sùng mang con gái của An Quốc công nuôi giống như tiểu sủng vật thì chắc chắn sẽ gây xôn xao dữ lắm.
 
Nhưng cuối cùng Kỳ Sùng lại thay đổi chủ ý, vẫn dẫn theo Minh Trăn.
 
Mười năm sau đó, Minh Trăn đều ở trong phủ của Kỳ Sùng.
 
Mười năm này bên Ngu Hoài Phong cũng không hỏi thăm xem có tin tức gì cho mình không, dù có Tần vương hỗ trợ tìm kiếm nhưng cũng không có thu hoạch được gì.
 
Minh Trăn đã cập kê.
 
Nhưng trong mắt Kỳ Sùng, Minh Trăn vẫn là một tiểu cô nương không hiểu chuyện như cũ.
 
Sau khi Minh Trăn cập kê một năm, trong kinh thành xảy ra một chuyện quan trọng, thái hậu băng hà, đã mất đi sự chèn ép của thái hậu, Sở phi được hoàng đế nâng lên làm hoàng hậu, Tứ hoàng tử Kỳ Diên, Ngũ hoàng tử Kỳ Tu dưới gối Sở phi cũng danh chính ngôn thuận trở thành con trai trưởng.
 
Bốn năm trước, Kỳ Sùng đã hai mươi, cũng đã đến tuổi thành thân. Chỉ là, Kỳ Sùng không có động tĩnh gì, hoàng đế cũng không muốn Kỳ Sùng thông qua việc thành hôn mà thu về được thế lực lớn. Cho nên đã lấy việc Thái hậu bệnh nặng rồi băng hà để trì hoãn nhiều lần.
 
Bây giờ Kỳ Sùng ngày càng bận rộn, mấy tháng liên tiếp đều ở phương Bắc xử lý thiên tai, lúc trở về đã là đầu hạ.
 
Đầu hạ này không giống đầu hạ mười năm trước, Lý Phúc nhìn già đi mấy phần, vẫn như cũ an bài hạ nhân thu dọn đồ đi hành cung.
 
Những năm qua đều hành cung ở Nhược Sơn, năm ngoái sơn trang nghỉ mát mới xây xong cho nên muốn đến hành cung Cảnh Sơn nghỉ mát. Vì là lần đầu nên sau khi Lý Phúc trở về từ bên Kỳ Sùng, những chuyện phải làm cũng nhiều hơn một chút.
 
Vào cửa thấy Minh Trăn, Lý Phúc hỏi: “Ngoài Thiên Cầm và Tân Dạ, Minh cô nương muốn dẫn những người nào đi nữa?”
 
Minh Trăn đưa lưng về phía Lý Phúc, uể oải nằm nghiêng trên giường, giọng nói cũng nàng đã không còn bập bẹ non nớt như ngày bé, mà là mỹ lệ du dương, trời sinh mang theo mấy phần trong veo mê người: “Ai cũng được, công công tùy ý chọn đi.”
 
Lý Phúc tiến lên: “Lần này Tần vương điện hạ trở về mang cho cô nương rất nhiều đồ chơi, có…”

 
Nhớ đến đồ Tần vương mang về cho Minh Trăn, trong thoáng chốc Lý Phúc không biết nên nói thế nào.
 
Những năm gần đây, Tần vương và Minh Trăn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, xa nhau ít nhất cũng khoảng hai ba tháng, nhiều thì nửa năm đến một năm, Minh Trăn đã trổ mã thành đại cô nương, Tần vương còn mua cái gì mà trống lúc lắc, cửu liên hoàn (1) của con nít chơi, cũng không sợ Minh cô nương tức giận ném xuống đất.
 
Lý Phúc khó trả lời, đẩy hết lên người Tần vương: “Cô nương tự mình hỏi điện hạ là được.”
 
Minh Trăn hờ hững trả lời, nàng duỗi lưng mệt mỏi, tóc dài lỏng lẻo rơi xuống nơi cổ tay: “Đã lâu không gặp công công và điện hạ rồi.”
 
“Điện hạ vẫn luôn bận rộn.” Lý Phúc cười cười, “Cô nương đừng tức giận. Thiên Cầm, mau tới giúp cô nương rửa mặt chải đầu. Bữa tối đã chuẩn bị xong, chuẩn bị cho cô nương dùng bữa. Hôm nay, điện hạ dùng bữa trong cung, cô nương không cần phải đợi, nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai chúng ta sẽ đi đến hành cung Cảnh Sơn.”
 
Minh Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
 
Đến lúc Minh Trăn đứng lên, Lý Phúc mới phát hiện mấy tháng nay Minh Trăn cao thêm không ít, đã sớm không phải là tiểu cô nương nhỏ bé ngày trước.
 
Điều duy nhất không tốt đó chính là quá mảnh mai, ngày bé Minh Trăn thích ăn, hiện tại lại không có khẩu vị, ngày càng gầy đi hệt như cành liễu rủ trong gió. Bữa tối chỉ dùng một bát canh gà tổ yến, ăn một cuốn chỉ bạc (2), sau đó cũng không ăn thêm gì.
 
Trời rất nhanh đã sẩm tối, đến khi Thiên Cầm hầu hạ Minh Trăn tắm rửa thay quần áo xong thì sắc trời cũng tối hẳn.
 
Đèn giữa phủ Tần vương đã được thắp lên, ngọn lửa ấm áp từ đèn lưu ly tỏa ra khiến hơi thở trầm ổn của phủ đệ tăng thêm mấy phần tráng lệ.
 
Vì khẩu vị không tốt, ăn tối cũng không tiêu hóa được, Minh Trăn không cho Thiên Cầm đi theo mình, tự mình cầm một chiếc đèn nhỏ chậm rãi tản bộ trong phủ Tần vương.
 
Đến khi nàng tản bộ về, mặt trăng đã lên cao. Đêm như thế này không thích hợp để nghỉ ngơi sớm.
 
Kỳ Sùng cũng trở về phủ Tần vương, Uất Trì Tịnh đi sau lưng Kỳ Sùng: “Năm nay Li vương lại muốn đến kinh thành chúng ta, mấy năm nay nước Li đã mua sắm ba trăm vạn lượng tơ lụa ở Quế Châu…”
 
Lời chưa dứt, Uất Trì Tịnh đã ngửi được hương hoa nhè nhẹ.
 
Y và Kỳ Sùng đưa mắt nhìn về phía xa, một thiếu nữ mặc áo lụa màu khói thêu hoa tím cầm đèn đi tới, Minh Trăn chuyên tâm đi đường, cũng không thấy bóng người lờ mờ ở phía xa, khi đến dưới mái hiên mới nghe được một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: “A Trăn.”
 
Minh Trăn ngước mắt: “Điện hạ?”
 
Uất Trì Tịnh đã gặp qua Minh Trăn mấy năm trước, lúc ấy y đã không tin tưởng vào mắt mình, giờ thấy Minh Trăn lại càng không tin vào mắt mình hơn, cảm thấy có phải mình nhìn nhầm đây là hồ yêu hay không.

 
Minh Trăn có một đôi mắt khiến người khác yêu thương, nhìn mắt nàng thì sẽ không thể cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của nàng.
 
Đột nhiên nàng thấy Kỳ Sùng, cảm thấy rất vui cho nên nhào vào trong ngực Kỳ Sùng như cũ. Lúc trước chỉ có thể ôm đùi Kỳ Sùng, bây giờ đã có thể đến ngực Kỳ Sùng.
 
Minh Trăn nhón chân lên ôm lấy cổ Kỳ Sùng: “Điện hạ, có phải A Trăn cao hơn rồi không?”
 
Uất Trì Tịnh ngạc nhiên, cứng ngắc nhìn Kỳ Sùng.
 
Kỳ Sùng tỉnh táo ấn Minh Trăn xuống: “Đứng vững. Đúng là không hơn không ít, nhưng gầy hơn, có phải bọn họ không chăm sóc tốt?”
 
Minh Trăn lắc đầu: “Là khẩu vị của ta không tốt, ăn không vào.”
 
Minh Trăn quả thực duyên dáng yêu kiều hơn những cô nương khác.
 
Nhưng đứng cạnh trước mặt Tần vương cao lớn, Minh Trăn vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như cũ.
 
Kỳ Sùng bế Minh Trăn lên, nhìn Uất Trì Tịnh: “Ngươi lui xuống đi.”
 
Uất Trì Tịnh nhìn Tần vương ôm Minh Trăn vào trong phòng, luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ nhưng chính y lại không nói ra được.
 
(1) Cửu liên hoàn: Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. … Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống.

 
(2) Cuốn chỉ bạc: một món ăn vặt truyền thống đặc trưng, cũng là món ăn vặt nổi tiếng ở khu vực Bắc Kinh – Thiên Tân. Ngoài hấp, nó cũng có thể được nướng trong lò cho đến khi chín vàng. Món ăn này thường được sử dụng như một món ăn nhẹ trong tiệc. Bên trong món ăn có màu trắng, mềm ngọt.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương