Chuyện liên quan tới Dương Tuyết Nhi cũng không thật sự dài dẳng như cô nghĩ, đã từng có thời điểm cô cho rằng hai người sẽ dây dưa cả đời, nhưng đến khi Lâm Thi Dĩnh cầm trên tay phong thư, cũng là lúc Dương Tuyết Nhi có mặt ở Italy.
“Chị Winnie, cái gì đây?” Bên trong phòng thu âm, Quý Hân Di tò mò đi đến, từ lúc mở phong thư ra Lâm Thi Dĩnh cứ đứng ngây người.
“A, không có gì đâu.” Lâm Thi Dĩnh cười cười lắc đầu, sẵn giấu đi bức ảnh trong phong thư. Nhưng mấy cái hành động mờ ám này càng làm cho Quý Hân Di tò mò mà nhìn vào, chỉ là khi cô nàng vừa nhìn thấy sắc mặt liền rất khó coi, Quý Hân Di chỉ vào bức ảnh, căng thẳng nhìn Lâm Thi Dĩnh “Chị Winnie, cái này…”
Bức ảnh trong tay Lâm Thi Dĩnh rõ ràng là hai người phụ nữ, đang ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhân vật chính rõ ràng là Lâm thị và Hàn yêu nghiệt nha.
“Chị Winnie, có người đang uy hiếp chị phải không?” Nhìn bức hình ngoại trừ chuyện Lâm Thi Dĩnh bị uy hiếp ra, Quý Hân Di không nghĩ ra được chuyện gì khác. Phong ba bão táp mới vừa đi qua thôi nếu mấy bức ảnh này lòi ra thì khác nào giết đi sự nghiệp của Lâm Thi Dĩnh? Mặc dù lúc họp báo Lâm Thi Dĩnh không có quyết liệt phủ nhận, nhưng mấy dạng người nhà báo rất hay kiếm chuyện bới móc mà…
“Hân Di, không cần lo lắng vậy đâu.”
“Làm sao không lo lắng được ạ? Winnie, chị đang chuẩn bị ra solo đó.! Tin tức này mà bùng ra thì mọi công sức đổ sông đổ bể hết đó.!” Tuy tính chất quan trọng như nào Quý Hân Di không có nói ra, nhưng sự căng thẳng và vẻ mặt quan tâm đều là từ nội tâm cô mà phát ra ngoài.
Nhìn Quý Hân Di luống cuống như gà mắc đẻ làm Lâm Thi Dĩnh cười ra tiếng. Mà nhìn Lâm thị cười như vậy càng làm Quý tiểu muội bối rối. “Chị còn cười nữa hả?! Không được em phải nói với chế Nhẫn.” Đương nhiên phải nói rồi, Quý Hân Di nôn nóng lôi điện thoại ra. Chưa kịp bấm đã bị người ta cản lại.
“Được rồi mà, đừng lo lắng quá. Không có gì thật mà.”
“Chời. Sao không có gì được.!”
Lâm Thi Dĩnh dở khóc dở cười nhìn người đang rống to, sau mới chậm rãi giải thích. “Cái này là bạn của chị gái chị gửi tới mà. Nên làm gì có chuyện được, đúng không?”
“A?”
Lâm Thi Dĩnh đưa phong thư trong tay ra rồi chỉ vào vài chữ viết tay tinh tế, “Thấy không, Dương Tuyết Nhi là bạn của chị chị. Cũng là bạn của chị hơn hai mươi năm, vì vậy nên không cần lo lắng nha.”
“Thật không?” Quý Hân Di nghi hoặc nhìn phong thư rồi lại nhìn vẻ mặt yêu kiều đang cười kia, không thể trách Quý tiểu muội được đâu, Lâm Thi Dĩnh bây giờ là nhân vật trọng điểm phải được bảo vệ cẩn thận, sự nghiệp sau này có thành công hay không đều là do lần solo này quyết định cả đấy. Nếu có giá trị lợi dụng, công ty sẽ mắt nhắm mắt mở, còn nếu không…
Lâm Thi Dĩnh gật đầu, mỉm cười nói, “Đương nhiên rồi, chị lừa cục cưng làm gì. Vì vậy nên đừng lo nữa nhe.”
Nhìn thái độ thành khẩn của Lâm Thi Dĩnh, Quý Hân Di mới hơi hơi an tâm, đối với đoạn tình yêu này cô so với mọi người đều ủng hộ hơn, cũng sợ nó hợ những người còn lại, còn vì sao lại sợ ư? Ừm….
“Phải rồi!.” Lâm Thi Dĩnh đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô nghiêm mặy hạ giọng hỏi, “Tiểu Di, vị kia nhà em hôm nay về phải không?”
“Dạ, sao vậy ạ?”
“Hừm, mấy giờ?”
Nghe hỏi vậy làm Quý Hân Di hiêú kỳ hỏi ngược, “Tầm 2 giờ trưa, có gì hả chị?”
“Haha, không có, vậy thôi chị đi luyện tập nha. Tiểu Di cũng phải cố gắng ghi âm nha.”
Lâm Thi Dĩnh đưa phong thư vào túi rồi đứng dậy đi ra ngoài. Mặc dù cửa đã đóng Quý Hân Di vẫn nghe được thanh âm gượng cười.
Hôm nay Hàn Duẫn Nghiên từ Nhật trở về, nàng lần này phải bay hẳn mấy chuyến quốc, thoáng chốc cũng đã qua một tuần từ sự kiện kia. Chỉ là lần này đi đi về về nàng cũng không thèm báo thời gian cho Lâm Thi Dĩnh biết, dù sao nàng vẫn còn chiến tranh lạnh với Lâm Thi Dĩnh mà, lý do thì cũng không gì quá lớn lao.
Từ máy bay đi xuống, Hàn Duẫn không xoa xoa cổ, mấy ngày bay vòng vèo trên trời nên cơ thể nàng mệt mỏi là đúng rồi, với cả chắc cũng bị cảm rồi, mới đứng dưới mặt trời tí đã choáng muốn bể đầu rồi.
Theo sau Hàn Duẫn Nghiên còn có mấy người nữa, Lâm Ngữ Lôi đi lên phía trước hỏi, “Duẫn Nghiên, cùng đi spa không?”
Hàn Duẫn Nghiên lắc đầu vẻ mặt xin lỗi, “không được, tớ muốn về nhà ngủ một giấc đã.”
“À hiểu, hiểu rồi.” Lâm Ngữ Lôi vẻ mặt gian xảo, “Coi ra là trưởng thừa vụ Hàn đây muốn đi thông báo tin tức cho vị đại minh tinh kia thì có.”
Chuyện của Lâm thị và Hàn thị tuy không ai nói ra nói vô, cơ mà làm sao qua mắt được những người thân thiết được, đương nhiên Lâm Ngữ Lôi dòm ra là cái chắc rồi.
Đối với sự trêu chọc này Hàn Duẫn Nghiên chỉ cười cười không nói gì.
“Cũng tốt đi. Cơ mà thiệt tình nhà, phụ nữ có vợ phát là dòm đâu cũng thấy khác mà.” Lâm Ngữ Lôi lắc đầu, lấy 200 tệ mua thêm sự kính nể dành cho Lâm đại đầu gỗ. Thiệt không biết người kia dùng bao nhiêu nỗ lực cùng can đảm trực tiếp thu phục Hàn yêu nghiệt này.
“Vậy thôi, chúc hai người vui vẻ nha.” Không tiếp tục miễn cưỡng, Lâm Ngữ Lôi cùng với mấy đồng nghiệp leo lên xe đã đợi sẵn.
Dù là được chúc vui vẻ nhưng Hàn Duẫn Nghiên vẫn đứng lắc đầu có điểm buồn cười. Có điều Lâm Ngữ Lôi nói không sai, nàng thật muốn gặp đầu gỗ kia, muốn chia sẽ cùng người ta tin vui nữa mà. Vậy nên khi ngồi trong xe nàng không đi về nhà mà trực tiếp ghé phòng thu. Tung tích của Lâm Thi Dĩnh, Hàn Duẫn Nghiên biết rõ lắm, tự chế Nhẫn báo cáo hết rồi.
Có lẽ chúng ta ai cũng biết, thế giới này toàn là dòm mặt gửi vàng. Hàn Duẫn Nghiên một thân y phục tiếp viên đi tới cửa phòng thu, bảo an chỗ phòng thu chỉ trừng lớn mắt nhìn nàng chớ chả thèm cản, tận cho đến khi Hàn yêu nghiệt vào thang máy ánh mắt của bảo an mới thu lại. Quái nha, ngôi sao chói mắt như vậy sao hắn nhớ không được ta? Rõ ràng xinh đẹp nhìn phát phải nhớ ngay chớ ta….
Hàn Duẫn Nghiên dựa vào trí nhớ đi lên lầu ba, dựa theo lời Mao Nhẫn thì chiều này Lâm đầu gỗ sẽ thu âm ở phòng số 2. Dọc trên đường đi, có rất nhiều người nhìn nàng, thời điểm Hàn Duẫn Nghiên đi đến phòng số hai liền gặp một người.
“Hàn Duẫn Nghiên.” Giọng nói này rất lạnh, còn mang theo địch ý.
“Chu Kiều Lâm.” Hàn Duẫn Nghiên nhìn người đối diện. Gọi chuẩn xác tên.
Tình địch mà gặp nhau, giương cung bạt kiếm là chuyện thường thôi đúng không? Vậy nên trên hành lang rộng bay giờ cung kiếm bay đầy đầu rồi.
Chu Kiều Lâm duy trì vẻ mặt khó coi không thiện cảm, thầm thương một người đã có người yêu, dù là ai cũng không thể giả vờ vui vẻ, còn cả đến cơ hội cạnh tranh cũng không có nữa là….
“Sao cô ở đây?”
“Chị Nhẫn nói cho biết.” Hàn Duẫn Nghiên bình tĩnh trả lời.
Chu Kiều Lâm nhíu mày, gọi chị Nhẫn thân mật như vậy à? “Chỗ này là phòng thu âm, người ngoài không được tùy tiện vào, cô có thẻ nhân viên à?”
Đương nhiên Hàn yêu nghiệt không có thẻ rồi, nhưng nàng là quang minh chính đại đi vào chớ bộ. Chu Kiều Lâm ở một bên trào phúng cười, người từ trước đến giờ không bao giờ chịu yếu thế làm sao để đối phương toại ý ngạo nghễ được, đôi chân dài mang vớ đen nhấc lên phía trước, nàng gật gù, “Xác thực, chỗ này an ninh rất tốt.”
Gọi nàng một tiếng Hàn yêu nghiệt quả không sai mà, ở phương diện chủ khách rõ ràng nàng vẫn rất tự tin khiêu khích. Lâm đại đầu gỗ thua lòi mắt dưới tay nàng là không chút thiệt thòi.
Chu Kiều Lâm đen mặt nhìn Hàn Duẫn Nghiên.
“Cô không xứng với cậu ấy.”
“Đấy là cô chủ quan quyết định thôi.”
“Cô chỉ mang lại phiền phức cho sự nghiệp cậu ấy.” Phụ nữ đố kị rất đáng sợ, Chu Kiều Lâm trực tiếp nói thẳng, nhưng so với cô có người còn ác hơn nhiều.
“Cậu ấy yêu tôi.” Hàn Duẫn Nghiên một đao đoạt mạng.
3
Đây là sự thật, sự thật không thể cãi lại. Tình yêu nào cũng sẽ tàn khốc như vậy, gây thương tích như vậy. Một câu này không khác nào cứa vào tâm Chu Kiều Lâm một vệt dài.
Hàn Duẫn Nghiên nhìn người cách nàng năm bước chân, bao đau thương trên mặt cũng đều thu vào mắt, có nên cảm thông không? Đương nhiên không, nàng sẽ không cảm thông với đối phương. Không có bất kỳ ai có thể hào phóng trong tình yêu cả, nếu là của nàng, nàng sẽ không màng mà trân quý mà giữ lại, còn nếu không, nàng sẽ thoải mái bước đi cùng buông bỏ, giống như Liễu Chân vậy. Đây là con người nàng, màng có thể chúc phúc cho đối thủ, nhưng sẽ không hư tình giả ý thông cảm.
Trận chiến không khói súng bị một giọng nói làm gián đoạn.
Mới vừa đẩy cửa ra, Lâm Thi Dĩnh trợn mắt ngoác mồm dòm người không nên ở đây.
“Hàn Duẫn Nghiên, tại sao cậu ở đây?”
Hàn Duẫn Nghiên nhăn mặt, nghe kiểu gì cũng thấy Lâm thị đang ghét bỏ nàng vậy ta??
“Sao? Không hoan nghênh tôi à?”
Hôm nay Lâm Thi Dĩnh không có cột tóc, mái tóc vàng trước giờ đã được nhuộm nâu, tóc xoã dài càng làm cho cô thêm vẻ nữ tính thành thục. Chỉ tiếc là cái vẻ ngoài kia bị nụ cười tiếp theo phá sạch sành sanh.
“Nào có nào có! Khà khà” Lâm Thi Dĩnh cười lấy lòng. Cô đâu có quên chuyện cô bị dày vô lãnh cung đâu.
“Thật à?”
“Đương nhiên thiệt! Tuyệt đối thiệt luôn.!”
Vẻ mặt kiên định của Lâm thị làm Hàn yêu nghiệt có chút buồn cười nên quyết định buông tha cho cô một lần.
Cảm giác được sự an toàn Lâm Thi Dĩnh thở phào, đến bây giờ cô mới phát hiện ra trên hành lang còn có người nữa, cô quay đầu nhìn thấy Chu Kiều Lâm, liền cười cười nói, “Kiều Lâm, cậu cũng ở đây hả?”
“Ừm.”
Chu Kiều Lâm nhìn Lâm Thi Dĩnh thật sâu, bao điều muốn nói chỉ có thể nuốt vào trong, tiếp đó bổ sung thêm, “Tôi đứng đây lâu rồi.”
Chuyện ba người, hai người thương nhau, một thương thầm, chuyện nghĩ thì rối chớ cũng đơn giản cực kỳ.
Lâm Thi Dĩnh là cái đại đầu gỗ không sai một li, bầu không khí căng thẳng vậy mà dòm không ra lý do, “Kiều Lâm, cậu đi thu âm đi. Tôi về trước nhe.”
“Lâm Thi Dĩnh.” Chu Kiều Lâm đột nhiên gọi tên người muốn đi.
Lâm đầu gỗ rốt cuộc cũng cảm thấy có chỗ không đúng, một Chu Kiều Lâm ánh mắt quyết tiệt, một Hàn Duẫn Nghiên im lặng kỳ quái, “Kiều Lâm, cậu sao vậy?”
“…Tôi chớ album solo của cậu.”
“Hả?” Lâm Thi Dĩnh gật đầu “Yên tâm, thu xong sẽ đưa cậu một cái luôn.”
Hàn Duẫn Nghiên ở trong lòng khẽ lắc đầu, đáy mắt phức tạp của Chu Kiều Lâm nàng còn nhìn thấy rõ rõ ràng ràng vậy mà, thậm chi trong mắt còn có ít lệ trong suốt nữa mà. Vậy so với trực tiếp từ chối thì giả vờ không nhìn ra sẽ tốt hơn sao?
“Vậy tôi đi trước.”
Chu Kiều Lâm không nhìn Lâm Thi Dĩnh, cô sợ đối phương nhìn thấy vẻ giãy dụa thống khổ của mình, cô yêu Lâm Thi Dĩnh, cho nên cô hy vọng có thể lưu lại trong lòng đối phương hình tượng đẹp nhất.
Trong hành lang bât giờ còn lại hai người đang nắm tay nhau.
“Như vậy tốt sao?”
“Ừm, tốt vô cùng luôn.”
“…đúng là đầu gỗ mà.”
“Nè nè! Tớ không có bị điếc nha.” Lâm Thi Dĩnh không phục phản biện.
Không phục thì sao? Chống án hữu dụng hả?
Hàn Duẫn Nghiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn người đang tức giận, sau đó tiêu sái bước đi. Mặc kệ người phía sau.
“Hàn Duẫn Nghiên, cậu sao không nói chuyện? Vẫn còn giận hả?”
“Hàn Duẫn Nghiên, sao cậu đột xuất tới tìm tớ vậy? Là nhớ tớ đúng không?”
“Hàn Duẫn Nghiên, cậu đừng có ngại mà.”
Thiệt là quá ồn ào mà, ồn đến người điếc còn bực nói chi đến thính lực nhạy bén Hàn Duẫn Nghiên.
Lâm Thi Dĩnh không thể tin nổi nhìn khuôn mặt phía trước, trên môi là dư vị ấm áp ướt át, đây cũng không phải lần đầu hai người hôn nhau, cơ mà cứ mỗi lần Hàn Duẫn Nghiên đánh lén thành công, là cô sẽ bất tri bất giác phiến hồng cả mặt.
“Cậu..tôi…cậu…” Lâm Thi Dĩnh đỏ mặt nhìn đông ngó tây, vẻ mặt thanh lẻ ửng hộ ngoài trừ chút hoang mang là thật nhiều k1ch thích cùng ngọt ngào.
“Chỗ này là công ty đó.! Cậu không biết hả?”
Biết chớ, nàng đương nhiên biết.
“Thì sao?” Hàn Duẫn Nghiên buồn cười hỏi lại.
“Uầy…” Bị hỏi ngược một câu làm Lâm thị cứng họng không biết trả lời sao.
Hàn Duẫn Nghiên như tiểu ác ma li3m li3m môi trên, khoé miệng cong lên, thừa dịp đối phương chưa hoàn hồn lần thứ hai hôn thêm một cái lên môi.
Nếu không biết nên nói gi thì tốt nhất vẫn là nên hôn đi. Đúng không?
~~~~Hoàn~~~~~~
1
Ha, cuối cùng cũng xong rồi, thật xin lỗi vì để truyện ngừng lâu như vậy. Cơ bản p thấy cái kết này chưa trọn cho những nhân vật còn lại, có lẽ tác giả hơi chú trọng 2 nhân vật chính, có lẽ vậy. Riêng mình vào một lúc rỗi hơi buồn đời sẽ tự viết một vài phiên ngoại cho bộ này.
Anw, cám ơn mọi người đã cùng mình lấp hố. Hy vọng có thể gặp lại mọi người ở những bộ khác, hy vọng vậy.
Thân mến.!