Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 36: Chương 36



Tháng 9 đến với làn gió mùa thu dịu dàng, làm rụng những chiếc lá được nắng hạ nhuộm vàng, và thổi vào trái tim của những người đang yêu một thứ tình cảm nhẹ nhàng, sâu lắng.
Chu Nhất Dương cũng bắt đầu trở lại trường học sau một kì thực tập ngắn.

Phó Dật Thần nói, để chào mừng cậu quay lại trường, muốn mời cậu đi chơi suối nước nóng.
Đương nhiên là chỉ có 2 người đi, 3 ngày 2 đêm.
Địa điểm là một suối nước khoáng được bao bọc bởi núi non trùng điệp, cách thành phố B khoảng 120 km.
Vì ở sâu trong núi, nên tuy mới tháng 9, nhưng thời tiết ở đó có phần lạnh hơn so với vùng đồng bằng, rất thích hợp để đi tắm suối nước nóng.
Suối nước nóng đó đã có từ rất lâu, nhưng không nhiều người biết đến vì nó ở sâu trong núi, Phó Dật Thần đã chọn nơi đây vì nó rất yên tĩnh, cơ sở vật chất cũng không tồi.

Nghe nói chủ nhân của khu suối nước nóng này mở ra chỉ để giải trí cho vui, không quan trọng khách nhiều hay ít.
Chu Nhất Dương ban đầu nghe nói là chỉ có 2 người đi, cậu có hơi ngại, định từ chối.

Nhưng Phó Dật Thần năn nỉ ghê quá, nào là vì chỉ có bây giờ tôi mới được rảnh rỗi, vì cậu sắp trở lại trường, chúng ta không có nhiều thời gian đi chơi, vân vân và mây mây.

Vì thế nên Chu Nhất Dương mới mềm lòng, lại đồng ý.
Lần này Phó Dật Thần tự lái xe đi, anh muốn hai người hoàn toàn có không gian riêng tư.
Vì khu suối nước nóng không nhiều khách, nên không cần phải đặt phòng trước, bao giờ đến cũng có phòng sẵn.
Khu suối nước nóng được xây theo phong cách cổ trang, đi vào là hai khóm trúc hai bên, rồi cả đình, viện để khách ngồi chơi, hóng gió.

Khu nhà chính thì là kiểu biệt viện ngày xưa, có hai tầng, hoàn toàn được xây bằng gỗ.

Cửa phòng cũng là kiểu cửa kéo, ngoài ra còn có sân vườn với rất nhiều hoa cỏ.
Phó Dật Thần với Chu Nhất Dương sau khi gửi xe xong thì đi vào đặt phòng.

Khách ở đây quả thật là rất ít, chỉ có vài người.

Hai người chọn phòng trên tầng 2, vì Chu Nhất Dương bảo có ban công.
Lúc Phó Dật Thần đang nói chuyện với nhân viên ở đây về những vấn đề đồ ăn rồi quần áo thì Chu Nhất Dương đưa mắt quan sát xung quanh.
Đột nhiên cậu thấy một bóng dáng quen thuộc vừa lướt qua tầm mắt.
Là Tô Kỳ Phong, à nhầm, là thầy giáo Tô chủ nhiệm khoa của Chu Nhất Dương.
Cậu định ra chào hỏi thầy thì thấy thầy đã khuất ở hành lang tầng 2, thầy đi lên tầng.

Sau đó khi thầy mở cửa phòng ra, Chu Nhất Dương nhìn thấy một người đàn ông khác ở trong phòng, thấy thầy vào thì vui vẻ chạy ra.
Ủa??? Sao lại thấy quen quen??
Chu Nhất Dương lục tìm trong trí nhớ của mình mấy giây rồi chợt nhận ra, là ảnh đế Mạc Tư Nhuệ mà (chương 20 có nhắc đến nha).
Mạc Tư Nhuệ định ôm Tô Kỳ Phong thì bị đẩy ra, sau đó hai người vào phòng, đóng cửa lại.
Sau đó làm gì trong phòng thì không biết.
Phó Dật Thần nói chuyện xong với nhân viên thì định bảo Chu Nhất Dương lên nhận phòng, nhưng thấy cậu đang nhìn lên tầng hai của khu biệt viện đối diện.
“Này, cậu nhìn gì thế?”
Chu Nhất Dương mới quay ra, làm vẻ mặt thần bí với Phó Dật Thần rồi ghé tai anh nói nhỏ: “Lên phòng rồi nói.”
Hai người lên phòng, là phòng có hai giường, thì Chu Nhất Dương mới kể lại chuyện vừa nãy cậu chứng kiến.
“Anh biết không? Hồi đi dã ngoại đầu năm nay tôi cũng nghi nghi rồi, nhưng không ngờ là đúng thật.

Mà hai người, trông cũng xứng đôi phết.”
“Thầy bảo thầy tin cậu, mà giờ cậu nói cho tôi thế à?” – Phó Dật Thần trêu ghẹo.
Chu Nhất Dương nghe xong, liền làm mặt giận dỗi.
“Này, hai người công khai như thế rồi, thì không còn gọi là bí mật nữa, nhưng tôi chỉ nói với mình anh là vì tôi tin tưởng anh, anh còn nhiều chuyện.”
Thấy giọng điệu cậu có vẻ giận dữ, Phó Dật Thần hơi rén, vội xuống nước, nắm lấy tay cậu lắc lắc, làm bộ xin lỗi.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy.”
Chu Nhất Dương tuy ngoài mặt vẫn có vẻ tức giận, nhưng tim đã mềm nhũn thành nước rồi.
Phó Dật Thần càng ngày càng làm cậu u mê rồi!!!
Otoke??!!
Hai người nói chuyện một lúc thì xuống tầng, đi tham quan xung quanh.

Sau đó ăn trưa, nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều thì đi trải nghiệm những hoạt động của khu suối nước nóng như học vẽ, học viết thư pháp, có thể thuê quần áo cổ trang để chụp ảnh, còn được trèo cây hái quả với sự bảo hộ của nhân viên nữa.
Đến chiều muộn thì hai người đi tắm, à thì, đương nhiên là tắm chung rồi!!!

Và đương nhiên là Chu Nhất Dương cũng có mặc thêm đồ trước khi xuống.
Phó Dật Thần xuống nước sau, vì thế Chu Nhất Dương có cơ hội được ngắm body của anh.
Thực sự là, quá mờ lem luôn.
Cậu có chút ngại ngùng, mặt không biết là bị hơi nước làm cho đỏ ửng hay là vì sự xuất hiện của Phó Dật Thần nữa.
Đỉnh điểm là, Phó Dật Thần còn nói muốn kì lưng cho cậu nữa.
Oimeoi, ai đó cứu cậu đi!!!!
Chu Nhất Dương lắc đầu nguầy nguậy, cương quyết nói không thì Phó Dật Thần chỉ sang khu bên cạnh, chỉ cách khu suối của họ một bức tường đá nhỏ.
Chu Nhất Dương ghé mắt sang.

Khi nhìn thấy cạnh tượng trước mắt, cậu trố mắt ra.

Ừm thì, tuy là đọc truyện và xem phim không ít, nhưng mà tận mắt chứng kiến thì quá là ba chấm……
Là Tô Kỳ Phong và Mạc Tư Nhuệ đang hôn nhau, mà chính xác là Mạc Tư Nhuệ ép Tô Kỳ Phong vào vách đá, ra sức hôn.
Chu Nhất Dương chợt nhớ đến tin đồn trên trang chủ của trường, hình như chủ nhiệm nốt khoa cậu năm nay thì thầy Tô sẽ nghỉ việc thì phải, để thầy kinh doanh.
Còn trước đó, ảnh đế Mạc Tư Nhuệ từng tuyên bố sẽ không nhận phim nữa, lui vào trong, làm một nhà sản xuất phim.
Chà, đúng là sức mạnh của tình yêu có khác!!
Chu Nhất Dương thấy mình cứ nhìn người ta mãi thì cũng kì, nên cậu thu hồi tầm mắt, quay lại tắm.
Mặt cậu đã đỏ ửng, cậu mắng Phó Dật Thần.
“Anh bảo tôi xem cái gì thế hả?”
Phó Dật Thần làm mặt vô tội, nói: “Thì, tôi định cho cậu xem hai người đó ban nãy kì lưng cho nhau mà.”
Được rồi, là cậu nhìn không đúng thời điểm.
Chu Nhất Dương không nói chuyện nữa, thở dài một hơi, rồi chìm cả người xuống, chỉ lộ cái đầu nhỏ.
Cậu quay lưng về phía Phó Dật Thần, nghĩ đến mối quan hệ của Tô Kỳ Phong và Mạc Tư Nhuệ, rồi lại đến mối quan hệ của cậu và Phó Dật Thần.
Phó Dật Thần từ phía sau, chầm chầm tiến lại, khẽ ôm cậu vào lòng, lưng cậu áp sát vào ngực anh.

Chu Nhất Dương giật mình, định thoát ra nhưng Phó Dật Thần lại càng giữ chặt.
“Làm thế này có tác dụng tốt cho cơ thể.” – Giọng nói trầm ấm của Phó Dật Thần từ đằng sau truyền tới, nhuộm đỏ tai Chu Nhất Dương luôn.
“Ai, ai nói vậy?”
“Tôi nói vậy.

Gió hơi lạnh, để tôi ôm cậu một lát đi.”
Chu Nhất Dương chịu thua luôn, mặt thì đỏ nhưng vẫn tình nguyên cho Phó Dật Thần ôm.
Chỉ có điều, ôm một lúc thì Chu Nhất Dương cảm thấy, thứ đó của Phó Dật Thần ở phía sau cứ hơi cọ xát với m*ng cậu.
Cậu ngại ngùng, cương quyết đẩy anh ra rồi trèo lên bờ.
Phó Dật Thần cũng lên bờ theo.

Hai người nghỉ ngơi tầm một tiếng đồng hồ rồi đi ăn.
Ăn tối xong, thì đi massage thư giãn, thả lỏng.
Chu Nhất Dương vì thoải mái quá mà suýt ngủ gật, Phó Dật Thần nói nếu cậu không dậy, anh sẽ bế cậu về.

Chu Nhất Dương trong cơn buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê không hiểu sao lại mặc kệ để anh bế.
Anh ôm chặt cậu vào lòng rồi bế lên phòng.

Lúc đặt cậu xuống giường, thì đột nhiên Chu Nhất Dương mơ màng ôm lấy cổ Phó Dật Thần giữ anh lại, rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương