Chu Nhất Dương nhờ Hứa Gia Minh điểm danh hộ mình, sau đó dành cả ngày thứ 6 đi chơi với Thẩm Triết.
Trước đó, lúc xuống máy bay, Phó Dật Thần đã gọi điện cho Chu Nhất Dương, nhưng kết quả là cậu đi quẩy, không nghe máy.
Lúc mở máy ra, Chu Nhất Dương thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Cậu gọi lại cho anh, thì ngay lập tức thấy đầu bên kia bắt máy.
Chớt cậu rồi, Phó Dật Thần mà hỏi cậu đi đâu thì trả lời như nào.
Nói là mới nhậm chức quản lí nên muốn đi quậy một bữa để thể hiện “uy quyền” của mình à?
Không hiểu sao Chu Nhất Dương không muốn để anh biết chuyện cậu đã đi uống rượu đến quá nửa đêm và ngủ một phát tới chiều.
Cuối cùng cậu quyết định nói với anh rằng cậu bị ốm.
Chỉ là, thái độ của Phó Dật Thần nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Cậu bị ốm à? Uống thuốc chưa? Có chịu nằm nghỉ ngơi không thế hay lại chạy ra ngoài.
Nghỉ học ở trường đi.
Tôi sẽ cố tranh thủ công việc, bay về với cậu rồi lại bay đi Pháp sau cũng được.” – Tiếng Phó Dật Thần gấp gáp.
Chu Nhất Dương đột nhiên không biết phải nói sao nữa.
Anh ta nói anh ta sẽ tranh thủ bay về với cậu.
Kể cả khi cậu ốm thật, bố mẹ cậu cũng không đến mức này.
Im lặng một lát, cậu lên tiếng.
“Tôi vẫn ổn, anh cứ làm việc đi, không cần bay về đâu.
Sốt nhẹ thôi ấy mà, uống thuốc rồi, bây giờ cũng đỡ rồi.”
Nghe cậu nói vậy, anh mới đỡ lo hơn chút, dặn dò cậu thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Y như một người vợ dặn chồng vậy!!!
Thẩm Triết múc cháo ra bát cho Chu Nhất Dương, rồi ngồi đối diện nhìn cậu ăn.
“Anh chắc…ăn trưa rồi nhỉ?”
Chứ sao anh cứ nhìn tôi ghê vậy?!!
Thẩm Triết gật gật.
“Mai anh muốn đi chơi đâu?”
“Ừm, anh muốn…”
“Ê này, từ chối nhà ma nhé!!!!”
Thẩm Triết chưa nói xong, Chu Nhất Dương đã ngắt lời anh.
Nghe cậu nói, anh cười một nụ cười “bí hiểm”.
“Chà, Dương hiểu anh quá nhỉ?”
“Thế anh đi với trợ lí của anh ấy.”
Thẩm Triết thấy bộ dạng mèo nhỏ xù lông của cậu thì lấy tay xoa xoa đầu cậu, rồi nói.
“Có phải chỉ đi mình nhà ma thôi đâu mà?”
“Thế anh muốn đi đâu nữa?”
“Đi khu vui chơi, khu mới mở mà toàn mấy trò mạo hiểm ấy.
Xong rồi tối đi ăn nướng ngoài trời.”
Chu Nhất Dương nuốt xong miếng cháo mới trả lời.
“Thế còn được.”
Thẩm Triết ở lại nhà Chu Nhất Dương luôn, vì theo lời anh bảo “để cho tiện”.
Chu Nhất Dương ban đầu cũng không đồng ý, nhưng xong nghĩ lại, cậu đỡ phải nấu ăn, mà Thẩm Triết còn thuê người đến dọn dẹp nhà cho cậu nữa.
Suy cho cùng, vẫn là cậu được lợi nhỉ?
Buổi tối ăn xong hai người chơi game, xem phim rồi đi ngủ.
Ừm, Thẩm Triết muốn ngủ cùng cho ấm, nhưng tất nhiên là Chu Nhất Dương không đồng ý rồi!
Sáng hôm sau, Chu Nhất Dương vì nghe giọng hát hay như quạ kêu của Thẩm Triết mà tự mò dậy.
Xuống bếp, đã thấy anh đang tất bật chuẩn bị bữa sáng.
Tay còn cầm cái muỗng to đùng giả làm đàn guitar gảy gảy rồi hát.
Đây có phải là “khi bạn muốn làm ca sĩ nhưng bố mẹ bắt làm diễn viên không?”
Tuy hiện nay có rất nhiều diễn viên hát hay, kiêm luôn ca sĩ.
Nhưng Thẩm Triết là ngoại lệ.
Ai nói mặt đẹp thì hát hay???!!
Bữa sáng ăn bánh mì trứng và một cốc sữa nóng, xong xuôi thì hai người đi thay đồ.
Chu Nhất Dương mặc sweater màu xám mix với quần bò ống rộng.
Còn Thẩm Triết mặc áo hoodie màu trắng, bên ngoài mặc áo khoác đen.
Có người quen là người nổi tiếng chính là khi bạn ra ngoài cùng người đó, bạn cũng phải tự coi mình là người nổi tiếng.
Đi đến khu nhà ma, trước khi xuống xe, nào là đội mũ, đeo khẩu trang.
Thẩm Triết đeo thêm một cái kính nữa thì hai người mới ra ngoài.
Vì hôm nay không phải ngày nghỉ nên cũng không có quá nhiều người đến.
Lúc vào nhà ma, Thẩm Triết mới cởi bỏ khẩu trang.
Nhà ma hôm nay có chủ đề là ma cà rồng.
Thực ra dùng chân nghĩ cũng biết Chu Nhất Dương hét như thế nào, còn kinh dị hơn cả tiếng nhạc trong nhà ma, dọa cho mấy nhân viên giả ma cũng phải giật mình.
Một anh trai ló đầu từ trên trần nhà xuống, Chu Nhất Dương hét khiến anh ta bị tụt hẳn cả người xuống, dây cáp treo lơ lửng.
Anh ta thề, kể cả có trả gấp đôi tiền anh ta cũng không bao giờ làm việc này nữa.
May là cuối cùng cũng ra khỏi nhà ma, bàn tay Chu Nhất Dương đã đầy mồ hôi, nhưng bước đi vẫn phải vững vàng.
Thẩm Triết thấy cậu như vậy chỉ biết cười ngặt nghẽo.
Đến khu vui chơi những trò chơi mạo hiểm, là sở trường của Chu Nhất Dương.
Trò nào cậu cũng chơi rất hăng hái, thành ra chơi xong thì nóng người.
Cậu lại theo thói quen ở nhà, nóng là cởi áo ngoài ra.
Lúc giơ tay cởi áo bên ngoài, tuy bên trong là một chiếc áo cộc, nhưng vẫn lộ eo.
Eo nhỏ, và rất trắng.
Mắt Thẩm Triết cứ dán vào eo cậu.
“Này, eo của em là bao nhiêu thế?”
“64”
“Anh sờ chút được không?”
Nghe Thẩm Triết nói câu đó, cậu nghi hoặc nhìn anh.
“Anh xem lại xem chú có múi hay không thôi.”
Chu Nhất Dương bấy giờ mới tin, hơi vén áo lên cho anh.
“Múi thì không có, nhưng có cơ bụng.”.