Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 10: Luyện kiếm trong đầm



Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nước Minh Nguyệt đầm trong suốt tới tận đáy. Người ta thường nói, nước mà quá trong thì không có cá. Nhưng trong đầm nước trong vắt lại có một loài cá kỳ dị dài khoảng gần thước. Theo lời của Đoạn Thanh Vân thì đây là một loại tuyết ngư hiếm thấy. Thịt của nó rất ngon, có tác dụng đả thông kinh mạch. Đặc biệt là đối với người luyện kiếm trước khi Trúc Cơ, sau khi ăn nó sẽ có trợ giúp rất nhiều cho việc tu luyện Kiếm Nguyên khí. Chúng chỉ sinh sống ở rất sâu trong những cái đầm lớn. Người bình thường cơ bản rất khó bắt. Sở dĩ xuất hiện ở đây, chắc là do bơi vào sông ngầm dưới đất rồi theo cái thác rơi vào trong đầm. Từ đó mà sinh sôi nảy nở.

Đợi sau khi Lục Thanh và Dư Cập Hóa so chiêu xong, Đoạn Thanh Vân cũng đã xuống nước bắt được một con tuyết ngư dài hơn một thước. Bốn người nhóm lửa, rồi xiên tuyết ngư lên một cánh cây. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh, Đoạn Thanh Vân lấy ra bốn năm cái bình. Hắn đắc ý cười với Lục Thanh, sau đó mở ra, rắc mỗi thứ một ít lên trên thân tuyết ngư. Một lát sau, tuyết ngư dần chuyển sang màu vàng, tỏa ra một mùi thơm béo ngậy. Khiến cho mấy người thèm đến chảy cả nước miếng. Ngay cả Triệu Thiên Diệp vốn vẫn lạnh lùng cũng phải nhìn chằm chằm vào động tác của Đoạn Thanh Vân.

Không thể không nói, Đoạn Thanh Vân rất có tài nấu nướng. Sau khi hắn loay hoay một lúc, ba người Lục Thanh cùng giơ tay cầm lấy một khúc cá. Bọn họ cũng chẳng để ý tới lớp mỡ nóng bỏng, đưa miệng cắn ngay lấy một miếng. Lớp da tuyết ngư rất giòn, khiến cho Lục Thanh thiếu chút nữa thì nhanh chóng cắn mất cả đầu lưỡi. Khi nuốt miếng thịt tuyết ngư vào bụng, Lục Thanh cảm nhận được từ trong đan điền có một luồng hơi ấm dâng lên. Làn hơi ấm đó di chuyển khắp toàn thân sau đó lại quay trở về đan điền hòa vào trong Kiếm Nguyên khí do Húc Nhật tâm kinh sinh ra. Lượng Kiếm Nguyên khí thoáng phình ra sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng Lục Thanh hết sức mức rỡ khi phát hiện ra Kiếm Nguyên khí trong cơ thể đã tăng lên thêm một chút. Mặc dù chỉ một chút rất nhỏ, nhưng vẫn là có.

Điểm tâm xong, bốn người tự tản ra luyện kiếm. Lục Thanh cởi trần đi xuống đầm nước. Khi tới độ sâu khoảng ba tấc, liền xuất hiện một số dòng nước ngầm chảy qua đùi hắn. Cũng may, Lục Thanh đã luyện kiếm được ba năm nên hạ bàn rất vững chãi. Vì thế thân thể hắn chỉ thoáng lay động một chút rồi lại đứng vững.

Suy nghĩ kỹ lưỡng những gì Dư Cập Hóa chỉ điểm, Vương Lâm có rất nhiều điều lĩnh ngộ. Hắn lập tức triển khai Triêu Dương thất thức. Hắc Thiết kiếm hóa thành một làn ánh sáng tím, chém xuống nước. Khi thanh kiếm vừa mới bắt đầu tiếp xúc với mặt nước, Lục Thanh có thể cảm thấy rõ được lực cản trên tay tăng lên rất nhiều. Vô số giọt nước bắn lên không trung, đồng thời trên mặt nước hiện lên những con sóng lớn. Sau khi thi triển thức thứ nhất Bạt Vân Kiến Nhật, Vương Lâm có thể cảm nhận được bản thân không thể nắm vững được phương hướng của kiếm. Mà ngay cả Kiếm Nguyên khí trong có thể cũng tiêu hao nhanh hơn trên bờ tới ba lần. Mặc dù uy thế vẫn mạnh mẽ, nhưng trên thực tế thì tốc độ và sự phản ứng đều giảm xuống, chỉ được chút hình thức mà thôi.

Chẳng có gì tức giận. Lục Thanh biết rõ đó là do mình vừa mới thử nên chưa thích ứng được sự thay đổi của lực đạo trong nước. Hắn mới chỉ cố gắng dồn hết sức vận chiêu mà thôi. Mà trên con đường kiếm đạo không thể mới tiếp xúc một lần đã có thể hiểu thông. Cần phải luyện tập không ngừng mới được. Để sau này, khi bản thân có thể vận kình trong nước một cách tự nhiên, chắc chắn lúc lên bờ trình độ kiếm pháp chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Động tác tay của hắn không hề chậm. Cố gắng cảm nhận sự thay đổi của kiếm khi ở trong nước. Từ đó hắn gắng hết sức để cho sự tiêu hao chân khí của mỗi một kiếm từ từ giảm đi. Cứ như vậy, hắn luyện đi luyện lại Triêu Dương thất thức rồi lại tới Đằng Vân cửu thức. Mỗi một lần xuất chiêu, Lục Thanh đều có cảm xúc khác nhau. Khi Kiếm Nguyên khí tiêu hao hết, hắn lại lên bờ ngồi xuống đả tọa. Cứ như vậy, Kiếm Nguyên khí từng chút từng chút một tăng lên. Phương pháp của Lục Thanh đang dùng bây giờ cũng tương tự như phá rồi lại lập.

Lúc ban đầu, thời gian hắn đứng ở trong đầm được khoảng nửa nén nhang. Nhưng đến khi mặt trời bắt đầu lặn, thời gian đã tăng lên tới nửa canh giờ. Trong thời gian đó, Đoạn Thanh Vân lại nổi lửa nướng mấy con Tuyết ngư, giải quyết vấn đề ăn trưa. Do bọn họ không có được tu vi như mấy vị đại trưởng lão nên mỗi ngày vẫn phải ăn đủ ba bữa.

Trên bờ, ba người Dư Cập Hóa đã thu kiếm, đứng im, lẳng lặng quan sát dưới đầm đang có một thân ảnh không ngừng lay động. Ánh mắt cả ba đều có một chút hài lòng. Chỉ có điều mức độ không giống nhau. Dư Cập Hóa và Đoạn Thanh Vân đều mỉm cười mà đứng. Nhưng Triệu Thiên Diệp thi thoảng lại gật đầu, nét mặt không ngừng thay đổi.

Trong đầm, tâm trí của Lục Thanh hoàn toàn đắm chìm vào thanh Hắc Thiết kiếm trong tay, cảm nhận sự thay đổi lúc nó chém xuống nước. Khi hắn thi triển Đằng Vân cửu thức, mặt đầm giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù màu tím. Kiếm quang chém xuống tạo ra mấy cột nước cao hơn trượng. Kiếm Nguyên khí lưu chuyển toàn thân, từ đan điền chạy dọc theo kinh mạch toàn thân. Tâm cảnh của hắn hết sức thoải mái, khiến cho hắc thiết kiếm trong tay cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đột nhiên, trong lúc Lục Thanh đang chìm đắm trong tu luyện thì có một dòng chảy ngầm đột ngột xuất hiện chắn lấy kiếm chiêu của hắn khiến cho nó bị đổi hướng sang một bên. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, Lục Thanh cảm giác cánh tay nhẹ hẳn đi. Hắn giơ tay lên nhìn thì ra Hắc Thiết kiếm đã bị áp lực của Kiếm Nguyên khí và dòng chảy ngầm bẻ gãy. Lục Thanh nhíu mày. Mặc dù Hắc Thiết kiếm được đoán tạo tương đối kỹ càng nhưng do nó được tạo ra từ loại hắc thiết bình thường nhất nên độ cứng cơ bản là không thể chịu nổi áp lực giữa Kiếm Nguyên khí và dòng chảy ngầm.

Hắn bước lên bờ, vận chuyển Kiếm Nguyên công khiến cho nước trên người bốc hơi, sau đó mới mặc quần áo vào. Dư Cập Hóa mở miệng nói:

– Kiếm bị gẫy thì tới Chú Kiếm thất làm một thanh mới. Luyện kiếm cả ngày rồi. Con đường kiếm đạo cần phải có nhiều ngày mới được. Chúng ta về thôi.

Lục Thanh nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

– Sư huynh có biết ở Chú Kiếm thất có quy định gì không? Ta muốn tự mình chú tạo một thanh kiếm.

– A…. – Hai mắt Dư Cập Hóa sáng ngời nhìn Lục Thanh:

– Tiểu sư đệ còn có thể chú kiếm nữa à?

– Đợi đã. – Đoạn Thanh Vân chợt quát to, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh, nói:

– Hơn nửa tháng trước, ta nhân lúc sư phụ không có đây mà mò xuống núi, đi vào Triêu Dương trấn. Vì vậy mà ta được tận mắt chứng kiến gia chủ của Lục gia chú kiếm. Khi thanh Kim Thiên thần kiếm xuất hiện tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, đồng thời trên trời có tiếng sét vang lên. Hơn nữa, ta nghe người dân trong trấn nói gia chủ của Lục gia có một người con, hình như cũng tên là Lục Thanh. Chẳng lẽ đó chính là ngươi? – Hắn nói xong, hai mắt nhìn chăm chú về phía Lục Thanh, nét mặt càng lúc càng khẳng định cho suy đoán của mình.

Nét mặt của Dư Cập Hóa và Triệu Thiên Diệp đứng bên cũng có chút thay đổi. Nghe thấy mập mạp nói vậy, cả hai đều đoán được Lục Thanh chính là người đó. Trước tiên là chưa nói tới chuyện cùng tên họ. Nhưng sư phụ Huyền Thanh rõ ràng không bao giờ lại thu đồ đệ một cách tùy tiện. Hơn nữa, chỉ có người thay mặt gia chủ Lục gia mới ở tuổi này đã đòi tự mình chú kiếm. Mà lúc này, Lục Thanh im lặng không nói gì, rõ ràng là đã thừa nhận. Ánh mắt hắn có một chút u buồn.

Đang cảm thấy hưng phấn, Đoạn Thanh Vân nhận thấy Lục Thanh như vậy liền nghĩ ngay tới tang lễ cách đây nửa tháng. Gia chủ của Lục gia qua đời khiến cho cả Tử Hà tông đều chấn động. Bọn họ cũng đều là đệ tử trên núi nên có nghe thấy chuyện đó. Nhưng do thân phận chưa đủ nên cũng không thể đến dự tang lễ được mà thôi.

Ánh mắt thể hiện một sự xin lỗi, Đoạn Thanh Vân vỗ vỗ vai Lục Thanh, nói:

– Quá khứ qua rồi. Ít nhất thì cha ngươi cũng lưu danh lại trên đời. Ngươi là người làm con phải cảm thấy kiêu ngạo vì điều đó. Đừng thương tâm quá. Nam tử hán đại trượng phu chỉ có thể đổ máu, nhưng không thể rơi lệ một cách dễ dàng.

Ngẩng đầu nhìn Đoạn Thanh Vân, rồi ánh mắt ôn hòa của Triệu Thiên Diệp, Lục Thanh gật đầu một cái cố gắng giữ bình tĩnh. Lúc này, Dư Cập Hóa cũng cười nói:

– Được rồi! Không có việc gì là tốt. Không việc gì phải lo lắng. Có chuyện gì thì cứ nói với chúng ta. Nếu không phải chuyện gì quá lớn, chúng ta vẫn có thể giúp được ngươi.

Lúc này, ánh mặt trời đã xuống được gần một nửa. Bốn người thu dọn mọi thứ rồi lên núi, trở về Triêu Dương cung. Khi bốn người tới trước cửa Triêu Dương cung thì mặt trời chỉ còn một chút. Do Đoạn Thanh Vân dẫn Lục Thanh tới phòng chú kiếm còn Dư Cập Hóa và Triệu Thiên Diệp thì đi tới tàng thư xem một số điển tịch nên bốn người chia ra làm hai hướng.

Phòng chú kiếm ở một góc trong cùng của Triêu Dương cung. Hai người Lục Thanh đi theo một con đường nhỏ rải đá trắng. Hai bên đường trồng toàn những cây cổ thụ tỏa bóng râm mát. Có đủ các cây của cả bốn mùa, do đám đệ tử trồng trọt, chăm sóc.

Ngoài ra, còn rất nhiều loại hoa, tỏa ra mùi hương thơm nức, khiến cho người ta phải thấy say mê. Đi hết con đường đá trắng khoảng mười trượng có một cái ao. Nước trong ao màu lam tỏa ra từng làn hơi lạnh, khiến cho quanh bờ có một lớp sương trắng. Lục Thanh biết đây chính là Bích Hàn đàm.

Nước của nó được lấy từ dòng suối duy nhất trên Phiêu Miễu phong. Nó là loại nước tốt nhất được sử dụng để rèn kiếm. Cũng không biết làm sao mà trên Triêu Dương cung lại có được một cái ao lớn như vậy. Trước khi Lục Vân tiến hành chú tạo Kim Thiên thần kiếm đã phải lên tận Phiêu Miễu phong cầu mãi mới được có ba bốn thùng. Có thể thấy được mức độ quý báu của nó như thế nào.

Trong lúc, Lục Thanh đang cảm thán trong lòng chợt có một thanh âm trầm trầm vang lên:

– Hai vị sư đệ muốn đi đâu? Không biết sư huynh có thể giúp được gì hay không? – Cùng lúc với tiếng nói, một tiếng rống uy vũ vang lên. Thanh âm của tiếng rống lộ rõ một sự uy hiếp khiến cho Lục Thanh không tự chủ được nắm chặt nửa thanh Hắc Thiết kiếm trong tay.

Ngẩng đầu lên nhìn, phía trước có bốn, năm bóng người đang đứng chặn đường hai người. Người cầm đầu chính là Thái Vân bị Triệu Thiên Diệp mắng cho ngày hôm qua.

Lúc này, bên cạnh hắn có một con cự lang cao lớn, với bộ lông màu vàng đang đứng bên. Con cự lang cao khoảng bảy thước, dài hơn trượng. Đôi mắt màu đỏ tỏ rõ sự hung dữ. Nhất là trên cặp răng nanh của nó vẫn còn dính một vết máu. Chứng tỏ nó vừa mới ăn xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương