Trụy Lạc

Chương 40: 40: Nói Cho Cô Biết Anh Thích Cô Bao Nhiêu



Cả trường đều đồn ầm lên rằng Lục Tây Kiêu và Chu Vãn chia tay rồi.
Từ trước đến nay, Lục Tây Kiêu yêu đương đều sẽ không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mà bây giờ nhìn thấy Chu Vãn ở trong trường, anh cũng không chủ động qua tìm cô.
Trên diễn đàn của trường lại sôi nổi một trận.
[Tôi đã nói rồi, người như Lục Tây Kiêu sao có thể hoàn lương được chứ, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay thôi.]
[Nhưng đúng là Chu Vãn ở bên cậu ta rất lâu, hình như là người lâu nhất đó.]
[Có điều Chu Vãn quả thật rất có khí phách, sau khi chia tay cũng không cầu xin Lục Tây Kiêu quay lại với mình, khác hẳn với mấy lần trước của cậu ta.]
[Cầu xin thì cũng có ích gì đâu, có lần nào cầu xin Lục Tây Kiêu quay lại được không, rước thêm nhục thì có.]
———
Vài ngày sau, Lục Tây Kiêu dứt khoát không đến trường, quay về bộ dáng trước kia.
Trong quán bar, ánh sáng mờ ảo làm tăng thêm bầu không khí mờ ám.
Anh ngồi trong đám người, nhưng lại không hòa nhập vào bầu không khí hỗn loạn này được, vẫn lạnh lùng xa cách, không ăn khớp với quán bar này, nhưng cũng đã trở thành phong cảnh hút mắt nhất.
Chưa được một lúc thì có một cô gái cầm ly rượu đi tới: “Có thể mượn chỗ này của các anh không?”
Người đẹp đã yêu cầu, tất nhiên không thể chối từ.
Những người khác nhao nhao đứng dậy dịch chỗ cho cô ta ngồi.
“Có thể ngồi kia không?” Ý cô gái là chỗ bên cạnh Lục Tây Kiêu, chỉ đích danh mục đích đến.
Mọi người vốn do dự, nhưng nghĩ đã vài ngày rồi Chu Vãn không xuất hiện, có lẽ là chia tay thật rồi, lập tức tránh khỏi chỗ bên cạnh Lục Tây Kiêu.
Lúc này, Lục Tây Kiêu mới giương mắt, mí mắt anh cụp xuống, thờ ơ liếc nhìn cô gái, rồi sau đó lại thu hồi ánh mắt, tự nhiên uống rượu.
Cô gái một tay chống cằm, mặt mày trìu mến, chân mày lá liễu nhướng nhẹ: “Anh đẹp trai, một mình uống nhiều có chán không?”
Cô ta đưa ly đến, chạm nhẹ vào miệng ly của Lục Tây Kiêu.
Lục Tây Kiêu tiếp tục uống cạn ly rượu kia, ly thủy tinh đặt xuống bàn trà, anh vẫn không thèm để ý đến.
Cô gái không biết nhụt chí hay khó xử: “Có thể cho em phương thức liên lạc không?”
“Không có hứng thú.”
Đây là câu đầu tiên Lục Tây Kiêu nói với cô ta, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
“Có bạn gái rồi à?”
Lục Tây Kiêu nghiến răng, không nói chuyện.
Cô gái đã gặp quá nhiều loại giả thanh cao trong mấy nơi đàng điếm dâm lạc như vậy, đa phần là ăn chơi trác táng, lấy đâu ra nhiều người thâm tình như vậy, huống chi chàng trai trước mắt này nhìn qua có vẻ yêu đương không ít.
Cô ta cười cười, chớp mắt nhìn Lục Tây Kiêu, lúc mở miệng, giọng điệu mập mờ: “Có thể trở thành bạn gái của anh thì chắc chắn phải rất đẹp nhỉ, so với em thì sao, ai đẹp hơn?”
Đúng là cô ta xinh đẹp, đẹp kiểu trưởng thành, một đôi mắt hồ ly biết quyến rũ người khác.
“So với cô ấy thì…”
Lục Tây Kiêu bỗng nhiên nở nụ cười.
Nghe không ra tâm trạng gì, nhưng đây là lần đầu tiên anh cười trong tối nay.
Anh cười rộ lên lại càng thêm đẹp mắt, lưu manh chọc người, đường cong từ sườn mặt đến yết hầu rất gọn gàng sắc bén, nhưng lại nói ra lời không được dễ nghe cho lắm.
“Cô kém xa.”
Cô gái khẽ giật mình.
Có lẽ chưa từng ăn chè bế môn nào như vậy[2], trên mặt đen thui, không còn chút hứng thú nào, đứng dậy rời đi.
[2] Nguyên văn là 闭门羹 – Bế môn canh: bế môn tạ khách, không cho khách vào nhà, từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.

Ở đây có thể hiểu là cô gái chưa thấy ai từ chối như A Kiêu (Nguồn: vtudien.com).

Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau.
Tưởng Phàm hỏi: “A Kiêu, mày không chia tay với Chu Vãn à?”
Lục Tây Kiêu giương mắt: “Ai nói với mày là chia tay?”
“Mọi người đều nói thế mà, tao cũng nghĩ mấy ngày trước tụi mày cãi nhau ở bệnh viện xong chia tay rồi.”
“Không có.”
“Vậy…”
Tưởng Phàm còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lục Tây Kiêu không có hứng thú phân tích chút cảm xúc của bản thân trong chuyện cũ trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp đứng lên: “Đi đây.”
———
Rời khỏi quán bar, một mình Lục Tây Kiêu đi trên con đường xa hoa trụy lạc, qua một lát, anh vẫn không nhịn được mà cầm điện thoại lên, gọi cho Chu Vãn.
Sau vài tiếng “Tít”.
Giọng nữ máy móc lạnh lẽo vang lên, nói người nghe tạm thời không thể nhận.
Trên mặt Lục Tây Kiêu trầm thêm vài phần, anh cười lạnh một tiếng.
Chu Vãn cô ngược lại là rất có khí phách, nói được thì làm được.
Nói không liên lạc thì sẽ không liên lạc.
Lục Tây Kiêu chặn một chiếc xe lại, đến chỗ Hoàng Bình.
Nhấc tấm mành của siêu thị lên, Hoàng Bình nhìn thấy liền trực tiếp bỏ qua anh, gọi: “Em gái tôi tới rồi.”
Lục Tây Kiêu “Chậc” một tiếng.
Hoàng Bình cũng phát hiện hôm nay đằng sau anh không Chu Vãn đi theo: “Em gái đâu?”
“Mẹ nó, ai là em gái anh?” Giọng anh bực bội.
Hoàng Bình nhìn vẻ mặt của anh, cười rộ lên: “Sao thế, cãi nhau à?”
Lục Tây Kiêu không nói lời nào, cầm lấy bao thuốc trên kệ hàng.
Hoàng Bình: “Có phải cái tình thối này của mày làm người ta tức giận rồi không, đáng đời! Nên trị mày như vậy!”
“Cô ấy muốn chia tay với em.” Lục Tây Kiêu bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói rất nhạt.
Vừa nói ra, Hoàng Bình lập tức sửng sốt.
Tuy trừ Chu Vãn ra, anh ấy chưa từng thấy Lục Tây Kiêu đưa con gái khác đến chỗ anh, nhưng cũng đã được nghe nói không ít sự tích phong lưu của anh, chưa từng thấy anh bị đá.
“Chia tay?”
“Không có.” Dừng một lát, Lục Tây Kiêu bực bội vò đầu: “Không biết.”
“…”
Lục Tây Kiêu quen chiếm thế chủ động trong chuyện yêu đương, như cá gặp nước, qua lại tự do, không bị trói buộc, hôm nay đụng phải cọng rơm hơi cứng, nhưng lại chưa biết học cách cúi đầu như thế nào, bù đắp ra sao.
“Vậy hai đứa là cãi nhau một trận?”
“Xem như thế đi.”
“Tại sao?”
Lục Tây Kiêu lại châm thuốc, nói qua loa chuyện ngày đó với Hoàng Bình.
“Không phải là người ta sợ mày lo lắng sao, cũng không phải đi chơi với đứa khác còn gạt mày.” Hoàng Bình kết luận cho anh: “Từ lúc nào mà mày lại để ý như vậy thế, chẳng lẽ lúc trước mày làm gì đều nói hết cho em ấy à?”
Lục Tây Kiêu cười: “Ông đây chưa từng gạt cô ấy.”
“Đây mà là lừa gạt gì chứ, cái này gọi là…!gọi là…” Hoàng Bình vỗ bàn: “Lời nói dối có thiện ý!”
“Nói với anh không hiểu gì cả.”

“…”
Hoàng Bình buồn cười: “Không phải, nếu bạn gái anh lòng dạ hẹp hòi giống như mày ấy, động một tí là chuyện bé xé ra to, anh cũng muốn chia tay.”
“Em tức không chỉ vì cái này.”
“Vì cái gì nữa?”
Lục Tây Kiêu rũ mắt, phả ra một điếu thuốc, thấp giọng nói: “Cô ấy có chuyện giấu em.”
Hoàng Bình sửng sốt, nhớ lại bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của Chu Vãn, hơi ngạc nhiên “Ồ” một tiếng: “Nhìn không ra, em gái anh vẫn còn có bí mật của em gái cơ đấy.”
Lục Tây Kiêu thờ ơ liếc anh ấy một cái, rốt cuộc Hoàng Bình cũng nghiêm mặt: “Giấu mày cái gì?” Nói xong mới biết là bản thân lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn: “À, nếu mày biết thì sẽ không bảo là giấu mày rồi.”
“…”
Lục Tây Kiêu tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay đút túi, uể oải mà ngửa mặt dựa trên lưng ghế, chiếc đèn sợi đốt trên đỉnh đầu làm anh không mở mắt ra được.
“Nếu như em muốn biết bí mật của cô ấy, em nhất định có thể biết rõ.” Lục Tây Kiêu thấp giọng nói: “Nhưng em không dám.”
“Mày còn có chuyện không dám cơ à?”
“Anh.” Lục Tây Kiêu bỗng nhiên gọi anh ấy một tiếng như vậy.
Chỉ có khi còn bé, lúc Lục Tây Kiêu ăn nhờ ở đậu ở nhà anh ấy giống như mấy đứa trẻ lang thang mới gọi anh ấy như vậy, sau khi hơi lớn lên một chút, không phải gọi anh là “Hoàng Bình” thì cũng là “Tóc vàng”[1].
[1] Trong bản raw gốc thì A Kiêu không gọi Hoàng Bình là anh, hai anh em chỉ xưng hô qua lại là “Ta – ngươi”, tại tiếng Trung có 2 ngôi xưng này thôi.

Nhưng khi edit thì mình để xưng hô là “Anh – em/Anh – mày” cho lịch sự với thân thiết hơn.

Chứ thực ra là đến đoạn trên A Kiêu mới chính thức gọi Hoàng Bình là “anh”.
Hoàng Bình giật mình, cuối cùng cũng nghiêm túc: “Ừm.”
Lục Tây Kiêu cứ ngửa mặt nhìn bóng đèn sợi đốt trên đỉnh đầu như vậy, giọng nói rất nhạt, bình tĩnh, giống như chỉ hỏi một câu là “Ăn cơm chưa?”.
“Em thật sự đã nghĩ tới, sau này sẽ học tập thật tốt, học đại học cùng một thành phố với cô ấy.”
Hoàng Bình nhìn Lục Tây Kiêu yên tĩnh hồi lâu.
Dường như lại thấy được cậu nhóc trước kia, mỗi một cuốn vở đều có thể đạt điểm tối đa.
“Nhưng chẳng lẽ sau khi mày biết được bí mật của em ấy thì không thể bên nhau nữa sao?” Hoàng Bình nhíu mày: “Chuyện mà em ấy gạt mày nghiêm trọng như thế à?”
“Em không biết.”
Lục Tây Kiêu kéo khóe miệng nở một nụ cười, tất cả dấu vết đều hiện lên trong đầu anh, hợp thành một sợi dây mơ hồ không rõ, anh cười một cách kiềm chế: “Có lẽ, nghiêm trọng thật.”
“Vậy thì cứ giả vờ không biết, chờ đến một ngày chính em ấy muốn nói cho mày.”
Hoàng Bình nói: “A Kiêu, nếu như mày thật sự thích em ấy thì không thể đần độn như thế nữa, anh biết mày thông minh bao nhiêu, nếu như học tập thật tốt, tương lai nhất định có thể đột phá.”
Lục Tây Kiêu không nói chuyện.
Hoàng Bình tiếp tục nói: “Anh cũng biết mày chán ghét cái nhà kia, mặc dù bây giờ mày chuyển ra ngoài ở, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bọn họ, Chu Vãn đi theo mày cũng sẽ bị quản chế trong nhà mày, mày hy vọng sau này em ấy như vậy sao?”
Lục Tây Kiêu nhớ tới mẹ mình.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Lam đều bị nhà họ Lục giam hãm, lúc đầu bị Lục Chung Nhạc và ông cụ giam hãm không thể ly hôn, sau này lại bị hai đứa trẻ nhà họ Lục giam hãm hai tay hai chân, sụp đổ từng chút một, cuối cùng đi đến kết cục như vậy.
Hoàng Bình: “Mày muốn bảo vệ tốt cho em ấy, mày phải có đủ mạnh mẽ để có thể chắn trước người em ấy, như vậy, mặc kệ rốt cuộc bí mật kia có bao nhiêu, đều tùy mày quyết định, chỉ cần mày thích em ấy thì không ai có thể chia cắt hai đứa mày cả.”
———
Chu Vãn bắt đầu phát sốt từ tối thứ sáu, cả người đều nóng tới nỗi mơ mơ màng màng, không biết mơ bao nhiêu lần, tỉnh lại khóc bao nhiêu lần trong những giấc mơ vụn vặt đó.
Như rơi vào mùa mưa dầm cực kỳ oi bức.

Cô đã uống thuốc từ lâu, ôm lấy cái chăn dày ngủ một giấc rất dài, sau khi tỉnh lại, cuối cùng tay chân cũng đã có chút sức lực.
Sáng sớm, thầy Vật lý đã gọi điện thoại tới, hỏi cô thế nào rồi.
Chu Vãn uống một ngụm nước, hắng giọng một cái: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Nghe giọng đúng là đỡ hơn nhiều, tối hôm qua cô còn không thể nào nói được.
Trận sốt cao này rất nặng, nhưng thật sự đến không đúng lúc, thứ hai cô phải đến thành phố B để thi, sáng mai trường học sẽ sắp xếp cho cô và Khương Ngạn bay đến thành phố B trước.
Thầy Vật lý dặn dò Chu Vãn dưỡng bệnh cho khỏe, thả lỏng, không nên đọc sách, đã chuẩn bị đến nước này, cứ phát huy như bình thường thì nhất định có thể thi tốt.
Chu Vãn “Vâng” một tiếng.
Cúp điện thoại, Chu Vãn mới phát hiện trong điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ của Lục Tây Kiêu vào tối qua.
Chu Vãn sửng sốt, hàng mi run rẩy, đầu ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, không gọi lại.
Từ đêm ấy, Lục Tây Kiêu cũng không đi tìm cô nữa.
Tiếp tục dây dưa với Lục Tây Kiêu nữa sẽ khiến cho mọi chuyện càng ngày càng hỏng bét.
Còn không bằng cứ chặt đứt như vậy.
Giống như cô đã từng nói, nếu như ngày nào đó bọn họ chia tay, thì sẽ không bao giờ liên lạc với nhau nữa.
Cô rửa mặt, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, lúc thay xong quần áo đi ra ngoài thì vừa hay nhìn thấy bà nội cầm túi đang thay giày ở cửa.
“Bà, bà nội?” Chu Vãn lên tiếng.
Bà nội lập tức đi nhanh tới: “Thế nào rồi, cơ thể thoải mái hơn chút chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ, ngủ tiếp một đêm nữa có lẽ sẽ không sao.”
Bà nội sờ trán Chu Vãn, đúng là không nóng nữa, cuối cùng cũng thở phào: “Bà nấu ít cháo trong nồi, lát nữa con nhớ ăn một chút, uống thuốc xong thì vào đắp chăn.”
“Vâng.” Chu Vãn hỏi: “Bà muốn ra ngoài ạ?”
“Lần trước đã nói với con rồi đấy, bà muốn lên miếu dâng hương, bái lạy thay con cho ngày kia đi thi.” Bà nội nói: “Về ngay thôi.”
“Đường xa như vậy, bà vẫn muốn đi à?”
“Cái này có xa gì đâu chứ!” Bà nội cười cười: “Để Vãn Vãn của bà có thể thuận buồm xuôi gió, cái này có tính là gì đâu.”
“Vậy bà đi đường cẩn thận, sau khi đến thì gọi điện thoại cho con.”
“Bà biết rồi.” Bà nội xoa xoa tóc Chu Vãn, thay giày rồi mở cửa, lúc sắp đóng cửa còn dặn dò: “Nhớ ăn cháo đó nhé.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Chu Vãn.
Cô mặc chiếc áo khoác dày, múc một thìa cháo, ngồi một mình ở trước bàn ăn.
Những ngày này, cô khóc rất nhiều, bây giờ hốc mắt thấy chát, không khóc được nữa, vành mắt cũng sưng lên không ít, cũng may còn có thể đổ hết cho bị sốt, khỏi cần phải tốn tâm tư tìm cớ.
Cô yên tĩnh nhìn bát cháo trước mắt, ăn từng miếng từng miếng nhỏ một.
Ăn đến khi thấy đáy, cô bỗng nhiên cúi đầu xuống, đưa tay đặt ở chỗ ngực.
Cô rũ mắt, hàng mi nhanh chóng run rẩy, cố gắng ổn định hơi thở lộn xộn.
Ngay cả khóc cũng khóc không nổi, nhưng vì sao lòng vẫn còn đau như vậy.
Cô cúi đầu xuống, mặt vùi sâu vào khuỷu tay, tự nhủ thì thào nói: “Xin lỗi, Lục Tây Kiêu…!Xin lỗi.”
Tất cả đều là lỗi sai của cô.
Đều là cô gieo gió gặt bão.
———
Lục Tây Kiêu đã không đụng đến điện thoại suốt một ngày.
Cậu thiếu niên đứng ở trước đường đua mô tô, trên người là bộ đồ đua xe chỉnh tề, đỏ trắng xen kẽ, làm nổi bật lên phong thái phấn chấn, biểu cảm trên mặt anh rất nhạt, thờ ơ nhìn tất cả trước mắt.
Lục Tây Kiêu chưa bao giờ thèm tham gia mấy trận đấu này ở chỗ Hoàng Bình, đây là lần đầu tiên.
Không vì sao cả, chỉ vì có thể lấy được tiền thưởng cho hạng nhất.
Anh biết Chu Vãn thiếu tiền, bà nội phải khám bệnh, còn phải trả học phí, chỗ nào cũng cần tiền.
Lúc trước bởi vì phải thi Vật lý nên tạm thời nghỉ việc ở quán game, chờ đến khi thi xong thì chắc chắn cô vẫn muốn tìm việc làm.
Đúng là Lục Tây Kiêu không thiếu tiền, nhưng những số tiền kia đều là của nhà họ Lục.
Chu Vãn chắc chắn không muốn cầm tiền của anh, vậy ít nhất anh có thể đưa tiền mà mình kiếm được cho cô.
Tuổi mười bảy mười tám, đúng là Lục Tây Kiêu không có năng lực thật sự giống như Hoàng Bình nói, bảo vệ Chu Vãn thật tốt, không bị bất cứ tổn thương nào.

Nhưng ít ra, anh có thể cố gắng làm cho Chu Vãn nhẹ lòng một chút, vui vẻ một chút.
Hoàng Bình đi tới từ phía sau, vỗ vỗ bả vai Lục Tây Kiêu: “Vẫn chưa đi tìm em gái anh à?”
“Đợi cô ấy đi thi về đã.”
Lục Tây Kiêu nhìn về phương xa, nhẹ nói: “Chờ cô ấy về, em giành được hạng nhất, ít ra có thể làm cho cô ấy biết rằng em cũng có thể tự mình để kiếm tiền.”
Tiếng còi vang lên, trận đấu chuẩn bị.
Lục Tây Kiêu người cao chân dài, mặc đồ đua xe vào càng thêm đẹp trai.
Anh bước lên xe, kéo mũ bảo hiểm xuống, vừa trầm mặc vừa tỉnh táo nhìn về phía trước.
Sau một tiếng “Tuýt” thật dài, mấy chiếc xe bay nhanh khỏi vạch xuất phát
Gió đang gào thét ở bên tai, Lục Tây Kiêu vượt lên dẫn đầu.
Anh nghĩ, đợi đến lúc Chu Vãn về, đợi đến lúc trận đấu kết thúc, anh sẽ đi tìm cô.
Mặc kệ là giữ lại hay xin tha.
Nói cho cô biết, anh thích cô bao nhiêu.
Nói cho cô biết, sau này anh sẽ nghe lời, học tập, thi Đại học, cùng học Đại học với cô.
Nói cho cô biết, anh đều không để ý tới những thứ khác, sau này chỉ có hai người bọn họ.
———
Trong đường đua đều là tiếng gầm rú của động cơ và tiếng phanh xe cọ xát chói tai.
Tiếng phanh xe như vậy còn vang lên ở một ngõ hẻm tối đen.
Một chàng trai lái mô tô đi giao hàng thấy một bà cụ tóc trắng xóa bị ngã ở ven đường từ xa, anh ấy đỗ xe ở một bên, chạy nhanh tới.
Trên mặt đất có một vũng nước, mặt bà cụ nằm trong vũng nước, tóc và cổ áo đều bị bẩn.
“Bà ơi?” Chàng trai đẩy đẩy bả vai bà cụ: “Bà không sao chứ, tỉnh lại đi!”
Nhưng sắc mặt bà cụ tái nhợt, không có phản ứng gì.
Chàng trai luống cuống tay chân bấm 120, lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy, tay anh ấy cũng run run: “Alo, là 120 phải không? Chỗ này có một bà cụ ngất xỉu ở ven đường…”
———
Sáng chủ nhật, sân bay Bình Xuyên người đến người đi.
Khương Ngạn kéo vali đứng ở ngoài cửa an ninh, thầy Vật lý ở một bên lo lắng gọi điện thoại cho Chu Vãn, nhưng làm thế nào cũng không gọi được.
Thầy nhớ đến cái gáy đổ đầy mồ hôi, dậm chân: “Giờ phút quan trọng này sao lại không nghe máy, máy bay cũng sắp cất cánh rồi.”
Thầy quay đầu nói với Khương Ngạn: “Khương Ngạn, em vào trước đi, thầy sẽ tiếp tục liên lạc với em ấy.”
Khương Ngạn cau mày: “Có phải trên đường xảy ra chuyện gì không?”
“Em đừng quan tâm cái này, vào trước đi.” Thầy Vật lý giúp cậu ta đi vào cửa an ninh, liên tục phất tay bảo cậu ta đi nhanh lên: “Em yên tâm, cho dù Chu Vãn đến muộn cũng có thể sửa thẻ, em hãy đi trước đi.”
Nhìn Khương Ngạn đi vào, thầy Vật lý lại bấm gọi cho giáo viên chủ nhiệm, hỏi có số điện thoại của phụ huynh Chu Vãn hay không.
“Tôi gửi số điện thoại của bà em ấy cho thầy.” Giáo viên chủ nhiệm cũng sốt ruột như vậy.
Thầy Vật lý vội nói: “Số của bà em ấy tôi cũng có, đã gọi rồi, cũng không ai nghe!”
“Thầy chờ một chút.” Thầy chủ nhiệm nhanh chóng xem lại hồ sơ học sinh: “Số điện thoại của mẹ Chu Vãn đăng ký rồi, nhưng mà bố mẹ đã ly hôn từ lâu, em ấy không ở với mẹ.”
“Thầy cứ cho tôi trước đi, mặc kệ, cứ thử trước xem.”
Thầy Vật lý thấy Quách Tương Lăng bắt máy, lập tức nói: “Alo, chào chị, chị là mẹ của Chu Vãn ạ?”
Quách Tương Lăng khựng lại.
Mấy ngày nay, bà ta rất lo lắng vì chuyện này, sợ lộ ra chân tướng gì đó, dứt khoát trả lời “Không phải”, trực tiếp cúp máy.
———
Rất nhiều năm sau này, Chu Vãn nhớ lại.
Bước ngoặt cả đời này của cô.
Một lần là nói với Lục Tây Kiêu trong quán game: “Chu Vãn, “Vãn” trong “Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt”.”
Một lần chính ngày này.
Làm cho cô đi chệch hướng ban đầu trên con đường của đời người, càng lúc càng xa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương