Vào thời khắc đó, Chu Tiễn Nam không thể nói được cảm giác của mình là gì.
Mặc dù trong lòng anh đã đinh ninh nhiều lần, nhưng anh biết rằng kể từ thời điểm Tư Mặc trở về nước tìm thấy Lục Kiến Thành, kết cục đã sớm được định đoạt.
Tuy nhiên, dự đoán là một chuyện, nghe Nam Khuê nói ra bằng chính đôi tai của mình lại là chuyện khác.
Cố gắng kiềm chế cảm xúc trên mặt, Chu Tiễn Nam nở một nụ cười hơi nhợt nhạt.
“Khuê Khuê, chúc mừng em, chúc hai người sống đến đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam!”
“Khi nào hai người tổ chức hôn lễ, nhất định phải gửi thiệp mời cho anh đấy, dù bận thế nào anh cũng sẽ cố gắng tham dự.”
Bởi vì, anh muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của người mình thích trong bộ váy cưới trắng tinh.
“Được.” Nam Khuê gật đầu lia lịa.
Khi nói đến chuyện này, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên xấu hổ.
Đúng lúc này, di động của Chu Tiễn Nam lại vang lên.
“Được rồi, tôi lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại xong, anh nhìn Nam Khuê: “Xin lỗi, anh có công việc đột xuất, cần phải đi ngay bây giờ, anh sẽ tìm người đưa em và bọn trẻ về nhà.”
“Tiễn Nam, không cần phải phiền phức như vậy, tài xế của tụi em đang ở bãi đậu xe, em gọi điện người ta sẽ đến đón em ngay.”
“Thế thì tốt, em về nhà chú ý an toàn, về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
“Ừ!” Nam Khuê gật đầu.
Ngay sau đó, Chu Tiễn Nam nhanh chóng rảo bước rời khỏi chỗ đó.
Nhìn theo bóng lưng của anh, lòng Nam Khuê tràn đầy chua xót.
“Tiễn Nam.” Cô đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo anh.
Chu Tiễn Nam dừng lại, nhưng anh không quay đầu lại, bởi vì vẻ cô đơn trên khuôn mặt không cho phép anh bộc lộ ra ngoài với cô.
“Mấy năm nay, anh có quen với bạn gái nào không?”
“Không có.”
“Thực xin lỗi, là do em phải không? Nếu thật sự là do em, em hy vọng anh sẽ tìm được người thật lòng với mình.”
Nam Khuê vẫn chưa dứt lời, Chu Tiễn Nam liền cắt ngang lời cô, nói: “Không phải, chẳng qua anh chưa gặp được người con gái thích hợp trong lòng mà thôi. Em đừng suy nghĩ quá nhiều, năm năm trước, khi em nói chỉ muốn làm bạn với anh, anh đã từ bỏ rồi.”
“Được rồi, nếu đã như vậy thì em yên tâm rồi. Sau này nếu anh gặp được cô gái mình thích, nhất định phải giới thiệu cho em đấy nhé.”
“Ừ, chắc chắn rồi.”
Tin tức tới tai sư mẫu rất nhanh, đối với việc Nam Khuê trở về, bà đương nhiên rất vui mừng.
Hai ngày sau, Nam Khuê đến bệnh viện để trình báo.
Báo cáo xong, cô lên lầu gặp sư mẫu.
Sau đó, liền quay trở lại phòng ban của mình.
Sự thay đổi nhân sự trong bệnh viện tương đối ít nên ngoại trừ một vài đồng nghiệp mới, về cơ bản tất cả đều là đồng nghiệp cũ.
Mọi người đều rất vui mừng khi thấy cô trở lại.
Vì là ngày đầu tiên đi làm nên Nam Khuê cũng mang cho họ rất nhiều quà và hoa quả.
Sau khi chào họ, Nam Khuê đi đến phòng nghỉ để thay quần áo.
Vừa mới thay áo khoác trắng, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, Đông Họa liền đứng trước mặt cô, nước mắt chảy dài trên mặt.
“Khuê Khuê, thật sự là cô sao?” Đông Họa không thể tin được nhìn người trước mặt.
Nam Khuê tràn đầy áy náy, liền giang tay ôm lấy Đông Họa: “Thực xin lỗi Họa Họa, tôi đã giấu cô đi lâu như vậy. Tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”
Hai người ôm nhau một lúc.
Đột nhiên, Đông Họa đẩy Nam Khuê ra: “Cô quả thực rất có lỗi với tôi. Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại giấu giếm tôi. Cô có biết tôi đã khóc như thế nào không? Tôi áy náy muốn chết luôn đấy!”
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ giải thích cho cô, được không?”
“Được, vậy mau nói cho tôi biết, nếu cô đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, tôi sẽ không trách cô nữa. Còn nếu không giải thích rõ ràng, tôi không muốn làm bạn bè với cô nữa.”
Nam Khuê đem mọi chuyện vào thời điểm đó kể cho Đông Họa nghe tất cả,
Đông Họa là một người sống rất tình cảm, nghe những gì Nam Khuê đã trải qua trong những năm tháng kia, cô gần như đã khóc cạn nước mắt.
Cô ôm chầm lấy Nam Khuê, so với Nam Khuê còn bày ra vẻ đau khổ hơn.
“Nhỏ ngốc này, cô gặp phải nhiều chuyện như vậy, không chịu liên lạc với Lục tổng thì thôi, sao lại không chịu liên lạc với tôi chứ? Tuy rằng tôi không có nhiều tiền, cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, nhưng ít nhất tôi có thể giúp cô chăm sóc mấy đứa nhỏ, giúp cô vượt qua những tháng ngày cực khổ, khó khăn nhất.”
“Cô mới là đồ ngốc đấy. Vì tôi biết cô quá tốt bụng nên mới không nói cho cô biết. Nếu tôi nói với cô, nhất định cô sẽ đến giúp tôi. Cuộc sống của tôi lúc đó đã quá tồi tệ rồi, cho nên không muốn kéo cô xuống nước với tôi.”
“Cô có cuộc sống của riêng cô, tôi đâu thể nào ích kỷ làm liên lụy tới cô được.”
Đang nói giữa chừng, Nam Khuê liền nghĩ tới điều gì đó, cô khẽ nhướng mày: “Đúng rồi, cũng đã qua mấy năm, trước đây Họa Họa của chúng ta vẫn chưa biết yêu đương gì, cô đừng có nói với tôi là nhân lúc tôi không có ở đây đã nhanh chóng kết hôn, ngay cả con cũng đã có luôn rồi nha!?”
“Oh, Khuê Khuê, cô đang nói cái gì vậy? Người ta ngay cả bạn trai còn không có nữa mà!”
Khi nhắc đến chủ đề “bạn trai”, Đông Họa ngay lập tức thể hiện sự e thẹn của một cô gái.
“Thế thì đã có người mình thích chưa? Là một anh trai nhỏ hay là thịt tươi nhỏ nào? Họa Họa của chúng ta xinh đẹp thế này, lại còn ôn nhu và dễ thương đến vậy, nhất định sẽ tìm được một người bạn trai khôi ngô tuấn tú.”
Khi Nam Khuê nói ra điều này, Đông Họa liền im lặng một lúc.
Vài luồng ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Dù họ chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng cô biết rằng bản thân đã rung động mất rồi.
Nhưng có lẽ do duyên số quá trớ trêu, suốt năm năm trời bọn họ chỉ gặp nhau có vài lần.
Và quan trọng hơn cả, cái gọi là gặp gỡ nhau cũng chỉ có một mình cô nhớ.
Anh ấy dường như đã quên đi mất, và hoàn toàn không nhớ gì đến cô cả.
Kể từ đó, ba chữ “Chu Tiễn Nam” đã trở thành tuyệt mật đối với cô.
Sau ngày làm việc đầu tiên, Nam Khuê đến phòng nghỉ thì nhận được một cuộc gọi video từ Vân Thư.
“Chào mẹ!” Nam Khuê đặt điện thoại sang một bên và hét lên trong khi đang thay quần áo.
“Mami, con là Niệm Khanh nè!”
Nghe thấy giọng nói của thằng bé, Nam Khuê lập tức bắt máy: “Sao lại là con, mẹ tưởng bà nội có chuyện?”
Lúc này Vân Thư bưng hoa quả đi tới: “Vừa tan học tụi nó nói nhớ con, cho nên mới lấy điện thoại di động gọi video cho con.”
“Mami sẽ mau chóng về nhà thôi, các con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ đó nhé!?”
“Được rồi, tụi con sẽ ngoan ngoãn, mẹ nhanh nhanh về nhà nhé!”
Cúp điện thoại, Nam Khuê mau chóng ra ngoài.
Nhưng vừa đến trước cửa khoa phòng, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ đằng xa.
Tuy hai người đã không gặp nhau trong năm năm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô có thể nhận ra bóng dáng ấy.
Nam Khuê cố tình đi thật chậm, cô muốn rẽ sang một lối đi khác để đi ra ngoài.
Bây giờ cô thật sự không căm ghét Quý Dạ Bạch, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho anh ta được.
Tất cả những gì cô muốn là yên bình ngay lúc này mà thôi.
Nhưng điều hy vọng của Nam Khuê đã trở nên vô ích, trước khi cô rẽ sang đường khác, Quý Dạ Bạch đã quay lại và gọi cô: “Nam Khuê đó sao?”
“Quý viện!”
“Tôi biết cô không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói với cô vài lời.”
“Được rồi, anh nói đi!”
“Tôi rất vui khi thấy cô vẫn còn sống trên thế giới này, tôi chân thành cầu chúc cô và anh ta có thể sống cùng nhau đến đầu bạc răng long.”
Từ hôm bữa tới giờ, Nam Khuê đã nghe quá nhiều câu chúc phúc từ nhiều người.
Nhưng chỉ có câu này của anh ta có lẽ khiến cô muốn cười nhiều nhất.
“Cảm ơn sự chúc phúc của Quý viện, nhưng tôi e rằng tôi vô phúc được hưởng rồi.”
“Tôi biết trong lòng cô rất hận tôi. Dù sao đi nữa nếu không phải do tôi, có lẽ các người đã được ở chung với Hòa Mỹ Mỹ từ lâu rồi.”
“Quý viện đã nói xong chưa? Nếu đã nói xong, tôi phải đi đây!” Nam Khuê nhìn anh ta, lông mày nhướng lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.