Ngón tay anh vuốt ve chân mày nhíu chặt của cô, vừa nhẹ nhàng vuốt phẳng nó cho cô, vừa thờ ơ lên tiếng: “Có phải nghĩ ra điều gì rồi không?”.
Hứa Tịnh Nhi nghe vậy thì liếc nhìn Cố Khiết Thần, suy nghĩ của cô đúng là không thoát khỏi con mắt của anh.
Cô cũng không giấu giếm, gật đầu: “Em khoan chưa vào thăm Tiêu Thuần, có chuyện này em phải xác định trước!”.
“Được”.
Câu trả lời dứt khoát nhanh chóng.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi hỏi: “Cố Khiết Thần, anh không hỏi em là chuyện gì sao?”.
Anh rời tay khỏi chân mày cô, thuận thế nắm lấy tay cô, khẽ nhéo vào lòng bàn tay cô, môi cong lên, giọng nói vẫn rất bình thản: “Dù em có làm gì, anh cũng ủng hộ em”.
Dừng một lúc, anh lại thong thả bổ sung: “Nếu em không giải quyết được thì vẫn còn có anh”.
Sự thất vọng và khó chịu tích lũy trong lòng Hứa Tịnh Nhi vì Tiêu Thuần được xua tan bởi hai câu nói đơn giản là vậy. Chân mày cô nhuốm lên sự ấm áp, nắm lại tay anh: “Cảm ơn anh, Cố Khiết Thần!”.
Cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh và lặng lẽ ủng hộ em.
Cô nghĩ, có anh ở đây, dù kết quả thế nào, cô cũng có thể dũng cảm đối diện.
Cố Khiết Thần dùng tay kia vuốt ve gương mặt cô, sau đó nói với trợ lý Lâm ngồi ở ghế lái: “Lái xe đi”.
Trợ lý Lâm cảm thấy mình thật đáng thương, vừa rồi bị Vân Nhu dọa cho sởn gai ốc, tim còn chưa bình ổn lại, sau đó lại bị sự ngọt ngào của sếp và cô chủ phủ đòn chí mạng.
Anh ta chỉ lái xe thôi mà, vì sao lại đối xử với anh ta như vậy? Vì sao?
…
Hứa Tịnh Nhi không trở về bệnh viện, mà bảo trợ lý Lâm lái xe về chung cư.
Khi đến nơi, cô xuống xe, vốn định để Cố Khiết Thần và trợ lý Lâm đợi cô ở dưới lầu, cô lên lấy đồ rồi sẽ xuống mau thôi. Nhưng Cố Khiết Thần cũng xuống xe, chỉ để lại trợ lý Lâm ở trong xe một mình chờ đợi.
Tâm trạng Hứa Tịnh Nhi hơi nặng nề, trong lúc đi thang máy lên, cô không nói tiếng nào, thậm chí không biết đang nghĩ gì mà vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cố Khiết Thần khoác eo cô, đưa cô ra ngoài, đi đến cửa căn hộ. Anh dùng chìa khóa mở cửa, sau đó đi vào cùng Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi không thay giày mà đi thẳng vào trong phòng bếp, lục tìm một hồi, lấy số cao da lừa yến sào mà lúc trước Tiêu Thuần tặng cho cô từ trong tủ đựng bát ra.
Cô ăn nó hằng ngày nên đã hết hai phần ba.
Cố Khiết Thần đi theo sau, đường nhìn lướt qua gương mặt cô, sau đó dừng trên cao da lừa yến sào mà cô đang nhìn chăm chú, ánh mắt lóe lên vẻ u ám: “Tiêu Thuần tặng cho em đấy à?”.
“Ừm”.
Giọng Hứa Tịnh Nhi hơi trầm, ngón tay vô thức nhón lấy một miếng yến sào, đưa qua lại trước mặt Cố Khiết Thần: “Thuần Thuần qua lại thân thiết với em bao nhiêu năm, cô ấy chưa bao giờ làm em tổn thương, hoặc làm chuyện gì gây tổn hại cho em. Điều duy nhất em có thể nghĩ đến là cái này”.
“Lần đó em sốt cao ngã bệnh, cô ấy lấy lý do sức khỏe em yếu, tặng em đồ bổ này, dặn em mỗi ngày ăn một ít, tăng cường thể chất. Nếu cô ấy muốn hại em, đây là cơ hội tốt nhất để cô ấy ra tay. Em nghĩ… lời ẩn ý của Vân Nhu là chỉ cái này”.
“Cố Khiết Thần, em muốn mang cái này đến bệnh viện, anh giúp em tìm người kiểm tra xem. Em hi vọng… có thể mau chóng có được đáp án”.
Đôi mắt âm trầm của Cố Khiết Thần liếc qua cao da lừa yến sào đó, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác. Nếu Tiêu Thuần thật sự làm Hứa Tịnh Nhi tổn thương, anh sẽ không nể nang gì cả.