Tuyệt phẩm nhân sinh

Chương 33: Ghen!



“Ồ!”, Trương Mỹ Lâm đỏ mặt, trái tim thiếu nữ không khỏi run lên khi nhìn vào đôi mắt rực lửa của Lưu Nhị Hỉ.

Bà ta liếc Lưu Nhị Hỉ một cái đầy quyến rũ, rồi nhìn nấm dại và trứng chim trĩ trong giỏ của Lưu Nhị Hỉ, cùng con chim trĩ mà Triệu Nhã Lệ đang cầm trên tay.

“Nhị Hỉ, đây là những thứ cậu nói sao, chất lượng không tệ. Giá thị trường của nấm dại là 30 tệ một cân, tôi sẽ tính cho cậu 35 tệ một cân, một con chim trĩ giá 150 tệ và một quả trứng giá 2 tệ rưỡi. Cậu xem được không?”

Trời ơi! Một con chim trĩ có thể bán với giá 150 tệ, vậy rất đáng giá rồi!

Lưu Nhị Hỉ kinh ngạc, dù nằm mơ, hắn cũng không ngờ rằng, con chim trĩ mà mình thường ăn lại đáng giá đến vậy! Xem ra sau này, hắn sẽ tranh thủ bắt nhiều chim trĩ hơn.

“Ừm…Được, nhưng mà tôi chỉ có thể bán một con chim trĩ đó, con còn lại thì tôi phải đem về cho chị dâu. Tôi đã hứa với chị ấy rồi…”

“Được, không sao…”, Trương Mỹ Lâm gật đầu, rất sảng khoái.

“Khụ khụ…Sở Sở, em nên đi thay quần áo trước đã…”

Khẽ ho lên một tiếng, Lưu Nhị Hỉ nhìn thấy phần thịt mềm lên xuống theo tiết tấu hô hấp của Tiêu Sở Sở dưới lớp quần áo bị rách, hai mắt hắn nóng rực, không kìm được nói.

“A!”, khuôn mặt của Tiêu Sở Sở đỏ bừng lên, cô vội che hai bầu ngực to lớn của mình lại, xấu hổ nhìn Lưu Nhị Hỉ.

Trương Mỹ Lâm cười nhẹ một cái, bà ta không thể nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ của hai người.

“Không đùa nữa, Sở Sở, con theo mẹ lên lầu thay quần áo trước đã, sau đó đưa Nhị Hỉ ra phía sau nhà bếp gặp bếp trưởng để kiểm hàng, nếu ổn rồi thì đến gặp mẹ lấy tiền…”

“Vâng, con biết rồi…”, Tiêu Sở Sở vội đáp lại với khuôn măt đỏ đầy ngượng ngùng.

Trương Mỹ Lâm nhìn về phía Lưu Nhị Hỉ cười một cái, rồi uốn éo thân hình dẫn Tiêu Sở Sở bước lên lầu, đôi chân xinh đẹp được quấn trong đôi tất đen thấp thoáng ẩn hiện qua phần xẻ của sườn xám, trông rất hấp dẫn.

Triệu Nhã Lệ ở phía sau Lưu Nhị Hỉ nghe thấy lời nói của Trương Mỹ Lâm thì nhẹ nhàng kéo lấy góc áo của Nhị Hỉ, vui mừng nói: “Anh Nhị Hỉ, như vậy là em có tiền đóng học phí rồi…”

Nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Nhã Lệ, Lưu Nhị Hỉ nhìn thấy nụ cười trong sáng của cô bé, trong lòng hắn rất vui.

……….

“Nhị Hỉ, đi theo tôi! Tôi dẫn anh ra phía sau nhà bếp”.

Tiêu Sở Sở vừa thay xong quần áo, khuôn mặt ửng đỏ, bàn tay nhỏ của cô vội kéo lấy Lưu Nhị Hỉ bước về phía nhà bếp sau quán rượu.

“Ái chà, Sở Sở dẫn bạn trai về nhà rồi đó sao!”, vừa bước vào nhà bếp nóng như lửa, một đầu bếp mập mạp đội chiếc mũ đầu bếp cao lớn, nhìn Tiêu Sở Sở trêu đùa.

“Đáng ghét, bếp trưởng, người ta là ân nhân cứu mạng của cháu đấy!”, Tiêu Sở Sở đỏ mặt, làm điệu bộ nhõng nhẽo trách một câu.

“Bếp trưởng, Nhị Hỉ đến bán đặc sản đồ rừng, chú mau cân thử đi, mẹ cháu đã báo giá với cháu rồi!”

“Ồ, vậy sao! Chờ chú một chút, chú đi lấy cân điện tử ra”.

Chú bếp trưởng bước đến bên cạnh Nhị Hỉ, đặt cái sọt chứa nấm dại lên cân.

“Nấm dại đúng 50 cân, chất lượng không tệ, tổng cộng có mười quả trứng chim trĩ. Sở Sở, cháu nhớ kỹ chưa?”, chú Bếp trưởng bóp nấm rừng trong giỏ, lộ vẻ vui mừng, vội hỏi: “Cậu nhóc, trong tay cháu còn đồ thổ sản hoang dã nữa không? Chú lấy hết!”

“À…Hiện tại ở chỗ cháu hết rồi, nhưng nếu chú muốn nhiều hơn, cháu sẽ lên núi hái thêm…”

“Được! Sau này, chỉ cần là đồ rừng thì cháu cứ đem đến đây, chú đều lấy hết!”

Vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ ngây ra, vội nói: “Được ạ, được ạ! Sau này chúng cháu nhất định sẽ giao hàng tới đây…”

“Đi thôi, anh Nhị Hỉ, tôi dẫn anh đi lấy tiền…”

Tiêu Sở Sở quay đầu làm mặt xấu với bếp trưởng rồi nắm lấy bàn tay của Lưu Nhị Hỉ đi về phía trước, nhưng cô không thấy được rằng, sắc mặt của Triệu Nhã Lệ ở phía sau Lưu Nhị Hỉ có chút khó chịu.

“Nhị Hỉ, anh và Nhã Lệ ở trong phòng tôi nghỉ ngơi một lát nhé, tôi sẽ đi lấy tiền cho hai người…”

Tiêu Sở Sở kéo Lưu Nhị Hỉ vào phòng mình, mặt cô có hơi ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô mời một người con trai vào phòng của mình, sau khi ngại ngùng nhìn Nhị Hỉ một cái, Tiêu Sở Sở nhanh chóng bước ra khỏi phòng của mình.

Nhìn từ trên xuống dưới, cách bài trí của căn phòng rất tao nhã và sạch sẽ, trên bàn cắm một bó hoa, hương thơm quyện với mùi cơ thể thoang thoảng của thiếu nữ khiến Lưu Nhị Hỉ không khỏi cảm thán cuộc sống của một cô gái con nhà giàu thật trang nhã.

“Anh Nhị Hỉ!”, Triệu Nhã Lệ ở bên đột nhiên kêu Nhị Hỉ một tiếng, vẻ mặt rất phẫn uất.

“Sao vậy? Nhã Lệ…”

Nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Triệu Nhã Lệ, Lưu Nhị Hỉ không khỏi sửng sốt, em ấy làm sao vậy? Mình cũng không có làm gì đắc tội với cô bé mà?

“Anh Nhị Hỉ, anh, anh thích cô ấy rồi phải không? Lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm vào người ta!”, Triệu Nhã Lệ đỏ mặt, không kìm được vội hỏi.

“Anh thích ai?”, Lưu Nhị Hỉ ngây người ra hỏi.

“Chính là cô Tiêu Sở Sở kia, người ta trông xinh đẹp như vậy, dáng người cũng đầy đặn, hơn nữa nhà lại có nhiều tiền như vậy, đâu giống như em…”, Triệu Nhã Lệ càng nói càng đau lòng, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cũng sắp như rơi xuống.

“Haha…”, Lưu Nhị Hỉ không nhịn được bật cười, hóa ra là nhóc con này đang ghen, chẳng trách vừa rồi cô bé đối với Tiêu Sở Sở không thân thiện như vậy.

“Anh còn cười, em mặc kệ anh đấy…”, hốc mắt đỏ hoe, Triệu Nhã Lệ nhìn Lưu Nhị Hỉ nhếch mép cười, trong lòng càng thêm uất ức.

Nhìn thấy Triệu Nhã Lệ sắp khóc, trong lòng Lưu Nhị Hỉ thầm không vui, nhanh chóng nói: “Nhóc con, em nghĩ lung tung gì thế, anh chỉ là một thằng nhà quê, sao người ta có thể để ý đến anh được chứ, em đừng có nghĩ nhiều…”

“Vậy tại sao, ánh mắt của cô Tiêu Sở Sở đó nhìn anh triều mến vậy chứ?”, Triệu Nhã Lệ nhẹ giọng hỏi sau khi lau đi giọt nước mắt chưa chảy trên khóe mắt.

“E hèm…có lẽ vì anh đẹp trai chăng!”, Lưu Nhị Hỉ hắng giọng một cái, rồi tự luyến nói.

“Xí, anh đẹp trai chỗ nào chứ?”

“Haha…Nhã Lệ, em dám xem thường anh, xem anh sẽ trị em như thế nào…”

Cười tinh ranh một tiếng, Lưu Nhị Hỉ ôm lấy Triệu Nhã Lệ, đặt bàn tay thô to của mình lên vòng eo mảnh mai của cô bé.

Trong khoảnh khắc, hai người nhìn nhau, hơi nóng thở ra từ miệng phả vào mặt nhau, bầu không khí lập tức trở nên ái muội.

“Anh Nhị Hỉ…Em…”

Khuôn mặt Triệu Nhã Lệ ửng đỏ, cô bé không kìm được nhắm mắt lại, đôi môi đỏ bọng, hơi chu về phía Lưu Nhị Hỉ.

Nhìn thấy một cô gái kiều diễm xinh đẹp như vậy, Lưu Nhị Hỉ không thể kìm chế được nữa, hắn nhanh chóng áp sát mặt đến hôn cô bé.

Ọt… Lưỡi của hai người bọn họ quấn lấy nhau, phát ra âm thanh như nhắm nuốt gì đó.

Bàn tay thô to giống như con rắn của Lưu Nhị Hỉ trượt xuống mông của Triệu Nhã Lệ, tay không kìm được mà bóp chặt.

“Á…”

Khẽ rên lên một tiếng, Triệu Nhã Lệ lúc này cũng vô cùng ngại ngùng, vật cứng dưới bụng của Lưu Nhị Hỉ đang đè lên người cô bé, trong lòng cũng rạo rực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương