Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 487: Không phải anh cả đã tới rồi sao



Hiện giờ Nam Mẫn đã thành lập một đội chữa bệnh, bắt đầu cứu chữa những hành khách bị thương, cũng may mọi người chỉ bị thương nhẹ, không cần động đến phẫu thuật gì lớn, chỉ cần băng bó đơn giản, xử lý một chút là được.

Một cô trung niên bị trật khớp cánh tay, Nam Mẫn mát xa cho bà ấy, bà ấy nhìn Nam Mẫn đầy bội phục

“Cô gái nhỏ, tuổi tác cô không lớn, sao lại hiểu biết nhiều như vậy. Không chỉ biết nhiều ngôn ngữ, biết bơi, còn biết cả y thuật, một cái tát trên máy bay cũng đánh rất ngầu!”

Nam Mẫn cười nhạt: “Hành tẩu giang hồ, nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao”.

Ngôn Uyên đang cầm điện thoại vệ tinh liên lạc với đơn vị liên quan, nghe thấy những lời này của Nam Mẫn, con ngươi màu xám tro chợt lóe, khóe môi cong lên.

Công ty hàng không và đơn vị cứu hộ sau khi nhận được tin tức, lực lượng cứu hộ trên biển và trên không lập tức triển khai chiến dịch cứu hộ.

Tàu du lịch đã đến, thuyền của hải quân và đội cứu hộ sau đó cũng tới, tình hình được cập nhật nhanh chóng, tin tức chuyến bay số hiệu Y1106 đã được cứu hộ an toàn và hình ảnh hiện trường lập tức được truyền khắp toàn quốc, cả trong và ngoài nước.

Các hành khách lần lượt được đưa đi, Nam Mẫn và nhân viên tổ bay vẫn ở lại đến cuối cùng.

Nhân viên tổ bay vô cùng khâm phục Nam Mẫn, liên tục cảm ơn cô: “May mà có cô giúp chúng tôi”.

Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, bây giờ trong lòng Nam Mẫn cũng tràn đầy sự biết ơn.

“Nào có, chỉ là một cái nhấc tay, sức lực có phần non yếu. Vì mọi người chuyên nghiệp nên chúng tôi mới được cứu…”

Họ đang cảm ơn lẫn nhau thì một chiếc du thuyền cưỡi gió rẽ sóng lướt tới, chấn động tạo thành một đường nước.

Không, không phải một chiếc, là mười mấy chiếc.

Một chiến đội du thuyền đón hoàng hôn, từ bờ biển gào thét tới, âm thanh lớn khiến đội cứu hộ kinh sợ không nhẹ, rối rít ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy chiến đội du thuyền kia hướng về phía đảo rồi dừng lại.

Phía trước chiếc du thuyền có một bóng hình cao lớn bước xuống.

Một người đàn ông.

Một vị thân sĩ.

Anh ta mặc âu phục màu xám tro, áo gile, áo choàng dài, lối ăn mặc theo phong cách London điển hình, kiêu ngạo, lãng mạn, cấm dục lại nguy hiểm.

Màn đêm buông xuống, anh ta đạp gió lạnh, bước chân vội vã, khi nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa thì dừng lại, chậm rãi châm một điếu xì gà.

Các nữ tiếp viên hàng không nhìn cảnh này đều ngây người.

Dường như thứ vị thân sĩ đẹp trai này hút không phải xì gà, mà là đầu tim bọn họ, khói trắng thổi vào trái tim các nữ tiếp viên hàng không.

Nhưng sức mạnh anh ta tỏa ra quá mạnh mẽ, các cô không biết anh ta là ai, cũng không dám lại gần.

“Anh cả!”

Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.

Các nữ tiếp viên hàng không nhìn sang Nam Mẫn luôn trầm tĩnh bỗng hóa thành cô gái bình thường, nhào về phía bóng dáng kia.

Sau đó, cô lao vào ngực anh ta, giống như con nít trèo lên người anh ta.

Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Nam Mẫn chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, đủ các loại cảm xúc sợ hãi sống sót sau tai nạn hiện ra, khiến cô không nhịn được vỡ òa.

Khóc ‘òa’ một tiếng.

Lạc Quân Hành: “…”

Màn đêm dần dần buông xuống.

Trên đảo nhỏ vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng khóc vô cùng vang dội của một cô gái.

Lạc Quân Hành cứ như vậy ôm em gái, cũng không dỗ, để mặc cô khóc lớn.

Bàn tay đang cầm xì gà vỗ nhẹ vào lực cô, giống như vỗ một con mèo nhỏ cáu gắt.

Cho đến khi cô khóc đủ rồi thì dừng lại.

Nam Mẫn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, từ trên bả vai Lạc Quân Hành, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, nghẹn ngào trách mắng: “Sao giờ anh mới đến…”

Nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống, khuôn mặt đỏ bừng, bờ vai khẽ run lên vì khóc nức nở.

“Em tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh cả nữa…”

Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, anh ta khẽ cười, giọng trầm thấp: “Không phải anh cả đã tới rồi sao”.

Nam Mẫn khịt mũi ‘ừ’ một tiếng.

Rời từ trên người anh cả đi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương