Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 451: Nếu hối hận thì đoạt người về đi



Dụ Lâm Hải dẫn chủ tịch An qua tìm Nam Mẫn, giới thiệu với cô: “Mẫn, đây là chủ tịch tập đoàn Cửu An và phu nhân An. Ông ấy là bạn cũ nhiều năm của mẹ”.

Là bạn của Dụ Phượng Kiều, đương nhiên Nam Mẫn có thêm vài phần kính trọng, cô đúng mực tiến lên bắt tay: “Chào chủ tịch An và phu nhân An”.

Trò chuyện về chuyện kinh doanh vài câu, phu nhân An kéo tay chồng, lại nhìn Nam Mẫn.

“Chẳng trách Kiều cứ khen ngợi cháu không dứt miệng trước mặt tôi, nói cháu rất tốt, tôi không có phúc như bà ấy, có được một cô con dâu tài giỏi lại hiểu chuyện”.

Mặt Nam Mẫn vẫn hiện nụ cười lễ phép, nhàn nhạt sửa lại: “Phu nhân An, là con dâu cũ ạ”.

Tim Dụ Lâm Hải như bị một mũi tên đâm xuyên vào, trong nháy mắt đau nhói.

Bầu không khí phút chốc ngượng ngùng, phu nhân An bịt miệng, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cháu, tôi còn tưởng hai đứa đã tái…”

Chủ tịch An nắm tay phu nhân, chặn lời sau đó của bà ta.

Nhìn Dụ Lâm Hải và Nam Mẫn đứng cùng nhau đẹp như ngọc bích, hài hòa như vậy, bà ta còn tưởng rằng họ đã quay lại.

Mặt Dụ Lâm Hải trắng bệch hiện lên vẻ tươi cười, giải thích: “Mẹ cháu quả thật thích Mẫn, còn thân thiết với cô ấy hơn cả đứa con trai này, Mẫn khiến mọi người thích hơn cả cháu”.

“Dì Dụ và cháu quả thật tình như mẹ con”.

Nam Mẫn thuận theo lời nói của anh, lại đưa ra lời mời với phu nhân An: “Trường đua ngựa có mấy con ngựa lùn nhỏ, cháu giữ lại cho dì Dụ một con, không biết phu nhân có thích hay không, cô có muốn đi xem chút?”

“Được chứ được chứ”.

Phu nhân An cực kỳ hứng thú với ngựa lùn nhỏ, cũng theo Nam Mẫn xuống bậc thềm, buông tay chồng đi cùng cô.

Dụ Lâm Hải nhìn bóng lưng Nam Mẫn, nhớ tới lời vừa rồi của cô, trong lòng buồn bã mất mát.

Chủ tịch An để ý thấy vậy, ông ta vỗ vai Dụ Lâm Hải: “Nếu hối hận thì đoạt người về đi”.

Dụ Lâm Hải hơi nhếch môi: “Đang cố gắng ạ”.

Lễ khai trương kết thúc viên mãn, tiễn xong từng đợt khách, trên mặt Nam Mẫn hiện ra hết sự mệt mỏi.

Cả đêm hôm qua không ngủ, lúc này thật sự không chống đỡ nổi.

Phó Vực dụ dỗ được một cô em xinh đẹp ở trường đua ngựa, lái xe thể thao đưa người ta đi hẹn hò, muốn nhân ngày Thất Tịch thoát ế, phá vỡ ‘lời nguyền’ Tô Âm giành cho anh.

Lúc đi còn nháy mắt bày tỏ lòng trung thành với Nam Mẫn: “Em phải tin tôi, người tôi yêu nhất vẫn là em”.

Nam Mẫn tặng anh ta một chữ: “Cút!”

Phó Vực nhanh chóng cút đi.

Màn đêm buông xuống, đầy sao đầy trời.

Nam Mẫn ngáp một cái, lười biếng xua tay với Dụ Lâm Hải: “Tôi đi trước, anh cũng mau quay về bệnh viện đi, tạm biệt”.

“Chờ chút”.

Người vừa định lên xe, không biết từ đâu Dụ Lâm Hải lấy ra một bó hoa hồng lớn, mang đến trước mặt cô.

Hoa hồng đỏ phấn kiều diễm, trên từng đóa hoa còn điểm xuyết những giọt sương pha lê, không khác gì bó hoa hồng trong bức ảnh hôm nay anh ba gửi vào nhóm nói muốn tặng cho Thư Anh.

Là loại Nam Mẫn thích.

Thấy cô nhìn chằm chằm hoa hồng không nói, Dụ Lâm Hải vội nói: “Không có ý gì cả, chỉ là ngày lễ hợp với tình cảnh, Thất Tịch vui vẻ”.

Không muốn dây dưa thêm, Nam Mẫn nhận lấy: “Tôi nhận, cảm ơn”.

Cô mang hoa lên xe.

Dụ Lâm Hải tươi cười vẫy tay tạm biệt cô: “Trên đường về nhà cẩn thận một chút, về nhà báo anh một tiếng”.

Anh dặn dò và yêu cầu giống như bạn trai.

Mi tâm Nam Mẫn khẽ nhíu lại, đột nhiên mở miệng nói: “Lễ khai trương kết thúc rồi, anh cũng nên quay về thành phố Bắc đi. Mấy ngày nữa tôi phải đi nước Y một chuyến”.

Nụ cười trên mặt Dụ Lâm Hải ngừng lại: “Em phải đi nước Y? Bao giờ?”

“Tôi đi đâu cũng không liên quan đến anh”.

Nam Mẫn cứng rắn nói, lộ ra vẻ mệt mỏi: “Sở dĩ nói cho anh biết là không muốn để anh đi theo. Dụ Lâm Hải, thế giới của tôi nhốn nháo loạn lạc, có quá quá nhiều chuyện chờ tôi đi xử lý, quả thực không có tâm trạng, cũng không có sức lực đối phó với anh. Lúc tôi muốn yêu đương với anh, anh lại không muốn, giờ anh lại muốn, xin lỗi, tôi đã không còn trái tim rồi”.

Cô nói với anh rất trịnh trọng: “Tôi chỉ xin anh trả lại yên tĩnh cho thế giới của tôi”.

Con dao lạnh lẽo hung hăng đâm vào tim Dụ Lâm Hải.

Mà tim anh từ lâu đã bị đâm đến mức thủng cả nghìn lỗ, con dao này không tệ, thứ đâm trúng anh không phải lời của cô, mà là vẻ mệt mỏi trên mặt cô.

Anh biết lần này Kiều Lãnh trở về đã mang lại không ít phiền toái cho cô, lúc phiền toái thế này làm sao anh có thể rời đi?

Dụ Lâm Hải đứng bên cửa xe, cổ họng đắng ngắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương