“Phải! Tôi mới vào ngành từ tối hôm qua.”
“Thế nào? Em không tin ư? Vậy chúng ta cùng nhau thử thêm lần nữa.”
Hắn vừa nói lực ở cánh tay càng tăng, đem thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Uyển ôm chặt trong lồng ngực.
Diệp Uyển ra sức giẫy giụa, đầu óc trở nên mụ mị trống rỗng khi cảm nhận rõ vật nam tính kia cứ liên tục cọ xát vào bắp đùi mình.
Ấm nóng!
Trong đầu Diệp Uyển lại hiện lên những cảnh buổi tối cả hai hoan ái khiến cô rùng mình toát mồ hôi.
Diệp Uyển không muốn va chạm vào con quái vật bên dưới liền cuống quít hung dữ lớn tiếng.
“Buông… buông ra!”
“…”
“Mẹ nó, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục.”
Nghe xong câu sau đột nhiên hắn nhếch mép bật ra tiếng cười, mạnh mẽ khống chế toàn bộ cơ thể Diệp Uyển.
Hắn dửng dưng lười biếng đáp:
“Tôi làm ngành này, nếu không có sự cho phép của khách hàng thì quấy thế nào hửm?”
“Cô bé quên chính mình là người bao tôi sao?”
“Anh… anh…”
Diệp Uyển xanh mặt nói lắp, không dám động đậy ở yên trong vòm ngực hắn.
“Nếu cô bé tố cáo tôi phỏng chừng lại thành tin tức sốt dẻo đấy!”
Hắn mỉm cười, nhếch mày sành sỏi phân tích.
Diệp Uyển ngậm đắng nuốt cay. Đúng vậy! Cô không thể làm chuyện rùm beng. Dẫu sao bản thân cũng là tiểu thư danh giá của nhà họ Diệp. Nếu báo chí biết cô đi bao trai lại trở mặt tố cáo người ta quấy rối thì thật xấu hết mặt mũi.
Xem như bà đây xúi quẩy mới vớ phải một tên trai bao đáng chết.
Đẹp trai ngon nghẻ nhưng quá mức vô sỉ đi!
Mắt thấy Diệp Uyển im lặng, hắn khẽ cười cúi đầu hôn lên cánh mũi của cô, xong liền buông tay lấy di động Diệp Uyển bình thản mở máy.
Diệp Uyển nhăn nhó trừng mắt! Đệch, hắn còn chưa đánh răng sạch sẽ mà dám thơm vào mặt cô hả?
Bẩn, hết sức bẩn thỉu.
Diệp Uyển đưa tay lau chùi lạnh nhạt hỏi:
“Anh lấy điện thoại của tôi làm gì đấy?”
“Lưu cách thức liên lạc.”
Dứt lời hắn đem trả di động vào tay Diệp Uyển, nghiêm nghị nhắc nhở:
“Hai ngày sau, dù em không đưa ra câu trả lời, vẫn phải gả cho tôi!”
Đáng ghét, ngông cuồng hóng hách.
“Em cũng đừng nghĩ sẽ trốn được tôi.”
Hắn hờ hững bồi thêm một câu rồi xoay lưng đi vào phòng tắm.
Diệp Uyển đứng chết lặng tại chỗ, bàn tay gắt gao siết chặt. Cô hít thở sâu lấy lại bình tĩnh rồi cầm túi xách nhanh chóng lẻn đi.
Đáng nhẽ hôm qua cô không nên hùng hổ bao trai. Giờ hay rồi, dính phải cục nợ kia.
Ra khỏi phòng, Diệp Uyển chậm rãi đi xuống đại sảnh, R.M.S là một nơi ăn chơi có tiếng, tầng cao nhất là phòng nghỉ. Những tầng còn lại lần lượt phòng bao, sàn nhảy, quầy rượu.
Diệp Uyển định rời đi thì từ đâu một người đàn ông vui vẻ bước lại! Cô dừng chân liếc mắt thấy bảng hiệu trước ngực là “quản lý”.
Người đàn ông hơi khom lưng nhanh nhảu đưa ra một chiếc thẻ đen. Là thẻ của Diệp Uyển, do tối qua bản thân uống nhiều rượu, hào sảng lấy thẻ tuyên bố tất cả chi phí cuộc chơi cứ tính hết sang cho cô.
“Diệp tiểu thư! Mọi người gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cô, tổng chi phí là…”
“Không cần báo, quẹt đi.”
Diệp Uyển cau mày thẳng thừng cắt ngang, với cô đó chỉ là vài đồng bạc lẻ.
Anh ta cười rôm rả, khẽ giọng hỏi:
“Vâng, Diệp tiểu thư có hài lòng về dịch vụ của R.M.S không ạ?”
Nhắc đến Diệp Uyển càng sôi máu, hài lòng cái rắm. Mẹ nó! Đi chơi trai lại bị trai bảo chịu trách nhiệm thì hài lòng kiểu gì?
Cô nhếch mép gằn giọng:
“Tôi đánh giá nơi này 1 sao!”
Anh ta nghe xong mặt mày hơi tái khi bị khách VIP nói thế, định mở miệng hỏi thì bất ngờ xuất hiện một người làm anh ta lại càng cuống quýt.
Người kia ra hiệu, anh ta hiểu ý cúi đầu chào rồi rời đi.
“Cô bé, em quên đồ.”
Diệp Uyển nhẫn nhịn thở dài, quay phắt ra sau lườm hắn quát.
“Quên đồ? Quên cái gì?”
“Quần!”
“Quần? Cụ nhà anh, chị đây mang váy lấy đâu ra quần mà quên chứ?”
“Quần lót chữ T, em còn chưa mặc vào mà vội vã đi cái gì?”