Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em!

Chương 1: Phá Trinh



“Bánh bao nhỏ! Giá một đêm bao nhiêu?”

“10 tỷ!”

“Xì, còn trinh hay sao mà giá đắt thế?”

“Phải!”

Người đàn ông thẳng thắn đáp.

Cô nghe xong nhếch mép cười, cơ thể thon thả hơi chao đảo dựa vào tường để giữ thăng bằng không bị ngã.

Thân là trai bao mà mở miệng nói còn trinh?

Trinh quả rắm! Tưởng chị đây tin?

Cơ mà cô cũng chả hơi đâu vạch trần. Cái quan trọng là cô rất vừa mắt với tiểu bánh bao trắng trẻo đẹp trai này, hợp khẩu vị thích hợp giúp cô phá “trinh”.

Cô nở nụ cười thật quyến rũ, song liền dính lấy người đàn ông như keo, hai thân thể cọ xát, cô hài lòng chu miệng nói:

“Được, đêm nay chị đây bao cưng!”

Người đàn ông cúi đầu nhìn, ánh mắt sâu thẳm ẩn hiện ý cười, không nhiều lời trực tiếp bế cô lên sải chân bước đi. Cô chép chép miệng yên vị trong lồng ngực rộng ấm áp.

Vì tác dụng của rượu khiến đầu óc mụ mị, nên cô không hề để ý ở phía sau người đàn ông có ba, bốn tên vệ sĩ to lớn đứng bất động, bọn họ đưa mắt nhìn nhau không ai dám đi theo.

Một tên vệ sĩ trong đám ấy nhanh chóng rút điện thoại ra lễ phép gọi cho ai đó, xong xuôi cả nấy người lui về.

Cô được người đàn ông bế lên phòng VIP. Nằm trong lòng hắn miệng cô không ngừng thều thào mắng chửi ai đó.

Cô – Diệp Uyển, tiểu thư nhà họ Diệp, theo như dự kiến thì một tuần nữa là Diệp Uyển sẽ lên xe hoa gả cho thanh mai trúc mã.

Nhưng Diệp Uyển phát hiện thanh mai trúc mã của mình lại mây mưa với em gái cùng ba khác mẹ, khiến cô ta phình bụng.

Để thể hiện bản thân là bậc quân tử đứng đắn, anh ta cúi đầu nhận lỗi muốn chịu trách nhiệm với Diệp Tâm, muốn cưới cô ta.

Vạn lần xin lỗi Diệp Uyển tha thứ.

Mẹ nó bà đây không phải thánh mẫu!

Diệp Uyển ở bên anh ta từ nhỏ đến khi trưởng thành, cả hai đều có tình cảm, cô luôn âm thầm ủng hộ anh ta, hẹn ước đợi anh ta lên kế thừa sản nghiệp gia đình sẽ tổ chức đám cưới.

Kết quả thì sao? Ừ thì có buổi tiệc cưới đấy, có váy cưới đấy, có nhẫn cưới đấy, nhưng cô dâu đâu phải là cô.

Anh ta tặng cho cô một cặp sừng dài ngoằng.

Đã thế ba cô cũng không đứng về phía cô, ông ấy vui vẻ ủng hộ Diệp Tâm thay thế gả đi, lý do gì mà chẳng muốn hủy hoại thanh danh nhà họ Diệp?

Nổi uất ức này Diệp Uyển nuốt không trôi!

(…)

Đêm đó Diệp Uyển nồng nhiệt trao thân cho người đàn ông kia một cách thoải mái cam tâm tình nguyện.

Sáng hôm sau, khi đầu óc đã tỉnh táo cô mới có thể chiêm ngưỡng kỹ nhan sắc của hắn.

Khóe môi bất giác mỉm cười, đúng là xuất sắc, đẹp trai, ngủ với hắn cũng chẳng có gì tiếc nhỉ.

Diệp Uyển lật người ngồi dậy bước xuống giường nhặt quần áo, cơ thể ê ẩm khiến cô khó khăn trong việc đi lại, cố gắng lê thân đau nhức vào toilet, một lúc đi ra quần áo đã chỉnh tề.

Liếc mắt nhìn người đàn ông cũng đã tỉnh, hắn lười biếng dựa vào đầu giường nhìn cô.

Mẹ nó, nhìn thế nào cũng quyến rũ chết người đi.

Diệp Uyển kiềm chế lấy di động, lạnh nhạt hỏi:

“Cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền!”

Hắn im lặng một lúc thì mở miệng nghiêm túc đáp:

“Tôi không lấy tiền.”

Diệp Uyển đứng ngây ra. Đệch, cái quỷ gì vậy?

“Đêm qua tôi dùng súng thật, đạn thật phục vụ em, bây giờ không muốn chịu trách nhiệm hửm cô bé?”

“Này, bánh bao nhỏ, chị đây không ngủ với trai bao tận hai lần nhé, đó là nguyên tắc!”

“E là sẽ không dừng lại ở con số hai…”

Người đàn ông điềm nhiên đáp lại, khóe môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt nhìn Diệp Uyển.

Diệp Uyển nhíu mày, gương mặt hiện rõ sự khó chịu lườm hắn!

Chả phải làm xong nhiệm vụ nên sòng phẳng ư? Cô mới sáng đã thẳng thắn muốn chuyển khoản mà hắn còn dài dòng không chịu là sao đây?

Cái gì mà không dừng lại ở con số hai? Chẳng nhẽ muốn ngủ với cô cả đời chắc?

Tên trai bao bệnh hoạn!

Đang định lên tiếng thì thấy hắn ung dung hất cằm về phía trước, Diệp Uyển là theo bản năng liếc mắt nhìn theo.

Tầm mắt Diệp Uyển dừng ở chiếc tivi siêu lớn, đột nhiên màn hình bật sáng phát một đoạn clip đôi nam nữ đang ân ái, tiếng va chạm cơ thể, tiếng thở dốc yêu kiều, kỳ thực không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

Diệp Uyển bất chợt trợn mắt. Trong… trong clip là cô mà? Là khung cảnh của cuộc hoan ái buổi tối hôm qua.

Clip thấy rõ mặt cô, dáng vẻ sảng khoái, tận hưởng. Còn người đàn ông hoàn toàn chỉ phản chiếu một tấm lưng trần!

Quân mất dạy, dám đặt camera quay lén cô?

Diệp Uyển quay phắt sang liếc hắn, chỉ tay lắp bắp nói:

“Anh… anh hèn hạ.”

Cổ họng hắn bật ra tiếng cười trầm thấp, hắn chậm rãi vén chăn bước xuống giường. Từ đầu đến chân không một mảnh vải che thân.

Những gì cần thấy đều đập vào mắt Diệp Uyển rõ mồn một!

Cái thứ không có liêm sỉ, lưu manh.

Diệp Uyển đỏ mặt, khó khăn nuốt nước miếng quay mặt đi chỗ khác lớn giọng:

“Làm ơn mang đồ chỉnh tề giúp tôi.”

“Tối hôm qua chính nó làm em sung sướng, giờ ngoảnh mặt làm ngơ đấy hử? Cô bé không biết tốt xấu.”

Diệp Uyển cắn răng không lên tiếng, cũng chả thèm nhìn hắn.

“Clip ổn không? Tôi cực kỳ thích tiếng rên của em, chứng tỏ tôi làm em rất hài lòng.”

Hắn đắc ý nhếch mày thản nhiên cất giọng tán thưởng.

Diệp Uyển nghe xong không nhịn nổi, ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm hắn, khinh bỉ gằn giọng:

“Muốn vòi thêm tiền chứ gì? Được! Ra giá đi.”

“…”

“Bổn tiểu thư đây không thiếu tiền!” Diệp Uyển lại bồi thêm một câu.

“Tôi không cần tiền.”

Hắn khàn giọng nhắc lại lần nữa, sắc mặt vẫn nghiêm túc.

“Não anh bị úng nước hả? Anh không cần tiền chứ cần cái gì?”

“Gả cho tôi! Bằng không thanh danh của em và cả gia đình em sẽ bị hủy hoại, vì nội dung trong chiếc clip kia.”

“Anh…”

Hắn tiến lại, nhanh nhảu duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh thon thả của Diệp Uyển, không cho cô cơ hội mắng người, hắn liền trực tiếp cắt ngang.

“Tôi cho em hai ngày suy nghĩ, sau hai ngày phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng.”

“Buông ra!”

“…”

“Quân khốn nạn, rốt cuộc anh có phải trai bao không vậy? Dám đòi hỏi với khách hàng?”

“Phải! Tôi mới vào ngành từ tối hôm qua.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương