Sư phụ tôi là thần tiên

Chương 14: Gián tiếp giết người



Chương 14: Gián tiếp giết người

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn Vương Minh, nếu không có sự ràng buộc của pháp luật thì anh đã đấm chết kẻ cặn bã như vậy từ lâu rồi.

Một người đàn ông sống dựa vào phụ nữ thì không phải đàn ông, tức giận hơn nữa là những kẻ có thể nói ra câu bán con gái ruột của mình thì chính là súc vật.

Vương Minh là một con bạc. Dương Bách Xuyên đã thấy rất nhiều con bạc, mặc dù một số con bạc coi cờ bạc như mạng sống của họ, nhưng họ kiên định với lời nói của mình và có nguyên tắc của riêng mình, còn Vương Minh này không giống họ, hắn ta không có nguyên tắc cơ bản nào cả, chính là kẻ cặn bã.

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Vương Minh một hồi, lại phát hiện ra vấn đề khác, nhìn sắc mặt của tên cặn bã này hình như hắn ta đang hút ma tuy, chẳng trách hắn lại gầy như que củi, cờ bạc, ma túy như thế này thì vô phương cứu chữa…

Nếu u Dương Ngọc Thanh không cắt đứt quan hệ với hắn ta, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ bị Vương Minh giết chết, thậm chí chuyện bán con gái của mình hắn ta cũng làm được.

Nghiện cờ bạc kết hợp với nghiện ma túy, hắn ta lại là người không có ý chí, có thể tưởng tượng ngày nào đó khi hắn ta không có tiền để đánh bạc và hút ma túy thì còn chuyện gì hắn ta không thể làm?

Khi đó, u Dương Ngọc Thanh sẽ gặp nguy hiểm, đây là điều mà Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy.

Ngay khi Dương Bách Xuyên đánh Vương Minh xong, lúc anh đang suy nghĩ thì Vương Minh mới kịp phản ứng lại, hắn ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên còn trẻ nên không hề sợ hãi, ngược lại còn mở miệng chửi rủa: “Cậu là tên gian phu từ đâu tới? Dám đánh ông đây, ông đây sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”

Vừa nói, Vương Minh vừa lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn u Dương Ngọc Thanh hung hăng chửi thề: “Đồ khốn kiếp, thảo nào ngay từ đầu cô đã muốn ly hôn với tôi, hóa ra là nuôi tình nhân bên ngoài, đôi gian dâm dâm phụ này chờ đấy cho ông đây, ông đây sẽ giết chết các người.”

Anh ta bắt đầu gọi điện thoại, có vẻ như đang tìm người đến để thu thập Dương Bách Xuyên. Hạng người này không biết làm gì khác ngoài việc dựa dẫm vào người khác, vậy nên Dương Bách Xuyên chắc chắn rằng hắn ta sẽ gọi mấy tay xã hội đến đây.

Đừng hỏi Dương Bách Xuyên có sợ hay không, anh làm sao có thể để cho hắn ta đạt được mục đích của mình?

Nghe những lời chửi rủa của Vương Minh đôi mắt của Dương Bách Xuyên nheo lại, giờ phút này trong nội tâm anh xuất hiện ý định giết người.

Mặc dù anh không thể giết người một cách trắng trợn, nhưng với tư cách là truyền nhân của tán tiên, có trong tâm trí anh có hàng ngàn cách để thu thập một tên cặn bã bình thường này, đặc biệt là bây giờ Dương Bách Xuyên đã tu luyện đến tầng thứ nhất của Luyện Khí Kỳ, trong cơ thể có một luồng chân khí thoát ra.

Đoạt lại điện thoại di động trong tay Vương Minh, ngay trước mặt hắn ta dùng sức bóp một cái, điện thoại di động nát bét. Sau đó Dương Bách Xuyên nheo mắt nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ nhỉ? Như vậy thì để tôi làm cho anh thanh tỉnh một chút, càng thanh tỉnh sẽ càng nhớ lâu!”

Giờ phút này Vương Minh liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, hắn ta đứng đậy định đấm Dương Bách Xuyên một cú, hắn ta nghĩ ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế.

Đáng tiếc, đối mặt với hắn ta là truyền nhân của tán tiên – Dương Bách Xuyên.

Một gã quanh năm hút ma túy thì có thể đánh được ai? Dương Bách Xuyên có đứng yên để cho hắn ta đánh thì hắn ta cũng không thể làm bị thương Dương Bách Xuyên được.

Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay Vương Minh, dùng lực một chút.

“Rắc rắc”

“A~” Vương Minh kêu gào thảm thiết, sắc mặt tái mét, toàn thân mềm nhũn xụi lơ ngồi trên mặt đất kêu rên.

Ngay khi đang nắm lấy cổ tay Vương Minh, Dương Bách Xuyên truyền một lượng chân khí vào cơ thể hắn ta, phong bế kinh mạch của hắn ta, Dương Bách Xuyên biết hậu quả của việc làm này, sau này Vương Minh sẽ chỉ bị bệnh, kinh mạch không thông, hắn ta chỉ có thể ở đó chờ chết.

Dùng chân khí giết người là cách giết người trong vô hình, sẽ không chết ngay lập tức, nhưng sẽ chết từ từ.

Tất nhiên, Dương Bách Xuyên chỉ phong ấn kinh mạch của Vương Minh, anh không giết hắn ta, nhưng có thể coi như là gián tiếp giết người.

Dương Bách Xuyên không hối hận vì đã cho Vương Minh một hình phạt khủng khiếp như vậy, trong lòng cũng không cảm thấy tội lỗi.

Thế giới này thiếu một Vương Minh có nghĩa là ít thiếu đi một tên gây tai họa, nhưng có thể cứu sống u Dương Ngọc Thanh và con của cô ấy, Dương Bách Xuyên nghĩ đó là một việc tốt.

Bất tri bất giác, Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng sau khi anh gặp được sư phụ, nhận được bình càn khôn và tu chân thì suy nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều.

Trước đây anh ít nói và rụt rè, nhưng bây giờ anh tự tin, rộng rãi và lãnh đạm với mọi thứ xung quanh.

Phong bế kinh mạch của Vương Minh là như thế nào, Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, nó có nghĩa là gián tiếp giết chết hắn ta, nhưng trong lòng anh vẫn dửng dưng, đây là sự thay đổi lớn nhất trong suy nghĩ của anh.

Vương Minh nằm trên mặt đất ôm cánh tay kêu gào thảm thiết, Dương Bách Xuyên không có thương hại chút nào, mặt không cảm xúc hỏi: “Con của cô u Dương ở đâu? Tôi chỉ hỏi anh một lần, tốt nhất là anh nên trả lời tôi.”

“Trả lời cái con mẹ cậu, có gan thì giết tôi đi.” Vương Minh vừa thở vừa chửi rủa.

“Rắc rắc ~”

Dương Bách Xuyên giẫm vào chân Vương Minh, chân hắn ta bị đạp gãy xương.

“A~” Vương Minh hét lên như heo bị bị chọc tiết, liếc nhìn ánh mắt thờ ơ của Dương Bách Xuyên Vương Minh không khỏi rùng mình.

“Đừng tưởng rằng tôi không dám giết anh, có nói không? Nếu không, tôi sẽ bóp nát hai quả bóng của anh!” Dương Bách Xuyên gầm lên khiến Vương Minh run lẩy bẩy, hắn ta sợ~

Hắn ta chưa từng thấy một người nào ghê gớm như vậy, đặc biệt đây còn là một sinh viên đại học.

u Dương Ngọc Thanh hoàn toàn ngây người, hình như cô ấy đã bị bộ dạng tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên hù dọa, trong lòng thầm nghĩ: “Đây có còn là học trò của mình không? Một Dương Bách Xuyên lầm lì và thu mình, ít khi tham gia hoạt động của lớp không?”

u Dương Ngọc Thanh sững sờ một lúc.

Sau khi phản ứng lại, cô ấy sợ Dương Bách Xuyên không nhịn được…

Không nhịn được sẽ giết Vương Minh liền muốn tiến lên ngăn cản. Cô ấy không muốn Dương Bách Xuyên cuộc sống của Dương Bách Xuyên bị hủy hoại vì mình. Cô ấy vừa cảm động vừa sợ hãi.

Ngay khi u Dương Ngọc Thanh định lên tiếng, Vương Minh đã hoàn toàn bị Dương Bách Xuyên làm cho choáng váng liền mở miệng cầu xin tha thứ: “Đừng… Tôi nói, Nhạc Nhạc ở nhà của dì tôi.”

Dương Bách Xuyên quay đầu lại đối mặt với u Dương Ngọc Thanh, anh ta nói: “Cô u Dương, Cô có biết dì của anh ta không? Gọi điện thoại hỏi xem sao.”

u Dương Ngọc Thanh định ngăn cản Dương Bách Xuyên thì nghe thấy tin tức của con gái, cô ấy vội vàng gật đầu: “Cô biết, cô sẽ gọi điện hỏi ngay bây giờ…”

Cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Dương Bách Xuyên dừng tay lại, cô ấy lấy điện thoại di động ra và gọi.

Dương Bách Xuyên nghe thấy u Dương Ngọc Thanh đang nói chuyện với một người lớn tuổi, có vẻ như u Dương Ngọc Thanh và dì Vương Minh có mối quan hệ tốt đẹp, cũng không bởi vì chuyện ly hôn mà trở nên xa lạ. Dì của Vương Minh trong điện thoại còn hỏi đã xảy ra tình chuyện gì, bà ấy còn nói cho u Dương Ngọc Thanh biết Nhạc Nhạc vẫn ổn, để cô ấy không phải lo lắng.

Cúp điện thoại, u Dương Ngọc Thanh liếc nhìn Vương Minh trên mặt đất sau đó nhìn Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên biết cô đang nghĩ gì về việc giải quyết chuyện của Vương Minh như thế nào, suy nghĩ một chút nói: “Cô u Dương, làm ơn gọi cảnh sát đi ~ Để cảnh sát xử lý, sau này hắn ta sẽ không thể lợi dụng điểm yếu của cô để tống tiền cô nữa.”

Khi Dương Bách Xuyên nói xong, sắc mặt của Vương Minh trên mặt đất thay đổi rất nhiều, hắn ta nhìn u Dương Ngọc Thanh cầu xin: “Ngọc Thanh đừng gọi cảnh sát, anh hứa sau này sẽ không tìm em nữa, anh xin thề đây là lần cuối cùng. Người anh em này xin hãy tha cho tôi lần này, van cầu các người…”

“Hừm ~”

Dương Bách Xuyên đá thẳng vào sau ót Vương minh khiến hắn ta ngất xỉu, anh sợ u Dương Ngọc Thanh sẽ mềm lòng. Trước mắt giao Vương Minh cho cảnh sát là lựa chọn tốt nhất.

Hắn cũng hiểu tại sao Vương Minh lại như vậy. Hắn ta là một người đàn ông, nếu để cảnh sát tra ra được hắn ta hút ma túy thì coi như xong đời, nên hắn ta mới van xin nhưng Dương Bách Xuyên không cho hắn ta cơ hội.

“Hắn ta…?” u Dương Ngọc Thanh nhìn Vương Minh trên mặt đất lên tiếng.

“Cô yên tâm, em chỉ đánh anh ta ngất xỉu thôi, vì tên cặn bã này mà mang tội danh giết người, em sẽ không ngốc như vậy đâu, em chỉ muốn dọa hắn ta thôi. ” Dương Bách Xuyên giải thích.

Dương Bách Xuyên gật đầu một cái, mặt đầy căm ghét nhìn Dương Bách Xuyên, bấm điện thoại báo cảnh sát.

Sau khi cúp điện thoại thì gương mặt u Dương Ngọc Thanh cuối cùng cũng giãn ra, nhìn về phía Dương Bách Xuyên: “Cảm ơn em~ Mà này, tại sao em lại xuất hiện ở đây?” Biểu cảm của u Dương Ngọc Thanh rất cổ quái.

Và Dương Bách Xuyên cũng nói thật, sinh viên mà lại xuất hiện ở nơi này cứu người, bảo trùng hợp cũng không ai tin.

“Cô u Dương, khi cô ở hành lang nói chuyện với tên cặn bã này em đã vô tình nghe thấy, em lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện nên đã lặng lẽ đi theo, cô đừng suy nghĩ nhiều, em không cố ý theo dõi cô, mấy năm nay cô giúp em quá nhiều nên em chỉ muốn báo đáp cô thôi.” Lời của Dương Bách Xuyên nửa thật nửa giả.

Trong ánh mắt u Dương Ngọc Thanh lóe lên chút cảm động, thở dài nói: “Làm sao trách em được, nếu hôm nay không có em thì cô cũng không biết phải làm sao, cảm ơn em!”

Trong khi đợi cảnh sát đến, u Dương Ngọc Thanh đã kể cho Dương Bách Xuyên về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình. Sau lời kể của u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên biết được cuộc hôn nhân của cô ấy với Vương Minh thực ra là do hai gia đình sắp đặt.

Lúc bấy giờ, gia đình Vương Minh làm ăn khấm khá, được coi là con nhà giàu, mẹ của u Dương Ngọc Thanh cũng coi trọng gia cảnh nhà họ Vương, sau khi hai bên hẹn gặp nhau, Vương Minh đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của u Dương Ngọc Thanh, u Dương Ngọc Thanh cũng bị mẹ ép, công thêm Vương Minh theo đuổi điên cuồng nên sau đó cô ấy đã đồng ý.

Ngay sau đó hai người kết hôn, u Dương Ngọc Thanh mang thai, không lâu sau công việc kinh doanh của nhà họ Vương bị phá sản, Vương Minh lại là một tay ăn chơi, tinh thông mọi thứ, ăn uống, mại dâm, cờ bạc,… Sau khi hoa hoa công tử này cảm thấy u Dương Ngọc Thanh không còn mới mẻ liền không để ý tới cô ấy nữa, hắn ta còn đưa những người phụ nữ khác về nhà trước mặt u Dương Ngọc Thanh.

Công việc kinh doanh của nhà họ Vương thất bại, Vương Minh cờ bạc, thua mất tất cả tài sản,… u Dương Ngọc Thanh ly hôn với Vương Minh sau khi đứa con chào đời.

Vương Minh đánh bạc cũng khiến ba mẹ hắn ta khó chịu, không có tiền, anh ta chuyển sự chú ý sang vợ cũ là u Dương Ngọc Thanh, thường xuyên lợi dụng điểm yếu của u Dương Ngọc Thanh để đe dọa cô ấy. Trong vòng hai năm sau khi ly hôn hắn ta ngày càng quá đáng.

Hôm nay là lần nghiêm trọng nhất, Vương Minh bí mật đón đứa trẻ rồi tống tiền cô ấy.

Sau khi hai người nói chuyện xong thì cảnh sát cũng đến. Sau khi lên đồn công an ghi chép xong, Dương Bách Xuyên đi cùng với u Dương Ngọc Thanh đi đón con gái cô ấy.

Kết cục của Vương Minh đã được định trước, hắn ta là một người nghiện ma túy, còn nằm trong đường dây buôn bán ma túy, dù Dương Bách Xuyên không phong bế kinh mạch của hắn ta thì hắn ta cũng sẽ sống phần đời còn lại trong tù.

Dì của Vương Minh sống ở ngoại ô, Dương Bách Xuyên thì không lên lầu đón đứa trẻ cùng u Dương Ngọc Thanh mà chờ ở dưới lầu.

Mấy phút sau thấy u Dương Ngọc Thanh đi xuống, cô ấy đang ôm một bé gái ba tuổi trên tay, cô bé đã ngủ rồi.

Dương Bách Xuyên xuống xe đưa u Dương Ngọc Thanh và con gái của cô ấy về nhà. Anh định ra về thì trời bắt đầu đổ mưa, vì vậy anh phải xuống xe để giúp u Dương Ngọc Thanh ôm bé gái trở về.

u Dương Ngọc Thanh ôm đứa trẻ đang ngủ, cánh tay đau nhức nên cô ấy cũng không từ chối.

Quãng đường hơn 100 mét, quần áo hai người đều ướt sũng, nhất là Dương Bách Xuyên, để tránh cho đứa trẻ bị ướt anh phải cúi xuống bước đi, đến cả quần cũng ướt sũng.

Về đến nhà u Dương Ngọc Thanh, cô bế đứa trẻ vào phòng ngủ, vài phút sau cô bước ra, Dương Bách Xuyên sững sờ, anh không ngờ u Dương Ngọc Thanh lại nói câu này với anh khiến tim anh đập nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương