Nhân Duyên An Bài

Chương 30



Kể từ hôm đó, Trần Hoàng Bách vẫn như thường lệ dõi theo Kiều Băng, bị cô phát hiện vẫn mặt dày đeo bám. Có lần Kiều Băng đứng ở ban công ngoài phòng ngủ, thấy anh ấy thập thò ngó vào trong nhà thì tức tối đi xuống phòng khách nói với anh trai:
– Anh! Anh ra ngoài đuổi tên khốn Trần Hoàng Bách đi đi, em không muốn hắn quanh quẩn trước nhà mình.
Duy Khiêm nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng của Hoàng Bách, anh bảo:
– Làm gì có ai đâu.
– Có. Anh ra ngoài sẽ thấy.
– Ừ. Để anh.
Mới đầu Duy Khiêm còn hay ra đuổi Hoàng Bách, đấu khẩu với anh ấy nhưng sau nhiều lần túm cổ áo đánh nhau mà Hoàng Bách vẫn chai mặt, Duy Khiêm bất lực chẳng muốn đôi co với anh ấy nữa. Anh khuyên em gái:
– Em lờ hắn đi, coi như không khí là được, đừng bận tâm đến Trần Hoàng Bách nữa để khỏi khó chịu.
Kiều Băng hậm hực nghe theo, tuy nhiên Hoàng Bách có rất nhiều trò để thu hút sự chú ý của Kiều Băng. Từ ngày biết cô không còn sợ khi thấy mình mà chỉ ghét bỏ thì anh không ngừng tấn công để Kiều Băng cảm nhận được thành ý của mình. Ví như đặt mua rất nhiều món hàng hiệu gửi đến nhà tặng cô nhưng đều bị Kiều Băng vứt hết không chút thương tiếc, anh cũng không vì thế mà bỏ cuộc.
Kiều Băng chẳng biết bằng cách nào Hoàng Bách có được số điện thoại của cô, ngày nào anh cũng gọi điện, nhắn tin tới, nếu bị Kiều Băng chặn sẽ lại mua sim khác liên lạc với cô. Không biết Kiều Băng đã phải chặn bao nhiêu số, cô bực mình gọi mắng anh:
– Trần Hoàng Bách, anh có lòng tự trọng không vậy? Tôi chửi cho như thế mà anh vẫn chưa chịu ngưng việc làm phiền tôi à?
– Nếu mắng anh làm em dễ chịu thì anh cam tâm tình nguyện để em mắng, anh luôn sẵn lòng nghe.
– Đồ điên. Anh như ân hồn bất tán ấy, tôi sắp phát điên lên vì anh rồi đấy.
– Anh làm mọi việc chỉ mong nhận được sự tha thứ của em. Nhìn thấy em vui vẻ mỗi ngày, được nghe giọng nói của em, dù thanh âm không được ngọt ngào trong trẻo như lúc em nói chuyện với người khác, chỉ toàn là gắt gỏng thì đối với anh như thế cũng đủ hạnh phúc cả ngày rồi.
– Đồ thần kinh.
– Ừ. Anh yêu em đến thần kinh luôn rồi.
Giọng Hoàng Bách mang theo nhu tình, nói những lời thật lòng:
– Anh rất nhớ em, muốn được ở bên cạnh em. Kiều Băng, em tha thứ cho lỗi lầm của anh, cho anh cơ hội bù đắp, chăm sóc em được không?
– Không đời nào. Cả đời này tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh. Tôi có chân có tay, lành lặn chứ không phải dị tật mà cần anh chăm sóc. Kể cả nằm liệt giường cũng không cần đến anh.
– Em có cần phũ với anh thế không?
– Tôi chính là phũ với anh đấy. 5 năm trước, anh đã tàn nhẫn với tôi thế nào? Hai anh em anh đã phớt lờ lời cầu xin của tôi ra sao? Anh quên rồi à?
– Anh… Chuyện năm đó…
Không cho Hoàng Bách có cơ hội nói thêm bất kì lời nào, Kiều Băng lạnh lùng bảo:
– Trần Hoàng Bách, anh nghe cho rõ, anh và em gái anh nên biết điều tránh xa anh em tôi ra, đừng có làm phiền chúng tôi nữa.
Dứt lời, Kiều Băng tắt máy, cho số điện thoại mới của Hoàng Bách vào danh sách đen.
Đến nay Hoàng Bách vẫn không hiểu nổi tại sao lỗi lầm mình gây ra mà Thư Kỳ cứ bị cuốn vào theo. Anh muốn giải thích với Kiều Băng chuyện năm xưa là do Thư Kỳ nghe không rõ, vả lại bị anh đẩy ra bên ngoài ép phải rời đi, nên có trách thì trách một mình anh là được rồi. Thư Kỳ đã phải chịu đau khổ, người làm anh như anh không muốn em gái bị mang tội trên người, chịu tổn thương thêm nữa. Có điều trong mắt Kiều Băng, Thư Kỳ chình là có lỗi, đã bao che cho hành vi xấu xa của Hoàng Bách, thấy cô cầu xin mà không giúp nên Kiều Băng đến nay vẫn ghét và đổ lỗi cho Thư Kỳ.
Ban đầu Ngọc Yến cũng không có tí thiện cảm nào với Hoàng Bách, nhưng thời gian lâu dần thấy anh kiên trì theo sau Kiều Băng, mặc cho cô đánh đấm ác liệt mỗi khi gặp anh, buông những lời lẽ xúc phạm thì Hoàng Bách vẫn lặng lẽ chịu đựng, không một lời phản bác. Ngọc Yến nhìn ra ánh mắt chứa đựng sự hối hận, đau buồn và thâm tình mà anh dành cho Kiều Băng, lại thấy hận thù trong lòng Kiều Băng đã dần lắng xuống, cô ấy mới hỏi:
– Cậu có từng nghĩ bỏ qua quá khứ, tha thứ cho Trần Hoàng Bách, cho anh ta một cơ hội bù đắp những sai lầm đã gây ra với cậu không?
– Cậu hỏi mình câu này là có ý gì?
– Mình thấy anh ta cũng không tệ.
– Không tệ? Trần Hoàng Bách cưỡng bức một người không tình nguyện làm chuyện đó với anh ta mà là không tệ à? Vậy theo cậu thế nào mới là tệ?
– Đúng là về chuyện đó không ai có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng xét ở phương diện khác thì anh ta cũng rất có tài, có ngoại hình xuất chúng và đặc biệt là rất chung tình với cậu. Một người đàn ông đào hoa, phúng túng như Trần Hoàng Bách vì gặp cậu mà thay đổi tính nết, hơn 4 năm vẫn không ngừng tìm kiếm cậu thì bản chất anh ta được mà, ngoài lăng nhăng cũng không đến nỗi. Tính ra cũng đã gần 6 năm rồi mà Trần Hoàng Bách vẫn một lòng muốn chuộc lỗi, bù đắp cho cậu. Trên đời này, chẳng mấy người đàn ông kiên trì được như vậy đâu.
– Cậu thích Trần Hoàng Bách nên mới bênh vực anh ta?
– Không có.
– Vậy cậu muốn mình chấp nhận tình cảm của Trần Hoàng Bách, yêu anh ta?
Ngọc Yến lắc đầu, cô nói:
– Yêu hay không có một phần là do duyên phận. Cậu không thích Trần Hoàng Bách thì chẳng ai ép buộc được cậu cả. Mình nói những lời này chỉ mong cậu quên đi hận thù, thử làm bạn với anh ta xem sao.
– Không đời nào. Cho dù mình hết bạn bè cũng không kết bạn với Trần Hoàng Bách.
– Ừ. Nhưng… với Trần Thư Kỳ, cậu nên tha thứ cho cô ấy. Mình nghĩ cô ấy không xấu như cậu nghĩ đâu, với lại Duy Khiêm đã thay cậu trả thù, làm tổn thương cô ấy, cậu cũng đừng tính toán với người ta nữa.
– Cô ta bỏ mặc mình không giúp, tiếp tay cho anh trai, như vậy không xấu thì là gì? Cậu đang nói giúp cho tình địch của mình đấy à?
– Chúng ta bao giờ cũng đứng về phía người thân mà, dù đúng dù sai, người nhà vẫn là lựa chọn trước tiên. Hơn nữa, cô ấy không phải tình địch của mình.
– Không phải? Cô ta yêu anh trai mình còn cùng anh ấy…
Kiều Băng không tiện nói rõ vì lo lắng làm Ngọc Yến buồn, cô hỏi:
– Cậu chẳng lẽ không ghen.
– Nói thật, mình không yêu Duy Khiêm, mình chỉ xem anh ấy như một người anh trai thôi và Duy Khiêm cũng không thích mình. Người anh ấy yêu là Trần Thư Kỳ.
– Không thể nào? Anh ấy sẽ không yêu Trần Thư Kỳ.
– Sự thật là vậy, dù Duy Khiêm có nói dối trăm nghìn lần thì cũng không thể lừa gạt trái tim mình. Anh ấy đã vì cậu mà làm tổn thương người mình yêu, hẳn trong lòng suốt thời gian qua chẳng dễ chịu gì đâu.
– Cô ta có gì tốt mà anh Khiêm lại yêu chứ?
– Yêu một người là yêu luôn cả thói hư tật xấu của người đó, chưa kể Thư Kỳ bản chất lương thiện, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn tài giỏi nữa. Hai người họ cũng phải có sự hòa hợp, có điểm chung thì Duy Khiêm mới yêu cô ấy chứ.
– Mình không thích cô ta, mình muốn cậu kết hôn với anh trai mình cơ.
– Mình không thể kết hôn với người mình không yêu.
– Vậy cậu yêu ai chưa, hình mẫu của cậu là người như thế nào?
Ngọc Yến trâm tư ít giây, tâm trí chợt nhớ đến đàn anh khóa trước học cùng chuyên ngành với cô bên nước ngoài, khóe môi bất giác nở một nụ cười, cô nói:
– Mình không biết nữa, chỉ cần là người khiến mình rung động, không cần hình mẫu hay tiêu chuẩn nào cả.
– Cậu dễ tính thật.
Sau lần nói chuyện với Ngọc Yến, Kiều Băng không hẳn là bỏ qua chuyện quá khứ, nhưng vì Hoàng Bách quá trơ lì, mặt dày nên cô đã mệt khi ngày ngày phải mắng chửi anh. Thay vào đó học cách vô cảm, làm ngơ trước sự xuất hiện và một loạt hành động nhằm tạo chú ý, lấy lòng cô của anh.
Gần hai năm trời không ngày nào Hoàng Bách không đến nhà Kiều Băng, nhưng kết quả anh nhận về chẳng được như bản thân mong muốn. Hôm đó Kiều Băng vừa ra khỏi nhà, đang định bắt taxi qua nhà ông Đặng thì Hoàng Bách bỗng từ đâu nhảy ra, tặng Kiều Băng một bó hoa hồng đỏ to đùng. Anh nói:
– Kiều Băng, em tha thứ cho anh đi.
Kiều Băng giật mình lùi về sau, trừng mắt lườm Hoàng Bách:
– Anh bị điên à? Anh muốn tim tôi nhảy ra ngoài, chết luôn tại đây mới vừa lòng anh phải không?
– Không. Anh luôn mong em khỏe mạnh, ốm đau bệnh tật anh nguyện ý chịu thay em.
– Đồ điên. Suốt ngày nói lời sến sẩm. Anh đem mấy câu đó đi tán các em mặc váy cũn cỡn muốn leo lên giường anh sẽ có hiệu quả, chứ với tôi thì còn lâu.
– Có thể em không tin nhưng ngoài em ra, anh chưa từng nói lời đường mật với bất kì ai cả.
– Tôi không phải con ngốc mà để anh lừa. Tránh ra cho tôi bắt xe.
Cho dù Kiều Băng bước sang phía bên nào thì Hoàng Bách cũng bước theo chắn trước cô, giơ bó hoa đến trước Kiều Băng mong cô nhận lấy. Kiều Băng bực dọc ôm bó hoa đập vào người Hoàng Bách:
– Đồ thần kinh. Tránh ra.
– Không. Em muốn đi đâu anh đưa em đi. Để em đi một mình anh không yên tâm.
– Đi với anh mới là nguy hiểm đấy.
– Anh thề là không động đến em, sẽ không làm chuyện gì khiến em không thích đâu.
– Anh đang làm tôi khó chịu đấy.
– Kiều Băng…
– Tránh ra.
– Anh yêu em thật mà, cho anh cơ hội theo đuổi em đi.
– Không. Anh nói câu này bao nhiêu lần rồi không thấy chán à? Tôi sẽ không bao giờ yêu anh, anh đừng tốn công phí sức nữa.
Sắc mặt Hoàng Bách trầm xuống vài giây rồi chợt biến đổi, hỏi Kiều Băng:
– Vậy em trả lời cho anh biết đi, tại sao năm đó ở quán bar em lại muốn cùng anh đi chơi đêm, bảo anh đưa em về nhà anh vui vẻ, xong sau đó thì đổi ý? Tại sao? Vì biết anh ăn chơi, phóng túng, từng qua lại với nhiều cô gái nên em mới đổi ý?
Kiều Băng chẳng hiểu Hoàng Bách đang nói gì, cô nheo mắt hỏi:
– Anh nói điên nói khùng gì thế? Tôi muốn cùng anh đi chơi đêm hồi nào?
– Rõ ràng em nhờ cô bạn đi cùng em qua chuyển lời giúp còn gì?
– Thần kinh. Tôi không có nhờ ai nói gì với anh hết?
– Vậy sao sau khi em trở lại chỗ ngồi của mình thì liên tục nâng ly với anh?
– Không phải lúc tôi đi vệ sinh anh qua bàn tôi muốn xin số điện thoại nhưng bị bạn tôi từ chối à? Anh chẳng nói nếu không cho số thì ngồi bên này nâng ly mời anh cũng được. Chúng tôi là con gái đến đó chơi lại nghe nói anh có máu mặt, sợ đặc tội với anh rồi xảy ra chuyện không hay nên tôi mới mời rượu anh thôi.
– Anh không có sang chỗ em xin số điện thoại. Nếu muốn anh trực tiếp xin từ em rồi, cần gì phải đợi lúc em đi mới qua xin bạn em.
Kiều Băng ngẫm nghĩ ít giây, sau đó cùng Hoàng Bách nói rõ chuyện năm xưa, sau một hồi đối chất, cả hai mới nhận ra bản thân đều bị cô bạn của Kiều Băng lừa gạt, xoay vòng vòng. Kiều Băng không khỏi tức giận cô ta nhưng lại đấm vào ngực Hoàng Bách:
– Khốn nạn. Bạn tồi. Tôi tin tưởng cô ta mới cùng cô ta đến đó chơi vậy mà lại bị cô ta gài bẫy.
– Đấy nhé. Đúng là hôm đó anh rất ấn tượng với em nhưng ban đầu anh không có ý định làm gì em đâu. Tại cô ta lừa anh, lại thấy em cứ nâng ly uống với anh nên anh mới tưởng em muốn đi chơi cùng anh. Đã thế lúc em đứng dậy rời đi còn ngã vào lòng anh nữa, anh cứ ngỡ là em giả vờ say, đóng vai cô bé ngây thơ. Với cả lúc anh hỏi em muốn về nhà anh hay khách sạn, em trả lời dứt khoát là về nhà nên anh mới…
Kiều Băng đấm Hoàng Bách thêm cái nữa:
– Đấy là tôi muốn về nhà mình. Lúc đó tôi mơ mơ hồ hồ chẳng biết gì cả, uống có mấy ly đã say khướt, cả người thì mất sức.
– Có lẽ cô ta đã bỏ gì đó vào nước của em. Cô ta giờ đang ở đâu, chúng ta cùng đi gặp cô ta kiểm chứng.
Hoàng Bách vừa muốn nắm tay Kiều Băng thì cô đã nhanh hơn rút về:
– Cô ta ra nước ngoài rồi, tìm làm sao được nữa. Nếu cô ta dám quay về đây, tôi nhất định đòi món nợ này.
– Mọi chuyện đã rõ rồi, anh bị qua mặt nên mới hiểu lầm thôi chứ không phải anh muốn cưỡng hiếp em. Em tha thứ cho anh nhé.
– Đừng có nằm mơ. Tối đó tôi cầu xin anh buông tha cho tôi nhưng anh có để tôi đi không? Em gái anh nữa, cô ta thấy tôi xin được giúp đỡ nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ rời đi.
– Thư Kỳ không có lỗi, tất cả đều là do anh. Tối đó con bé căn bản không nghe rõ em nói gì, với lại em cũng thấy anh dứt khoát đuổi Thư Kỳ đi mà. Em đừng trách con bé nữa, tội nghiệp nó.
Kiều Băng biểu cảm lầm lầm lì lì lườm Hoàng Bách, cô nói:
– Được thôi. Tôi bỏ qua cho cô ta nhưng anh thì không? Anh c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p tôi đó là sự thật, đừng có biện minh cho hành vi sai trái của mình nữa.
– Nhưng anh biết lỗi rồi mà, cho anh cơ hội bù đắp cho em đi.
– Không. Anh là cái đồ bẩn thỉu, dơ dáy. Trên đời này không thiếu đàn ông, tôi không muốn dùng lại đồ người khác đã dùng. Đặc biệt là một con họa mi công cộng như anh.
Hoàng Bách sững người, còn chưa tiêu hóa hết lời nói của Kiều Băng đã bị cô gạt sang một bên, vẫy tay bắt chiếc taxi đang chạy tới:
– Tránh ra. Về nhà của anh đi.
Khi anh định thần lại vừa tính giữ Kiều Băng thì cửa xe đã đóng kín, tiếp theo đó chiếc xe phóng vút đi để lại anh thẫn thờ với gương mặt méo xệch, miệng lẩm bẩm:
– Họa mi công cộng?
Sắc mặt Hoàng Bách xám xịt, nói lớn:
– Đặng Kiều Băng, em xem anh là trai bao đấy à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương