Ngược đãi vợ hờ

Ngoại truyện 1-2 FULL



Ngoại truyện 1+2 – End.
Một năm sau.
Nhà hàng Season.
Nơi trong những nơi tổ chức tiệc cưới đẹp nhất thành phố, hôm nay nhà hàng lại tiếp tục tổ chức thêm một lễ cưới.
Bên ngoài các khách mời đang đến đông đủ, tiếng nói cười rôm rả vang lên từ hai bên gia đình. Tiếng nhạc cưới du dương cùng những lời chúc hạnh phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Cách này trí từ hoa đến đèn led sáng đều rất đẹp mặt. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt và ồn ã.
Đến giờ làm lễ, toàn bộ ánh đèn trong phòng đều được giảm thiểu để tập trung vào sân khấu. Tiếng nói chuyện cũng ít dần đi, mọi người bắt đầu tập trung vào phần lễ chính của tiệc cưới.
Trên sân khấu, chú rể trong bộ âu phục với dáng vẻ hạnh phúc đang hướng ánh mắt nhìn về phía cửa chính. Trên gương mặt ấy hiện rõ sự hạnh phúc sau bao nhiêu năm chờ và cuối cùng đã tìm được nửa kia của mình.
Cánh cửa phòng mở ra, thời khắc trọng đại cũng đã đến, dàn phù dâu bước vào bên trong dưới ánh nhìn đầy ngưỡng mộ và cái vỗ tay rôm rả của mọi người. Hôm nay, Tiểu An mặc một bộ váy trắng cùng với mái tóc được bện lại gọn gàng có cài hoa trên đầu. Cô nhìn thẳng về phía sân khấu nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Trong khung cảnh vui vẻ hạnh phúc này, đột nhiên, cánh cửa phòng lần nữa mở ra, một người đàn ông xông vào bên trong mặc cho sự can ngăn của bảo vệ. Anh chạy lên trên lễ đường trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Lễ cưới đang diễn ra đương nhiên phải dừng lại vì sự cố bất ngờ.
Anh chạy đến chỗ gần sân khấu nơi chú rể đứng, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mà nắm chặt lấy tay người con gái trên cùng. Khuôn mặt anh đỏ bừng vì phải đi một quãng đường xa, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng cũng không thể nào che giấu nổi sự hấp tấp ngay trong lời nói.
– Tiểu An! Mau đi theo anh.
– Nhưng mà…
Tiểu An còn chưa kịp nói dứt câu, Hạo Thiên đã bế cô lên tay rồi rời khỏi bữa tiệc trước sự chứng kiến từ những ánh mắt đầu ngạc nhiên của mọi người.
Rời khỏi buổi lễ, Hạo Thiên bế Tiểu An lên trên xe. Tiếng đóng cửa vang lên một tiếng rất lớn thể hiện rõ thái độ vô cùng tức giận của người đóng cửa. Tiểu An bị bắt ép lên trên xe, tấm lưng vô tình đập vào cánh cửa bên kia khiến cô chau mày đau đớn. Người đàn ông trước mặt lại chẳng hề để tâm đến trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay cô, gằn giọng.
– Em cưới tôi rồi còn dám nghĩ đến việc cưới người khác nữa hả?
Tiểu An khó chịu muốn gỡ tay Hạo Thiên ra nhưng bất thành.
– Em không có. Anh bị sao vậy hả? Đau! Buông tay em ra.
– Không có mà ăn mặc như cô dâu đến đám cưới của Tiến Đạt. Em định lấy hai chồng sao?
Lực siết ở cổ tay ngày càng mạnh khiến Tiểu An thêm đau đớn. Người đàn ông này mỗi lần ghen tuông đều như vậy, mất hết lý trí thậm chí còn chẳng để cô có cơ hội giải thích.
– Thiên, đau lắm. Buông tay.
Nhận ra sự khó chịu trên gương mặt Tiểu An, Hạo Thiên mới phát hiện bản thân đang khiến cô đau. Anh không buông nhưng thả lỏng để cô thấy dễ chịu hơn. Hạo Thiên kéo Tiểu An vào lòng, nhẹ giọng.
– Anh xin lỗi. Đau lắm không?
– Anh lúc nào cũng thế, không nghe em giải thích.
– Tại em đột ngột bỏ đi không nói một tiếng lại còn ăn mặc như vậy đến đây nên anh nghĩ…
– Nghĩ cái gì chứ? Em chỉ đến đây làm phù dâu thôi mà. Thanh Nhã là bạn em, cô ấy đã nhờ em giúp nên em mới tới chẳng qua vì thời gian quá gấp nên không kịp nói với anh thôi. Anh đúng là quá đáng!
– Anh xin lỗi, xin lỗi.
Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm Tiểu An vào lòng. Anh đâu biết sự thật đằng sau mọi chuyện là vậy. Sáng nay thức dậy đã không thấy Tiểu An, nghe vệ sĩ nói cô ăn mặc sang trọng đến một đám cưới hơn nữa còn là đám cưới của Tiến Đạt nên anh mới sinh nghi làm chuyện hồ đồ. Hoá ra tất cả chỉ là hiểu lầm, không những thế còn làm cô đau.
Tiểu An tựa đầu vào ngực Hạo Thiên, tuy rằng giận nhưng cô cũng không lỡ trách anh. Dù sao một phần cũng do cô không nói với anh một tiếng nên mới gây hiểu lầm. Hơn nữa Hạo Thiên đã không thích Tiến Đạt từ trước, mọi chuyện xảy ra thế này cũng dễ hiểu.
Cô ngồi thẳng người dậy đối diện với anh nói.
– Chúng ta về nhà đi.
– Thế còn lễ cưới?
– Anh phá hỏng lễ cưới của họ rồi còn gì. Em sẽ xin lỗi họ sau!
– Vậy chúng ta về.
Hạo Thiên đưa tay ra hiệu cho tài xế, chiếc màn chắn giữa hai khoang bắt đầu được nâng lên bảo vệ sự riêng tư của cả hai. Rất nhanh sau đó, chiếc xe cũng di chuyển rời khỏi lễ cưới.
Ngồi sau xe, Hạo Thiên nhẹ nhàng xoa lên cổ tay Tiểu An để làm dịu vết đỏ khi nãy do anh làm ra. Tiểu An nhìn hành động của Hạo Thiên rồi khẽ thở dài một tiếng.
– Lần sau anh đừng như vậy nữa.
– Anh biết rồi mà, anh xin lỗi.
– Lúc nào anh cũng nói xin lỗi nhưng có làm được đâu. Với lại, anh chỉ vừa mới xuất viện được vài tháng không nên vận động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng đến vết mổ đấy.
Hạo Thiên mỉm cười gật đầu mấy cái nghe theo lời Tiểu An.
Thấy anh gật đầu vậy thôi nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng. Ngày hôm đó ca phẫu thuật xảy ra vấn đề, anh bị mất máu khá nhiều lại rơi vào tình trạng nguy kịch cũng may các bác sĩ đã kịp thời cứu được, không những vậy còn có sụ giúp đỡ của viện trưởng nên anh mới thoát khỏi tay tử thần. Khoảng thời gian sau khi làm phẫu thuật, Hạo Thiên phải ở lại bệnh viện mấy tháng trời để theo dõi xem trái tim mới có phù hợp với cơ thể hay không.
Tuy rằng sau một thời gian theo dõi vì thể trạng tốt thích nghi được nhanh nên Hạo Thiên được xuất viện có điều Tiểu An vẫn không yên tâm. Mặc dù anh đã xuất viện từ mấy tháng trước nhưng tuần này cô cũng bắt anh đi kiểm tra để chắc chắn không có vấn đề nào xảy ra.
Người ta thường nói, những người sau khi làm phẫu thuật tim thì tích cách cũng sẽ thay đổi vì một phần trái tim không phải của mình. Tiểu An không biết đó là những lời mê tín hay có căn cứ nhưng cô cảm thấy sự thay đổi nhỏ ở Hạo Thiên. Những người xung quanh anh chắc chắn sẽ ít nhận ra nhưng cô chỉ cần quan sát kỹ liền phát hiện.
Tiểu An thấy Hạo Thiên ghen nhiều hơn trước, dù là một chuyện nhỏ cũng khiến anh khó chịu. Nhưng mỗi lần ghen, anh cứ để trong lòng thay vì nói thẳng ra giống trước kia chỉ khi nào thực sự phẫn nộ mới bùng phát. Ngoài điều này ra, cô thấy anh không khác xưa là mấy. Tuy rằng có chút mệt mỏi nhưng Hạo Thiên vượt qua được ca phẫu thuật ấy đã là một điều may mắn.
Dựa vào ngực anh, cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc, cô bỗng thấy vô cùng dễ chịu. Nhớ lại khoảnh khắc sinh tử vào ngày hôm đó, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì cô cũng không biết bản thân sẽ vực dậy tinh thần thế nào. Nhưng có lẽ ông trời vẫn còn thương cô.
Đột nhiên, Tiểu An cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến da thịt. Chiếc khoá kéo đằng sau lưng đang phát ra âm thanh. Thấy chuyện chẳng lành, Tiểu An vừa định quay người thoát thân thì bị giữ chặt lại. Hơi thở ấm nóng thì thầm bên tai cô.
– Vợ à, em mặc bộ này rất giống váy cưới vừa hay anh cũng mặc một bộ âu phục. Hay là… chúng ta diễn lại cảnh trong đêm tân hôn được không?
Tiểu An tròn xoe mắt sửng sốt, không phải Hạo Thiên đang đùa đấy chứ?
Bàn tay anh vẫn tiếp tục di chuyển, chiếc khoá kéo chẳng biết từ bao giờ đã kéo xuống hết. Dây áo bên trong nhanh chóng được cởi không còn một nấc. Tấm lưng trần của cô bỗng chốc cảm nhận được sự vuốt ve đầy dịu dàng từ anh.
Tiểu An nắm chặt vai áo Hạo Thiên đến nhàu nhĩ, ánh mắt vô cùng đáng thương.
– Thiên, hôm qua chúng ta mới làm rồi mà. Hôm nay tha cho em được không?
– Hôm qua là chuyện của hôm qua, sao có thể nói như vậy? Hơn nữa, anh đang phạt em chuyện bỏ đi mà không nói lời nào.
– Chẳng phải em đã giải thích rồi sao? Chuyện đó… a… Thiên…
Tiểu An còn chưa nói dứt câu, Hạo Thiên đã cúi xuống cắn nhẹ lên ngực cô một cái in hằn một vết bên trên như thể đang muốn đánh dấu. Chiếc váy cô đang mặc tuột xuống một nửa nhưng rồi lại nhanh chóng bị ném sang một bên. Trên người bây giờ chỉ còn duy nhất một chiếc quần nhỏ, cô ngượng ngùng có muốn che cũng không thể.
Ngón tay Hạo Thiên di chuyển từ trên xuống, rồi bất ngờ dừng lại trước đỉnh hồng đang nở rộ vì bị kích thích. Anh thích thú, nhấn xuống thật mạnh. Tiểu An khẽ rùng mình, khó khăn nói.
– Thiên, về nhà được không? Chúng ta sắp về rồi mà.
– Xe đi đường vòng, không về nhanh thế đâu.
– Tài… tài xế sẽ nghe thấy!
– Vậy chỉ cần em nhỏ tiếng là được.
– Không được… a…
Mặc kệ những lời Tiểu An nói, Hạo Thiên không thể nhẫn nhịn mà cúi xuống ngậm đỉnh hồng nhỏ đang mời gọi trước mắt kia vào miệng. Chiếc lưỡi nhỏ quấn quanh đỉnh hồng một vòng thật điêu luyện rồi day nhẹ bằng những chiếc răng đầy kích thích. Đôi môi thô ráp kẹp chặt sau đó liền kéo dài ra một chút.
Bên kia cũng chẳng được yên thậm chí còn mãnh liệt hơn nhiều lần. Vì bị kích thích nên đỉnh hồng rất nhạy cảm, anh không những không quan tâm mà còn dùng nhón tay nhấn thật mạnh xuống khiến cô càng thêm tê dại. Nhấn được một lúc đến khi thả lỏng thì đã đỏ ửng. Chẳng để nó được nghỉ ngơi, hai ngón tay vân vê xoay tròn, cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần.
Tiểu An đưa tay lên che miệng lại, cố gắng không phát ra những âm thanh xấu hổ bởi trong xe không chỉ có hai người. Mi mắt cô ươn ướt, cả cơ thể như đang bị thứ dục vọng chi phối chẳng còn sức lực để phản kháng. Tiểu An nắm lấy tay Hạo Thiên, thấp giọng cầu xin.
– Thiên… tới… tới đây được rồi. Chúng ta đang trong xe… người ngoài sẽ nhìn thấy mất.
– Anh thay kính xe rồi, không cần lo.
– Anh… chuyện này anh tính hết rồi?
– Em đoán xem?
Chiếc quần duy nhất trên người cô cũng bị vứt xuống dưới đất không thương tiếc. Cảnh xuân lộ rõ trước mặt, Hạo Thiên nuốt nước bọt ánh mắt kháu cầu đầy dục vọng. Thân hình to lớn của anh đè lên người cô, bàn tay chạm nhẹ vào cơ thể cảm nhận sự mềm mại của làn da trắng nõn. Hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt người đối diện phà lên hõm cổ cô. Trên người cô bắt đầu xuất hiện nhiều dấu vết màu đỏ.
Tiểu An biết một khi Hạo Thiên đã muốn sẽ không thể dừng lại nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt anh trong lúc này, cô đều rất sợ.
– Thiên, anh vừa mới phẫu thuật hay là… hay là để khi khác.
– Anh xuất viện được mấy tháng rồi.
– Bác… bác sĩ nói anh không được vận động mạnh.
– Vậy thì em vận động đi!
Dứt lời, Hạo Thiên cởi bỏ quần áo trên người rồi kéo Tiểu An dậy để cô ngồi lên đùi mình.
– Nếu em sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh. Vậy thì làm đi.
– Nhưng mà em…
– Vợ à, anh không giỏi chịu đựng.
Hạo Thiên đã nói vậy, cả hai cũng đã đi đến mức này càng không thể dừng lại. Tiểu An chần chừ giây lát rồi vẫn chiều theo ý anh.
– A… đau…
Thứ cương trướng to lớn kia nhanh chóng xâm nhập vào bên trong Tiểu An khiến cô đau đớn kêu lên thành tiếng. Hạo Thiên đưa tay vén lọn tóc Tiểu An sang một bên rồi nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng trấn an.
– Sẽ nhanh hết thôi, di chuyển đi!
Tiểu An gật đầu làm theo.
Cả cơ thể bỗng chốc trở nên mệt nhoài chỉ sau vài nhịp. Đôi chân cô run rẩy, hai tay chống lên ngực anh không đủ sức để làm trụ liền khụy xuống. Cô ôm chặt lấy cổ anh, bên dưới vẫn cố gắng luân chuyển. Anh ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé trong lòng, tận hưởng khoái cảm đang truyền đến. Lần đầu tiên cô chủ động mỗi lần gần gũi khiến anh càng thêm thích thú. Có điều, với tốc độ này khiến anh không hài lòng.
Bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo cô rồi bắt đầu dùng lực ở phía dưới kết hợp. Sự tác động mạnh mẽ quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng. Cô cắn chặt môi dưới kìm nén để không phát ra tiếng động nhưng hơi thở đứt quãng vẫn đều đều bên tai anh. Như có thêm phấn khích, bên dưới luân động ngày một nhanh và mạnh hơn. Chỗ giao thoa chẳng mấy chốc đã phát ra những âm thanh ái muội. Cô mệt nhoài chẳng còn sức lực, cơ thể bây giờ như đang muốn làm theo ý anh.
Cuộc hoan ái vẫn cứ diễn ra như vậy cho đến khi cô cảm nhận được sự ấm nóng đang ở bên trong cơ thể.
Tiểu An kiệt sức nằm gọn trong lòng Hạo Thiên. Hơi thở trở nên khó khăn ngay cả khi cuộc hoan ái kết thúc. Hạo Thiên đưa tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô sang một bên mà vui vẻ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ.
– Mệt lắm không?
– Em đã nói dừng lại rồi mà. Không phải đêm qua anh đã làm cả đêm rồi sao?
– Anh xin lỗi. Sau này sẽ không như vậy.
– Còn có sau này?
– Không, không có.
Hạo Thiên cười trừ cho qua chuyện nhưng Tiểu An lại không nhìn mặt anh đến một lần. Hình như cô giận rồi, lần này chắc chắn sẽ giận lâu hơn trước. Hạo Thiên chỉ đành thở dài một tiếng nỗ lực dỗ dành.
– Đừng giận nữa, tối nay anh có quà tặng em.
– Quà? Lại giống hôm qua sao?
– Không! Quà bằng hiện vật.
Tiểu An nheo mắt đầy nghi ngờ rồi gật đầu cho xong.
Tối muộn.
Hạo Thiên ở bên phòng chơi cùng Nhược Đông còn Tiểu An thì dọn dẹp nốt chỗ bừa bộn trong phòng.
kể từ ngày quản gia Lục rời đi, số công việc trong Cố gia tăng lên đáng kể nhưng Tiểu An vẫn cố gắng làm. Bao nhiêu năm qua, quản gia Lục đã làm việc nhiều bây giờ là lúc ông được đi nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Dù sao ông cũng chỉ đi du lịch vài ngày, Tiểu An không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà phá hỏng cuộc vui của ông.
Đang loay hoay thu dọn quần áo đem đi giặt, Tiểu An phát hiện ra một mùi nước hoa lạ trên áo vest của Hạo Thiên. Cô nhớ trước đây anh không hề dùng loại nước hoa này hơn nữa nó còn là mùi của phụ nữ.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Hạo Thiên tiến vào bên trong vui vẻ lại gần chỗ Tiểu An đang đứng. Anh không để tâm đến việc cô đang làm gì mà trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau.
– Vợ, tối nay Đông Đông sẽ ngủ cùng chúng ta. Lát nữa, em chuẩn bị chăn gối cho con.
Tiểu An kìm nén sự tức giận bên trong, hắng giọng hỏi.
– Tối hôm qua, trước khi về nhà anh đã đi đâu?
Hạo Thiên chau mày khó hiểu với câu hỏi mà Tiểu An đưa ra nhưng anh vẫn thành thực trả lời.
– Hôm qua anh giải quyết xong việc ở công ty rồi về thẳng nhà.
– Không phải. Hôm qua anh đâu có ăn cơm nhà, anh đã đi đâu?
– À, thì anh có hẹn với một khách hàng nên nhân tiện ăn cơm ở ngoài luôn. Nhưng anh vẫn về đúng giờ mà.
– Vậy sao khi nãy anh nói anh về thẳng nhà luôn?
Giọng nói của Tiểu An ngày một lớn hơn, Hạo Thiên cũng nhanh chóng nhận ra điều khác lạ. Đôi tay đang ôm lấy cô dần buông lỏng, Tiểu An quay người đối diện với Hạo Thiên. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đỏ ngầu, tức giận lớn tiếng.
– Anh giải thích thế nào về mùi nước hoa phụ nữ trên áo mình?
– Nước hoa phụ nữ?
Chính Hạo Thiên cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nghe Tiểu An nói. Anh vội vàng lấy chiếc áo vest trên tay đưa lên mũi ngửi thử. Bản thân còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu An đã tiếp tục nói trong sự giận dữ.
– Hôm qua anh về nhà rồi đi tắm ngay, có phải muốn che giấu mùi hương của người phụ nữ khác đúng không? Anh dám ngoại tình sao?
– Tiểu An, nghe anh nói…
– Tôi không muốn nghe gì hết. Anh đúng là tên khốn!
– Tiểu An!
– Buông ra.
Mỗi lần Hạo Thiên níu tay lại thì Tiểu An lại vùng vẫy đẩy ra xa. Cuối cùng anh chẳng còn cách nào khác đành phải ôm cô thật chặt để cô không thể nào phản kháng được. Lúc nay, anh mới có cơ hội nói.
– Tiểu An, nghe anh giải thích.
– Không muốn nghe!
– Mùi nước hoa này không phải của anh cũng không phải của người phụ nữ khác. Anh không ngoại tình.
– Tôi không tin.
– Anh có thể chứng minh.
Dứt lời, Hạo Thiên lấy trong ngăn kéo tủ một lọ nước hoa đắt tiền đưa cho Tiểu An.
– Anh thấy lọ nước hoa cũ của em hết nên mới mua lọ mới cho em này.
Tiểu An nheo mắt đầy nghi ngờ rồi cầm lấy lọ nước hoa kia lên kiểm tra. Quả thực mùi hương của nó giống mùi hương trên áo anh. Nhận ra bản thân đã hiểu lầm, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
– Em… em đâu có dùng loại này đâu? Anh mua cho người khác rồi mua luôn cho em để tránh bị nghi ngờ đúng không?
Hạo Thiên bật cười rồi cốc nhẹ vào trán Tiểu An một cái.
– Không có mua cho ai hết, mua cho mình em thôi đấy. Lọ cũ ở cửa hàng không còn, anh thấy mùi này cũng được nên mới mua. Em không thích thì anh đổi.
– Không… không cần. Em dùng loại này cũng được.
– Vậy là không nghi ngờ anh nữa đúng không?
Tiểu An ngại ngùng cúi gằm mặt xuống rồi lắc đầu. Cô đâu nghĩ anh món quà mà anh nói sáng nay là lọ nước hoa này. Chẳng qua vì ngửi thấy mùi hương lạ trên áo anh nên mới sinh nghi. Nếu anh nói ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không như vậy.
Hạo Thiên tiến lại gần kéo Tiểu An vào lòng, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên trêu chọc.
– Lúc em ghen trông dễ thương hơn nhiều.
– Anh thôi đi, em cũng đâu có muốn cũng tại anh đấy chứ.
– Rồi rồi, tất cả đều tại anh được chưa?
Tiểu An vui vẻ gật đầu.
Bỗng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng với giọng nói của một đứa con nít.
– Bố mẹ ơi, Đông Đông vào nhé!
Hạo Thiên nói vọng ra ngoài.
– Con vào đi.
Tiểu An vội đẩy Hạo Thiên sang một bên, cẩn thận cất lọ nước hoa rồi chỉnh sửa lại quần áo.
Nhược Đông chạy vào trong đi đến chỗ hai người với nét mặt đầy hào hứng.
– Hôm nay Đông Đông ngủ cùng bố mẹ. Bố mẹ mau tắt điện đi ngủ thôi.
– Được rồi, ông tướng. Mau lên giường nằm đi.
Hai mẹ con Tiểu An dứt tay nhau nằm xuống giường trước còn Hạo Thiên tắt điện rồi lên sau.
Nhược Đông nằm giữa hai người. Thằng bé nắm chặt lấy tay bố mẹ, miệng cười tươi đầy vui sướng bởi lâu lắm rồi nó mới được nằm trong vòng tay của cả bố lẫn mẹ. Nhược Đông vui sướng, ngây ngô nói ra vài câu.
– Con ước gì con được sống với bố mẹ như thế này mãi. Bố không đi công tác xa, mẹ cũng không giận bố nữa. Cả nhà đều được sống chung.
Hạo Thiên mỉm cười, cánh tay to lớn của anh vòng qua ôm lấy cả hai mẹ con Tiểu An, nhẹ nhàng nói.
– Bố không đi nữa, không để hai mẹ con phải chịu khổ thêm một ngày nào nữa.
Sáng hôm sau.
Như thường lệ, Hạo Thiên đưa Nhược Đông đến trường học còn Tiểu An ở nhà quán xuyến nhà cửa. Từ sau khi kết hôn lần nữa, cô đã nhượng lại cửa hàng cho bố để ông toàn quyền giải quyết, bản thân thì lùi về sau lo gia đình. Tiểu An xắn tay áo bắt tay vào làm những công việc thường ngày.
Đang loay hoay với mớ hỗn độn, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
– Tiểu An!
Tiểu An giật mình quay người lại thì thấy quản gia Lục xuất hiện trước cửa. Cô vui mừng đi đến chỗ ông hỏi han.
– Sao chú lại về rồi? Tôi còn tưởng chú sẽ đi lâu hơn chứ?
– Du lịch thế đủ rồi, tôi vẫn muốn về nhà nghỉ ngơi hơn. Mà Hạo Thiên và Nhược Đông đâu rồi?
– Hạo Thiên đưa Nhược Đông đi học rồi. Để tôi giúp chú mang hành lý vào.
Quản gia Lục gật đầu thay cho lời cảm ơn. Ông cũng nhanh chóng mang những thứ lỉnh kỉnh khác theo sau cô để gọn vào phòng. Xong xuôi mọi thứ, hai người lại xuống bếp làm việc giống như lúc trước. Căn biệt thự này quả thực có thêm quản gia Lục vẫn tốt hơn nhiều.
Tiểu An nhìn sang phía quản gia Lục, nghĩ đến chuyện của một năm trước rồi hỏi.
– Chú! Chuyện người hiến tim cho Hạo Thiên…
– Người nhà họ không muốn Hạo Thiên biết vậy nên tốt nhất chúng ta vẫn không nên nói.
Nghe lời quản gia Lục, Tiểu An gật đầu rồi tiếp tục làm việc không hỏi gì thêm.
Năm đó sau khi Hạo Thiên phẫu thuật thành công, Tiểu An cũng đã hỏi ông về việc người hiến tim. Ban đầu ông nhất định không nói vì muốn giấu danh tính người hiến tặng nhưng đến cuối cùng vẫn là cô vô tình phát hiện ra giấy tờ đồng ý hiến tặng.
Tiểu An không biết phải nói sao khi đọc tên người hiến tặng, lúc ấy cô chỉ biết nín lặng bởi người hiến tim là Tố Nhi. Gặng hỏi quản gia Lục mãi ông mới thừa nhận năm đó trước khi mất, Tố Nhi đã ký giấy hiện tặng những bộ phận trên cơ thể cho bệnh viện. Tố Nhi muốn làm vậy để phần nào chuộc lại lỗi lầm của bản thân. Và dĩ nhiên chuyện này diễn ra một cách âm thầm và Hạo Thiên cũng không hề hay biết.
Nhành hoa diên vĩ mà Tiểu An đặt trước ngôi mộ năm đó là cho Tố Nhi. Dẫu biết khi còn sống Tố Nhi đã từng gây ra nhiều chuyện có lỗi nhưng cuối cùng vẫn là Tố Nhi cứu Hạo Thiên một mạng.
Chuyện người hiến tim là ai, Hạo Thiên không hề hay biết và sẽ không một ai nói cho anh bởi nếu biết được sự thật, anh chắc chắn sẽ không nhận trái tim này. Và bí mật mãi được giấu kín.
Mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ như bao ngày bình lặng suốt một năm qua.
Đến chiều muộn, quản gia Lục cùng Tiểu An bày biện đồ ăn ra bàn rồi ngồi chờ bố con Hạo Thiên về.
Khoảng nửa tiếng sau, từ phòng khách đã vọng lại tiếng cười khúc khích của Nhược Đông. Tiểu An mới nhoài người ra nhìn, hai bố con đã đi vào trong.
Thấy quản gia Lục ngồi chính giữa đang chờ, Nhược Đông chạy đến ôm chầm lấy ông.
– Cháu chào ông!
– Đông Đông ngoan lắm! Hôm nay đi học có mệt không?
– Dạ có.
– Thế thì Đông Đông phải mau ăn cơm cho đỡ mệt nhé.
– Vâng.
Nhược Đông vừa dứt lời, Hạo Thiên liền lên tiếng hỏi.
– Chú về khi nào sao không báo cho tôi một tiếng để tôi đi đón?
– Không cần phiền hà thế đâu. Tôi tự về được, cũng chỉ mất vài tiếng đi xe. Thôi, mọi người ăn cơm cho nóng.
Tiếng chén đũa bắt đầu vang lên trong gian bếp nhỏ. Mọi người cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ. Cho đến một lúc sau, Tiểu An đột ngột dừng đũa lại rồi lên tiếng hỏi Nhược Đông.
– Đông Đông, con thích có em trai hay em gái?
Câu hỏi của Tiểu An khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng, quản gia Lục và Hạo Thiên lập tức dừng đũa hướng ánh mắt về phía cô.
Nhược Đông mỉm cười vui vẻ trả lời.
– Con thích em gái ạ! Nếu có em gái, con sẽ bảo vệ cho em thật tốt.
Tiểu An xoa nhẹ đầu Nhược Đông rồi gắp cho thằng bé thức ăn.
Hạo Thiên buông đũa xuống, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Tiểu An.
– Tiểu An, đừng nói là…
– Anh sắp được làm bố nữa rồi đấy!
Tiểu An vừa dứt lời, quản gia Lục quay sang phía Hạo Thiên với ánh mắt đầy vui mừng. Không ngờ chỉ mới đây thôi gia đình nhỏ lại sắp đón thêm một thành viên nữa.
Nhược Đông nhìn ông và bố mẹ ai nấy đều rất vui vẻ liền thắc mắc.
– Có chuyện gì mà mọi người vui thế ạ?
Quản gia Lục không giấu nổi nỗi niềm vui sướng, nét chân chim trên đuôi mắt ông hiện rõ khi cười.
– Cháu sắp có em rồi đấy, cháu có vui không?
– Dạ vui chứ ạ! Vậy là cháu sắp có người chơi cùng rồi.
– Nếu thế thì cháu đã nghĩ ra được cái tên nào cho em chưa?
Nhược Đông im lặng suy nghĩ, mọi người cũng đang chờ đợi cái tên mà thằng bé nói ra.
– Dạ, nếu là em gái thì tên là An Nhiên, còn em trai sẽ là… là gì cháu cũng không rõ. Để cháu nghĩ xem tên nào hay rồi nói cho ông nhé.
Cả nhà ai nấy đều bật cười vì sự ngây ngô của Nhược Đông. Đúng là thằng bé thích em gái hơn nên chỉ nghĩ được tên cho em gái còn em trai thì… lại phải để sau.
[…]
Những ngày tháng sau đó diễn ra vô cùng êm đềm. Tiểu An mang thai nên không làm được việc nặng, trong Cố gia cũng xuất hiện nhiều người làm để phụ việc hơn.
Kể từ khi biết tin con gái mình mang thai, Tử Hàn cũng thường xuyên lưu tới Cố gia để hỏi thăm. Vì mẹ bận lo cho em trong bụng nên việc chăm sóc Nhược Đông hầu như đều do quản gia Lục và Hạo Thiên làm. Tuy mẹ không ở bên nhiều như trước nhưng Nhược Đông rất ngoan và nghe lời.
Hạo Thiên cũng dần thu xếp lại công việc ở công ty để dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu An. Anh muốn cho cô một cuộc sống thoải mái và tinh thần vui vẻ khi mang thai đứa con thứ hai này. Và hơn hết vì anh muốn bù đắp cho cô bởi khi Tiểu An mang thai Nhược Đông, anh đã không thể ở bên chăm sóc.
Vào mùa thu năm sau, Tiểu An sinh được một bé gái xinh đẹp và tên của bé gái được đặt theo tên mà Nhược Đông đã nói từ trước – An Nhiên. Đúng như ý nghĩ của cái tên, An Nhiên sẽ là một cô gái với một cuộc đời bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương