Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 3: 3: Ân Oán 3



Căn nhà Ôn Từ đang sống hiện giờ nằm trong một khu dân cư không có thang máy ở phố cổ.

Nơi này không có vườn cây xanh mát thanh nhã, khu nhà được xây dựng bên đường, tầng ba không cao nên lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng xe ồn ào bên ngoài.
Đúng là khác biệt một trời một vực với căn biệt thự Nam Hồ Tự Quang cao cấp nhất Thành phố Nam mà cô từng sống.
Doanh nghiệp của gia đình bị những người nắm giữ nguồn vốn hùng hậu hơn thôn tính, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, bị cô lập hoàn toàn.

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, cuộc sống của Ôn Từ đã nhuốm đầy khói lửa nhân gian.

Tiểu thục nữ từng được người người tung hô khen ngợi cũng bị ép lớn chỉ trong một đêm, lúc này còn phải è lưng gồng gánh người cha bệnh tật triền miên và chịu trách nhiệm chăm sóc mẹ của mình.

Tuy cả căn nhà chỉ vỏn vẹn 80 mét vuông với ba gian phòng nhỏ nhưng mẹ của cô – Thư Mạn Thanh lại có thể bài trí nhà cửa một cách gọn gàng sạch sẽ, sắp xếp đâu ra đấy, trên tủ còn bày cả một lọ hoa tươi.

Lúc cô về đến nhà, cơm canh đã được bày biện trên bàn ăn.

Một đĩa cơm rang trứng cà chua – món ăn do đích thân người mẹ mười ngón tay không dính nước mùa xuân của cô mới học được cách đây không lâu.

Thư Mạn Thanh đang đứng cạnh tủ treo tranh sơn thủy, Ôn Từ nhận ra đó là bảo bối quý giá của ba mình…!”Lệ Thủy Đồ”.
Thấy Ôn Từ về nhà, Thư Mạn Thanh cất tiếng nói chuyện với cô: “Bân Bân, mau ăn cơm đi, đói lắm rồi đúng không?”
Ôn Từ cầm đũa, cúi đầu ăn mấy miếng: “Mẹ, tay nghề có tiến bộ nha!”
“Vậy sao?” Thư Mạn Thanh cẩn thận từng li từng tí đặt bức tranh sơn thủy kia xuống, sau đó ngồi vào bàn cầm thìa múc thử một miếng, Ôn Từ còn chưa kịp ngăn lại thì bà đã nuốt xuống.

“Khụ khụ, khụ…”
Mặn đến mức khiến bà ho khan một hồi.

Ôn Từ bất lực mỉm cười, đưa nước cho mẹ, Thư Mạn Thanh vội nhận lấy uống một hớp lớn.

“Đừng ăn nữa, gọi đồ ăn ngoài đi.” Thư Mạn Thanh nhíu mày.

“Không sao đâu ạ, chắc vừa nãy mẹ ăn phải chỗ cơm chưa đảo đều, thật ra vẫn ngon mà.” Ôn Từ lại ăn thêm một miếng nữa: “Uống nhiều nước là được, đừng lãng phí.”
Thư Mạn Thanh nhìn cô với vẻ mặt đầy áy náy: “Bân Bân, mẹ không thể chăm sóc tốt cho con.”
“Mẹ tự chăm sóc cho mình là được, đừng làm con lo lắng.”
Mẹ của Ôn Từ là đại mỹ nhân chân chính trong một gia đình thư hương truyền thống, đôi tay mười ngón ngọc ngà mảnh khảnh của bà chỉ biết đánh đàn, vẽ tranh và viết thư pháp, nào đã từng dính đến củi gạo dầu muối của cuộc sống thường ngày?
“Tối nay mẹ phải đến bệnh viện chăm sóc ba ạ?”
“Ừ.”
Ôn Từ vội nói: “Vậy khi nào con tan làm sẽ tới thay cho mẹ.”
“Thôi không cần đâu, con cứ về nhà nghỉ ngơi đi, sáng thứ hai còn có tiết mà, ở phòng bệnh cũng có giường nhỏ, mẹ không mệt đâu.”
“Được rồi.”
Ba của Ôn Từ bị vỡ mạch máu não sau khi nghe tin gia đình phá sản phải gánh món nợ ngân hàng khổng lồ, may mắn cấp cứu giữ được tính mạng nhưng từ đó đến nay vẫn luôn ở trong tình trạng hôn mê, cũng chính là “người thực vật” mà mọi người hay nhắc đến.
Cả gia đình chỉ còn Ôn Từ và mẹ nương tựa vào nhau, kham khổ chống đỡ căn nhà phất phơ trước gió này.

“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại lấy bức “Lệ Thủy Đồ” ra vậy? Mẹ định mang đến bệnh viện sao?”
“Không phải, lát nữa sẽ có người tới đây mua tranh.”
Trái tim Ôn Từ thoáng lặng đi: “Đây là bức tranh mà ba yêu thích nhất.”
“Nhưng chi phí sinh hoạt và tiền học của con…”
“Con có thể nộp đơn xin khoản vay sinh viên, học phí cũng có thể được chi trả bằng học bổng, hơn nữa mỗi tối con đều đi làm thêm, chúng ta không được bán bức tranh này!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương