Rời khỏi trấn Lộc Minh, xe taxi một đường trở lại nội thành Bạch Nguyên, hiện tại đã gần đến chạng vạng, đèn đường dọc theo hai bên đường đều đã sáng.
Thượng Dương bấm số điện thoại của Kim Húc, sau khi vang lên một tiếng liền bị ngắt đứt, không chừng là hắn đang làm việc, cho nên đổi lại thành gửi tin nhắn WeChat, hỏi: Đang ở đâu?
Kim Húc trả lời: Cục thành phố.
Nếu đến cục thành phố thì có khả năng phải chạm mặt với lãnh đạo cùng tổ giám sát của văn phòng tỉnh, Thượng Dương thực sự là có chút sợ phiền phức nga.
Cuối cùng, anh vẫn nói với tài xế taxi: “Bác tài, đưa tôi đến Cục Công An thành phố.”
Vào lúc này, ở nơi đây, giữa một buổi chiều hoàng hôn mùa đông, tại một thành phố Tây Bắc xa lạ, sau khi nghe câu chuyện xưa với số từ ngữ cực ít ỏi nhưng lại khiến người ta nhoi nhói lòng, trong nội tâm của anh bỗng sinh ra một loại cảm giác nôn nóng khó hiểu, muốn được một lần nữa làm quen lại với Kim Húc.
Cảm giác nôn nóng vội vả này, anh khó có thể hình dung đó là vì cái gì, chỉ có thể xác định tình cảm đó không phải xuất phát từ tâm đồng cảm hay đồng tình.
Có thể giống như là tò mò hơn.
Quen biết vị này đã mười mấy năm, ngủ cùng một giường tầng, bản thân hắn đã phải làm thế nào để không bị người khác nhìn vào thế giới nội tâm của mình, đã làm thế nào mới có thể vượt qua sự tàn nhẫn và bất công của số phận, vượt qua sóng gió khốn khổ nhiều năm như vậy, trở thành một người như ngày hôm nay.
Cục thành phố, ngoài cổng lớn.
Thượng Dương nhìn công an nhân dân đang trực ở đối diện nói: “Xin chào, tôi đến từ đồn công an Tùng Sơn, đến đây để tìm đồn trưởng Kim.
Là anh ấy bảo tôi đến.”
Anh nói dối, cũng không đưa ra chứng minh công tác cho người trực cổng xem, nếu đối phương hỏi, anh định nói là mình đã quên mang.
Người gác cổng nhìn anh, lại không cảm thấy nghi ngờ, nói: “Cục phó Kim và chuyên gia tỉnh mới trở về hơn nửa tiếng, chắc đều đang ở phòng họp lầu 3.”
Thượng Dương: “…… Cảm ơn.”
Anh ngập ngừng nhấc chân, muốn rảo bước đi vào cửa, nhưng lại không quá xác định người gác cổng này, cứ như vậy mà cho mình vào sao? Canh gác kiểu gì thế?
Thật ra khi nhìn dáng vẻ của anh, người gác cổng liền biết ngay là người cùng ngành, chẳng qua cho rằng anh là người mới, ngoại hình trông còn rất trẻ, trên người cũng không có khí chất công an lâu năm.
“Mới tốt nghiệp đại học công an sao? Có phải là lần đầu tiên đến cục thành phố hay không? Không sao đâu.” Người gác cổng trêu chọc người mới, nói, “Để đồn phó Kim các cậu về chỉnh lại hai lần thì lá gan sẽ lớn ra thôi.”
Thượng Dương nghĩ thầm, còn không biết là ai sẽ chỉnh ai đâu.
Lầu 3 cục thành phố, cửa lớn phòng hội nghị mở ra.
Tổ chuyên gia giám sát của văn phòng tỉnh cùng với mấy vị lãnh đạo chủ yếu của cục thành phố, còn có các thành viên nòng cốt của Tổ Chuyên Án “Vụ án vứt xác 26.10” đang nối đuôi bước ra từ trong phòng hội nghị.
“Chuẩn bị phát thông báo tình hình đi,” một vị lãnh đạo cục thành phố nói, “Nếu vụ án này được phá trong vòng chưa đầy 48 giờ, nó có thể được là hình mẫu cho các vụ tương tự.”
Mọi người gật đầu bày tỏ sự đồng ý, đoàn người cứ như vậy vội vàng đi qua hành lang.
Công an tuyến đầu còn phải bận bịu kết thúc công việc, trách nhiệm của lãnh đạo là đi xử lý ý kiến cùng thái độ của công chúng và báo cáo chi tiết lên cho đơn vị cấp trên.
Lịch Kiệt cùng Kim Húc đi ở phía sau cùng, tinh thần của Lịch Kiệt so với hai ngày vừa qua, cũng coi như là nghênh đón thời khắc thoải mái a.
Riêng chỉ có Kim Húc, vẫn mang theo dáng vẻ hoài nghi có chút đăm chiêu.
Lịch Kiệt thấy nhóm lãnh đạo đều đã đi hết, mới thấp giọng nói: “Sao vậy? Còn cảm thấy khẩu cung của người bị tình nghi mới có vấn đề ư?”
Kim Húc nói: “Vẫn là cảm thấy không đúng lắm.”
“Lời khai của hắn ta đã khớp với những chứng cứ mà chúng ta có được.” Lịch Kiệt dừng một chút, nói, ‘’Có phải vì quan hệ trước đây của cậu và Lưu Vệ Đông, nên đã ảnh hưởng đến phán đoán của cậu về gã rồi hay không?”
Kim Húc giật giật môi, cuối cùng nói: “Có lẽ vậy.”
Lịch Kiệt vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đừng nghĩ nữa, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi, cậu về ngủ một giấc cho tốt đi.”
Kim Húc gật gật đầu.
Hai người tiếp tục đi ra ngoài, thình lình thấy được một người xuất hiện ở chỗ rẽ hành lang.
Kim Húc: “……”
Lịch Kiệt thấp giọng: “Ố.”
“Chúc mừng hai vị thần thám, nhanh như vậy đã phá được án rồi.” Tay của Thượng Dương đút vào túi áo gió, nhìn hai người bọn họ, hơi hơi mỉm cười, rõ ràng là đã nghe thấy mấy lời mà sau khi đám lãnh đạo đi ra vừa rồi nói.
“Còn chưa xong đâu, còn rất nhiều việc phải làm.” Lịch Kiệt cười rộ lên rồi cùng Kim Húc đi về phía trước.
Anh ta liếc mắt nhìn Kim Húc một cái, lại nhìn Thượng Dương nói: “Bất quá, đồ đệ của tôi cũng không còn chuyện gì làm, cho cậu đấy, mang đi đi.”
Thượng Dương có ấn tượng rất tốt với vị cảnh sát giàu kinh nghiệm này, nói giỡn: “Đội trưởng Lịch thật hào phóng, đồ đệ của mình cũng có thể xem như đặc sản quê hương mà đóng gói tặng cho tôi sao?”
Lịch Kiệt cười to, còn muốn nói thêm hai câu nữa thì Kim Húc đã thúc giục anh ta: “Có việc thì đi nhanh đi, đừng có lề mề nữa.”
“Cục phó Kim có quan uy thật lớn.” Lịch Kiệt cười chửi một câu, sau đó vẫy vẫy tay với Thương Dương rồi rời đi.
Còn lại Thượng Dương và Kim Húc đứng trên hành lang thật dài, hai đầu hành lang trống không, nói một câu đều giống như có tiếng vang vọng lại.
Kim Húc hơi nghi hoặc nhìn Thượng Dương, mẫn cảm nhận thấy được thái độ của Thượng Dương hiện giờ dường như có hơi khác, nhưng lại không biết là vì nguyên nhân gì.
Thượng Dương không muốn hỏi về quá khứ của Kim Húc, cũng không nghĩ sẽ cho hắn biết bản thân mình đã đến trấn Lộc Minh, vả lại, anh cũng rất tò mò về tiến triển của vụ án, nên tạm thời thu hồi lại cảm xúc nôn nóng lúc mới trở về, hỏi: “Nói một chút đi, hung thủ là ai? Lưu Vệ Đông?”
Kim Húc quan sát được biến hóa trên khuôn mặt của anh, chần chờ mấy giây, mới quay về vấn đề chính: “Xem như.”
Thượng Dương nói: “Xem như? Không phải nói đã phá án rồi sao?”
“Nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ hết, cho nên mới nói là đã phá được án, chỉ còn chờ bắt được Lưu Vệ Đông về quy án thôi.” Kim Húc nói, “Trước mắt tình huống là như vậy, vừa rồi trong cuộc họp cũng đã báo cáo như thế.”
Thượng Dương nghe ra ý tứ trong đó, là nói hắn cảm thấy còn có điểm đáng ngờ, hỏi: “Buổi sáng sau khi tách ra, cậu và đội trưởng Lịch đều tìm được chứng cứ gì mới sao? Có phải lại có nhân chứng mới xuất hiện hay không?”
Kim Húc nới lỏng cà vạt đồng phục, nói: “Thay quần áo ăn cơm cái đã, vừa ăn vừa nói, đến cơm trưa tôi còn chưa ăn nữa.”
Tới Bạch Nguyên gần mười ngày, Thượng Dương gần như đã ăn mì cả gần mười ngày, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của thổ địa ở địa phương, hiện tại cũng xem như đã được thưởng thức đồ ăn ngon đặc sắc của vùng đất Tây Bắc này rồi.
Món ăn đặc sản đứng đầu ở vùng này chính là thịt cừu con, chúng được lựa chọn từ những con cừu khoảng 30 – 45 ngày tuổi, sau đó bỏ vào trong lồng hấp, chỉ dùng gia vị cơ bản, vừa giữ được hương vị nguyên bản của thịt cừu con, non mịn nhiều nước, vừa béo mà không ngán, không tanh không ngấy.
Đồ ăn vừa lên, Thượng Dương liền chụp ảnh gửi cho Viên Đinh.
Mấy giây sau Viên Đinh liền trả lời sticker biểu cảm “Tan vỡ”.
Sáng nay cậu ta ngồi xe đến tỉnh lỵ, lại từ ga tàu hỏa chuyển đến sân bay, hiện tại còn đang ở trong phòng chờ máy bay.
Sau khi “Tan vỡ” vì thịt cừu, cậu ta lại gửi một đống câu oán giận bực tức, bày tỏ mấy lời thả rắm như chính mình không muốn về là vì lo lắng cho vấn đề an toàn của chủ nhiệm Thượng khi ở Bạch Nguyên một mình này kia.
Thượng Dương không để ý đến cậu ta nữa, thậm chí còn ngại cậu ta phiền, chuyển điện thoại thành chế độ máy bay.
Kim Húc nói: “Vừa rồi từ cục thành phố ra, người gác cổng gọi cậu là cậu em sao?”
Khi bọn họ đi ngang qua cổng lớn, người gác cổng nhìn Kim Húc nói một câu “Cục phó Kim, tạm biệt nha”, lại nhìn Thượng Dương nói câu “Cậu em, không có việc gì thì thường tới nha”.
“Chắc vậy,” Thượng Dương đang chăm chú ăn thịt cừu, lười phải nói tỉ mỉ, “Dùng chiêu cậu dạy tôi để đi vào, tự xưng là người mới của sở Tùng Sơn.”
Kim Húc nhìn mặt anh, nở nụ cười, nói: “Chiêu này quả thật là cậu còn có thể sử dụng, lớn lên nhìn non như vậy, còn non hơn cả con cừu này.”
Thượng Dương nói: “Cái này nghe không giống lời hay ý đẹp gì cho lắm.”
Kim Húc nói: “Nói cậu non còn không được? Dù sao cũng tốt hơn người quê mùa như tôi đây.”
Khi Thượng Dương và Lịch Kiệt nói giỡn, có nói câu Kim Húc là đặc sản quê hương.
“Tôi quê mùa lắm sao? Trông cũng được lắm mà.” Kim Húc không quá xác định mà nhìn nhìn chính mình.
“Xem cậu giải quyết vụ án thế nào, tôi sẽ chừa cho cậu chút mặt mũi, không bình luận chuyện này nữa.” Thượng Dương hơi độc miệng nói một câu, “Nói một chút đi, rốt cuộc tình huống là như thế nào?”
Kim Húc liền nói cho anh nghe: “Giữa trưa không phải đã nói với cậu, bên phía Chiết Giang đã phản hồi về thông tin tài khoản Alipay kia sao? Tôi liền đi tìm người.”
Từ nhà Chu Ái Quân ra tới, hắn liền dẫn theo người đến xưởng gia công thực phẩm ở trong thôn.
Theo như lời kề của Chu Ái Quân, ông ta chỉ cho người ngoài mượn đúng một lần, chính là ông chủ xưởng gia công vì muốn trốn thuế, nên đã dùng chứng minh thư và chứng nhận tàn tật của Chu Ái Quân để ký một cái hợp đồng lao động giả.
Khi đến xưởng gia công, gặp được ông chủ của xưởng gia công kia, vừa mới bắt đầu ông ta còn ấp úng không muốn thừa nhận bản thân vì muốn trốn thuế nên đã dùng hành vi phạm pháp.
Theo thu nhập và chính sách của địa phương, xưởng gia công “tuyển dụng” Chu Ái Quân là có thể được giảm miễn thuế một năm hoặc nói cách khác là có thể thu lợi gần bốn vạn tệ.
Vậy mà ông ta chỉ cho Chu Ái Quân hai ngàn “tiền trà nước”.
Dưới sự thẩm vấn của Kim Húc, cuối cùng ông ta mới chịu thừa nhận là đã mượn chứng minh thư của Chu Ái Quân, nhưng bày tỏ tuyệt đối chưa từng dùng chứng minh thư để đăng ký sử dụng tài khoản Alipay nào cả.
Tiến độ bị bế tắc ở một bước này, Kim Húc và đồng nghiệp đành phải rời đi trước, kết quả khi vừa ra khỏi văn phòng ông chủ, từ hướng đối diện lại gặp được một người trẻ tuổi đang đi tới, người này vừa nhìn thấy Kim Húc thì liền xoay người muốn chạy.
Sao có thể để cho hắn ta chạy được chứ? Kim Húc cùng đồng nghiệp trước sau bao vây đè bắt người này lại.
“Là người nào?” Thượng Dương hỏi, “Các cậu làm việc bên ngoài thường xuyên hẳn là không mặc đồng phục công an mà nhỉ? Hắn ta chạy cái gì?”
Kim Húc nói: “Không có mặc đồng phục công an, trước kia khi hành động truy quét mại dâm cờ bạc m4 tuý, hắn ta từng bị tôi bắt về cục, cho nên đã từng gặp tôi rồi.”
Thượng Dương lại hỏi: “Mại dâm cờ bạc m4 tuý? Hắn ta là loại nào?”
Kim Húc nói: “Đều dính hết.”
Người trẻ tuổi này tên là Vu Đào, trước kia từng là ma cô trông coi mấy tụ điểm ăn chơi trong thành phố, vì trông coi như vậy nên mại dâm cờ bạc m4 tuý đều dính mỗi thứ một ít, khi gặp phải đợt hành động truy quét cùng chấn chỉnh chuyên nghiệp thì sẽ luôn bị bắt vào mấy lần.
Vì vậy, Vu Đào thực sự biết rất rõ khuôn mặt của Kim Húc.
Mấy năm gần đây, công an Bạch Nguyên đã nhiều lần ra đòn mạnh đối với các cơ sở kinh doanh bất hợp pháp, hầu hết các cơ sở này đều không thể mở lại, hoặc là đóng cửa hoặc là chuyển sang làm ăn chính đáng, đám ma cô cũng lần lượt bị mất chén cơm, không thể không kiếm sống bằng nghề khác.
Vu Đào được người thân giới thiệu đến làm tài xế lái xe cho ông chủ xưởng gia công thực phẩm này, cơ cấu nhân sự của xí nghiệp tư nhân nhỏ rất lộn xộn và lỏng lẻo, làm tài xế còn thuận tiện kiêm luôn chức thư ký, trợ lý, người chạy việc vặt…!cái gì cũng làm, thỉnh thoảng còn phải bất đắc dĩ làm luôn công việc thu chi của kế toán.
Trước kia hắn ta từng ở nơi vàng thau lẫn lộn, phải cần thật sự biết làm việc mới có thể ở lại, bởi vì điều này, cho nên ông chủ hiện tại rất tin tưởng hắn ta, rất nhiều chuyện linh tinh trong xưởng gia công đều vui vẻ giao cho hắn ta xử lý.
Ví dụ như lấy chứng minh thư của Chu Ái Quân để làm thủ tục miễn giảm thuế.
Thượng Dương bừng tỉnh nói: “Tài khoản Alipay của Chu Ái Quân, là do Vu Đào tạo ra và sử dụng…… Chẳng lẽ hắn ta chính là người thứ ba đã cùng Lưu Vệ Đông trở về nhà của Giả Bằng Phi?”
Kim Húc nói: “Đúng vậy, khi vừa mới bắt được hắn ta, chỉ mới hỏi được vài câu, hắn ta đã khai hết.”
Vu Đào khai báo, sau khi Lưu Vệ Đông giết Giả Bằng Phi thì tìm hắn ta cùng mang xác đi vứt, cũng đưa ra cách đánh lạc hướng công an, Vu Đào sẽ mặc quần áo để giả thành Giả Bằng Phi, sau đó cùng với Lưu Vệ Đông lên xe van màu trắng trở về nhà họ Giả, nhằm tạo hiện tượng giả rằng họ Giả đã mất tích sau khi về nhà.
Điều này về cơ bản phù hợp với những suy đoán trước đó của công an hình sự, cũng thiếu chút làm sai hướng điều tra của công an, rối rắm với chuyện làm cách nào có thể di chuyển được thi thể của Giả Bằng Phi từ trong nhà đi ra ngoài, may mà phát hiện vết máu lưu lại ở trên tấm thảm, kịp thời kéo phương hướng bị lạc trở lại.
Trên thực tế theo những gì Vu Đào nói, hắn ta cùng Lưu Vệ Đông cũng hoàn toàn không biết trong xe còn để lại chứng cứ trí mạng như vậy.
“Hắn ta và Lưu Vệ Đông có quan hệ gì? Lưu Vệ Đông tìm hắn ta giết người vứt xác, hắn ta liền chịu đi?” Thượng Dương kỳ quái hỏi.
Kim Húc nói: “Sổ sách của xưởng gia công vô cùng lộn xộn, tên chủ kia rất tin tưởng Vương Đào, hắn ta lén biển thủ tiền từ sổ sách xí nghiệp để kiếm thêm tiền, hiện đang làm chủ cho vay nặng lãi, chỉ cho mượn ngắn hạn, lãi lại cao vô cùng, Lưu Vệ Đông từng tìm hắn ta mượn tiền, hai người liền quen biết như vậy, Lưu Vệ Đông lãi chồng lãi thiếu hắn ta mấy vạn, không trả được, thời điểm khi tìm gã, nói Alipay của Giả Bằng Phi có mười lăm vạn, nếu chuyện thành công thì có thể trả tiền cho hắn ta, cho nên hắn ta liền đi.”
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Vậy hiện tại Lưu Vệ Đông trốn ở chỗ nào?”
“Vương Đào nói không biết, hai người bọn họ vốn dĩ chỉ muốn chuyển mười lăm vạn của Tôn Lệ Na cho Giả Bằng Phi sang Alipay của Chu Ái Quân, sau đó thì từ từ chia nhau, đáng tiếc chính là, Giả Bằng Phi xài một cái điện thoại cấp thấp, tính năng nhận dạng không nhạy, sau khi người đã chết, di động không nhận dạng được mặt của người chết, không có mật mã, thế nên chuyển không được.” Kim Húc trào phúng nói, “Hai người bọn họ còn vì thế mà oán trách lẫn nhau, cuối cùng còn cãi nhau một trận, sau đó Lưu Vệ Đông liền rời đi.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc hỏi: “Sao nào, có phải cậu cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng hay không?”
Thượng Dương nói: “Dựa theo cách nói của Vương Đào, người là do Lưu Vệ Đông giết, cách đánh lạc hướng công an cũng là Lưu Vệ Đông nghĩ ra, hắn ta chỉ là vì tiền mà hỗ trợ diễn một vở kịch.
Thật là tẩy trắng mình rất sạch sẽ nha.”
Anh ngừng lại một chút, hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào?”
Sau khi từ trấn Lộc Minh trở về, lúc nhắc đến đề tài Lưu Vệ Đông, anh lại không tự chủ được lo lắng sẽ chạm đến hồi ức tồi tệ của Kim Húc.
Kim Húc lại không chút nghĩ ngợi mà nói: “Tôi không cảm thấy Lưu Vệ Đông sẽ có đầu óc và lá gan như vậy.
Thật ra mà nói, ngay từ lúc bắt đầu tôi đã không quá tin tưởng gã có thể làm ra chuyện giết người này.”
Thượng Dương: “……”
Anh nhất thời nói không nên lời, khó có thể đưa ra được nhận xét nào cho đánh giá của Kim Húc về Lưu Vệ Đông.
Một người phải như thế nào mới có thể không mang theo ác ý để đối xử với một người đã từng là đầu đảng có ác ý xấu xa nhất với chính mình?
Kim Húc nhăn mi lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Thượng Dương nghiêm túc nói, “Cậu không có quê mùa, tôi cảm thấy cậu rất sạch sẽ.”.