Hứa Kinh Trập không thể nào cứ ngồi ở nhà làm thinh như không có chuyện gì đợi Lương Ngư về được. Anh nghĩ một lúc rồi gọi Chu Hiểu Hiểu sắp xếp xe, chuẩn bị đến cổng cục cảnh sát đón người.
“Tổ tông ơi,” Trương Mạn cũng bất đắc dĩ, “Cậu tưởng chỉ có mình cậu đi đón cậu ta thôi à, bao nhiêu phóng viên truyền thông đều đang đợi ở cửa kìa. Từ lúc đi lập hồ sơ vụ án đã bị theo sát rồi. Phía bên đó bận lắm, không biết là cử bao nhiêu người rồi, chúng ta không đến làm loạn thêm nữa có được không?”
Hứa Kinh Trập do dự một lúc vẫn rất kiên định: “Nhưng em muốn đi đón anh ấy. Em vẫn cảm thấy anh ấy sẽ vui nếu vừa ra ngoài đã thấy ngay được em.”
Trương Mạn không phản bác được những lời này. Lương Ngư vui hay không thì cô không biết, nhưng phần tâm ý này của Hứa Kinh Trập, chính cô cũng không từ chối được. Hơn nữa, cô cũng đâu phải là Vương Mẫu nương nương, kể cả có phải đi chăng nữa, cây cầu Ô Thước* giữa hai người này cô cũng không bắc nổi!
(*) Cầu Ô Thước: Cây cầu nơi Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau mỗi năm một lần.
Chu Hiểu Hiểu đổi sang xe khác đến đón Hứa Kinh Trập. Thầy Hứa thay sang một bộ thường phục hết sức khiêm tốn, tuy thời tiết đang ấm dần lên, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm ở Bắc Kinh rất lớn. Hứa Kinh Trập khoác áo bò ra ngoài áo phông dài tay, trên đầu đội một chiếc mũ bucket, chui vào hàng ghế cuối sau xe.
Paparazzi và phóng viên không vào được bên trong khu biệt thự, đành thủ ngoài cổng, chẳng mấy ai phát hiện Hứa Kinh Trập đổi xe nên xe thuận lợi ra ngoài rồi chen lên cầu vượt.
Chu Hiểu Hiểu ngồi đằng trước quay đầu lại, quan sát sắc mặt anh một lúc, đau lòng hỏi: “Thầy Hứa có ăn cơm đầy đủ không ạ?”
Hứa Kinh Trập mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi.”
Chu Hiểu Hiểu thở dài: “Em vẫn cảm giác như anh gầy đi rồi ấy.”
Thật ra mỗi ngày Hứa Kinh Trập đều trèo lên cân, anh là diễn viên rất nghiêm khắc với phương diện duy trì cân nặng của mình. Khi rơi vào tình huống gặp phải áp lực lớn, sụt cân là lẽ đương nhiên, Hứa Kinh Trập cũng không quá để tâm.
Hai hôm nay Tiểu Lạc cũng được triệu tập với thân phận “người bị hại”. Tính ra đây mới là lần đầu tiên gia đình của Lương Ngư bị phơi bày triệt để trước tầm mắt công chúng. Chuyện chu đáo nhất mà Dương Kiệt Thụy làm được chính là chi ra một số tiền lớn thuê mười mấy vệ sĩ, mỗi thành viên nữ trong gia đình bước vào cục cảnh sát đều được che chắn hết sức kỹ càng, đến một cọng tóc cũng không để lọt vào ống kính.
Gần đây hắn theo sát tất cả mọi tình hình dư luận liên quan đến Lương Ngư nên cũng hơi nhìn gà hóa cuốc. Nhưng hễ cứ có chỗ nào không đúng là lại bắt đầu tra xét từ trong ra ngoài, xem có phải là động thái này bên phía mình để lọt ra phong thanh gì không.
Trương Mạn thấy hắn như vậy lại khá phấn khởi: “Xem chừng cuối cùng anh cũng có tí bản lĩnh rồi đấy.”
Vì không ngủ đủ giấc nên sắc mặt của Dương Kiệt Thụy hoàn toàn không thể nào nhìn nổi, hắn nghiến răng nghiến lợi bảo: “Những lúc thế này mấy trang anti trên diễn đàn sôi nổi kinh khủng, cứ thích dắt mũi nói cái gì mà xào cp giả. Thầy Hứa đã giúp như vậy rồi, tôi không thể nào kéo chân sau của cậu ấy được.”
“……” Trương Mạn ý thức được hắn vẫn chưa phát hiện ra Lương Ngư và Hứa Kinh Trập đã phim giả tình thật từ lâu rồi, biểu cảm có phần vi diệu.
Dương Kiệt Thụy không chú ý đến, vẫn còn mải tự mình sám hối: “Cũng là do tôi tắc trách, gần đây tra ra trong công ty có người biết được chuyện bọn họ ký hợp đồng “marketing”. Tôi đang tra, nếu như có thằng ranh nào dám bép xép sau lưng, tôi cắt lưỡi nó liền!”
Trương Mạn rùng mình, cô càng ngày càng cảm thấy Dương Kiệt Thụy rất giống đại thái giám tổng quản, mấy lời cắt lưỡi này mà cũng nói ra được, xem chừng lần này thật sự bị trêu điên rồi.
“Anh cũng đừng có lo quá nữa.” Trương Mạn nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra sự thật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô đi an ủi người ta: “Thầy Lương là người làm việc lớn, chưa biết chừng anh chưa ngờ tới, cậu ấy đã sửa nó đúng lại cho anh rồi thì sao.”
Dương Kiệt Thụy: “?”
Trước cổng cục cảnh sát quả thực là đông nghẹt người, ống dài ống ngắn chụm hết lại. Chu Hiểu Hiểu cho xe dừng ở vòng ngoài, giả vờ là một bên truyền thông không biết tên nào đó đến nghiên cứu địa hình. Cô đội mũ lưỡi trai nhảy xuống, đứng thủ ở cửa xe che chắn cho Hứa Kinh Trập.
Bọn họ cách đám đông phóng viên không xa. Mấy người ngồi chầu cả ngày trời tưởng Chu Hiểu Hiểu là người mới của bên nào, còn chủ động tiến đến bắt chuyện.
“Các cô đến muộn quá rồi.” Một phóng viên khá đứng tuổi nói “Người nhà Ảnh đế Lương đã về từ sáng rồi.”
Chu Hiểu Hiểu thử thăm dò: “Bọn họ có nhận phỏng vấn không?”
Phóng viên: “Phỏng vấn cái rắm ý, đến một cọng lông cũng không chụp được, người bên cảnh sát hộ tống họ ra ngoài, ngầu vãi nồi luôn.”
Chu Hiểu Hiểu có phần ngạc nhiên: “Cảnh sát hộ tống?”
Phóng viên: “Nhân chứng quan trọng, chắc chắn là phải bảo vệ rồi. Vụ án này tôi nói cô nghe, với sức ảnh hưởng của Ảnh đế Lương, cộng với việc mấy kẻ bị bắt đó là điển hình. Tôi nghe đồn phía nữ sau khi phá thai còn giữ nhau thai lại làm chứng cứ then chốt phục vụ lúc này. Ảnh đế Lương cũng ác thật đấy.”
“Ác cái gì mà ác.” Chu Hiểu Hiểu không thích nghe những lời này, lạnh mặt nói: “Thầy Lương làm thế là đúng, đám người này đều đáng chết.”
Lúc cô nói ra những lời này rõ ràng còn mang theo chút cảm xúc riêng, nói xong lại bắt đầu hối hận, dè dặt đưa mắt nhìn vào trong sợ bị Hứa Kinh Trập nghe thấy. Phóng viên lại chẳng thấy có vấn đề gì, cảm thấy cô nói cũng đúng, vẫn còn ở đó chuyện trò với cô.
Hai người còn đang tiếp tục dông dài một người nói một người nghe, trước mặt bỗng máy quay gọi lên: “Người trở ra rồi! Trở ra rồi!”
Chu Hiểu Hiểu còn chưa kịp phản ứng lại, phóng viên bên cạnh đã bật phắt dậy như thỏ. Cô cũng muốn chạy lên phía trước theo bản năng, lại nhớ ra Hứa Kinh Trập trong xe. Vừa quay đầu cửa xe đã bị mở ra, Hứa Kinh Trập đang đứng ở cửa nhưng không xuống.
Anh khẽ gật đầu, Chu hiểu Hiểu mới dám yên tâm xông lên phía trước.
Lương Ngư dẫn đầu bước ra từ cổng cục cảnh sát, trời tối om mà y còn đeo kính râm, khoác một chiếc áo gió dài, sống lưng thẳng tắp như một đường kẻ. Hoàn toàn không nhìn ra được là y đã hai ngày nay không nghỉ ngơi rồi. Y bắt tay với tất cả các viên cảnh sát, hình như là nói gì đó, Chu Hiểu Hiểu cách quá xa không nghe thấy trong khi các phóng viên hàng đầu gần đó nhất đã đưa mic lên.
“Thầy Lương, những chứng cứ được phòng làm việc của anh đăng tải trên mạng có phải do đích thân anh thu thập không?”
“Thầy Lương, tôi ở bên truyền thông XX, anh có lòng tin rằng mình sẽ thắng kiện trong vụ án này không?”
“Thầy Lương, Trương Phúc Truân có thật sự là cha đẻ của anh không? Anh có cảm xúc gì khi tự tay tống cha mình vào tù?”
“Thầy Lương, liên quan đến chị em và mẹ anh……”
Chu Hiểu Hiểu còn đang phấn đấu chen lên, cố gào lên “Nhường đường nào” “Nhường đường”, nhưng phát hiện về cơ bản là không có ai nghe mình, đành đổi sang gọi “thầy Lương”, “thầy Lương”, nào ngờ những người xung quanh đều hô tên “thầy Lương”, thậm chí còn hô to hơn cả cô……
Ngay khi mà Chu Hiểu Hiểu chuẩn bị rơi vào tuyệt vọng, sau gáy đột nhiên nhói lên, có người túm mũ áo của cô.
Lương Ngư nhẹ nhàng nhấc cô ra khỏi đám đông,
Chu Hiểu Hiểu: “……”
Lương Ngư nhìn qua cô, như thể biết được điều gì đó, hỏi luôn: “Người đâu?”
Chu Hiểu Hiểu không dám nhiều lời, lập tức đưa tay chỉ chỉ chiếc xe kia của Hứa Kinh Trập. Lúc này vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng cũng đến nơi, giúp Lương Ngư cản dòng người lại. Lương Ngư buông Chu Hiểu Hiểu ra, y sải bước, dường như chỉ cần qua khoảng cách vài bước chân này này, ngay giây sau y đã đến được trước xe của Hứa Kinh Trập.
Y không hề do dự cúi người chui lên xe, Chu Hiểu Hiểu chạy bước nhỏ theo lên, từ bên trong xe đóng rầm cửa lại.
Phóng viên cuối cùng cũng phản ứng lại, muốn chen qua vệ sĩ để chụp cửa sổ xe. Chu Hiểu Hiểu nào có để cho họ cơ hội này, thúc giục tài xe lái xe.
Cô còn đang hưng phấn không thôi, như quân cách mạng thành công tập kết. Ngờ đâu vừa quay đầu lại, đã bắt gặp Hứa Kinh Trập được Lương Ngư ôm trong lòng, thầy Lương còn trừng mắt lườm cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lương Ngư ra lệnh cho cô, “Nhìn đường đi!”
Chu Hiểu Hiểu: “……” Ấm ức dã man, có phải cô lái xe đâu, nhìn đường làm cái gì?!