Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn

Chương 55: Đừng đối tôi tàn nhẫn như thế



Hoắc Vân Thành lúc này đang ngủ say, vẻ mặt nhu hòa hơn bình thường mấy phần, mất đi vài phần lạnh lùng, thêm vài phần mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời như cũ, khiến người ta không khỏi động tâm.

Nhưng tim Hoắc Thiến lại có chút đau.

“Anh họ, vì sao anh chưa bao giờ nhìn thấy em? Em không cần anh xem em là em họ của anh.” Ánh mắt Hoắc Thiến thoáng hiện lên vẻ mất mát.

Cô ta thích Hoắc Vân Thành, kể từ năm mười bốn tuổi, lúc mới biết yêu, là đã thích anh rồi.

Nhưng Hoắc Vân Thành lại xem cô như em họ, đối xử với cô không nóng cũng không lạnh.

Cô ta cũng không phải là em họ ruột thịt của Hoắc Vân Thành mà! Cô ta là được nhận nuôi.

Ánh mắt dao dộng, si mê, ái mộ, Hoắc Thiến chậm rãi khom người, cúi đầu hôn người đàn ông mà cô ta đã yêu thầm nhiều năm.

Thư Tình vừa trở lại phòng mình, phát hiện trong tay không biết có thêm một cúc áo kim cương từ khi nào.

Cô nhận ra, đây là cúc áo trên tay áo vest của Hoắc Vân Thành.

Nhất định là lúc nãy dây dưa, cô không cẩn thận kéo xuống.

Thư Tình nghĩ nghĩ, xoay người đi về phía phòng của Hoắc Vân Thành, muốn trả lại cho anh.

Cô cũng không muốn bị vu oan trộm đồ lần nữa.

Cửa phòng Hoắc Vân Thành khép hờ, Thư Tình đẩy nhẹ liền mở ra.

“Hoắc Vân Thành…” Thư Tình chưa dứt lời, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Hoắc Thiến vậy mà lại hôn Hoắc Vân Thành???

Nghe thấy tiếng động, Hoắc Thiến quay đầu lại, thấy Thư Tình đứng trước cửa, nhất thời luống cuống.

Thư Tình nhíu mày, “Hoắc Thiến, cô đang làm gì vậy?”

Hoắc Thiến không tự nhiên né tránh, cố gắng trấn định, “Anh họ uống say, tôi giúp anh ấy lau miệng.”

“Cho nên, cô muốn dùng miệng mình lau?” Thư Tình nhếch môi nở nụ cười châm chọc, nhướng mày nhìn về phía Hoắc Vân Thành.

Hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, tựa hồ đang ngủ.

Dựa vào trạng thái say rượu lúc nãy của anh, có lẽ không biết Hoắc Thiến đang làm gì.

Như vậy, hai người này ngầm có quan hệ gì đó mà người ngoài không biết?

Thư Tình lập tức phủ định suy nghĩ này.

Vừa rồi Hoắc Vân Thành luôn miệng gọi “Đường Đường”, hẳn là không liên quan gì đến Hoắc Thiến.

Huống chi, với thân phận của Hoắc Vân Thành, không thể nào làm ra chuyện cấm kỵ này được.

Vậy thì là Hoắc Thiến đơn phương tình nguyện.

“Tôi cảnh cáo cô, cô đừng nói hươu nói vượn!” Tâm tư bị người ta vạch trần, Hoắc Thiến không khỏi có chút lúng túng.

Trước mặt Hoắc Vân Thành, cô ta luôn là một cô em gái nhỏ ngoan ngoãn, nếu bị anh biết cô ta hôn trộm anh…

Hoắc Thiến không dám nghĩ tiếp.

Thư Tình thản nhiên liếc mắt về phía cô ta một cái, “Tôi cũng không có hứng thú xem anh em hai người diễn trò, nhưng mà Hoắc Thiến, tôi cảnh cáo cô, chỉ cần tôi còn ở Hoắc gia, vẫn chưa giải trừ hôn ước với Hoắc Vân Thành, tốt nhất cô nên thu lại tâm tư này đi, nếu không…”

Cô dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén, “Nếu không, anh em Hoắc gia yêu nhau lên hotsearch, cô cũng biết có hậu quả gì rồi đó.”

“Thư Tình, cô dám!” Hoắc Thiến biến sắc, giơ tay lên hung hăng đánh về phía Thư Tình.

Thư Tình bắt được cánh tay Hoắc Thiến, dùng sức đẩy một cái, Hoắc Thiến liền lảo đảo ngã xuống đất.

“Thư Tình, cô dám đánh tôi?” Hoắc Thiến ngã xuống đau đớn, vẻ mặt tức giận.

Thư Tình cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương