… Sự có mặt của Hiếu lúc nửa đêm khiến cho gia đình ông Phóng phó bảng phải mở Cuộc họp gia đình. Đúng thật trên đời chưa có lần ra mắt nào khốn khổ khốn nạn như lần ra mắt này,khi con rể tương lai đi ăn trộm nhà bố vợ rồi chẳng may lộn cổ từ trên nóc nhà xuống, thế là thành người có vợ, mà có cả con. Đúng là cú ngã rất chi là đáng nhớ:
– Uống đi!rồi tường thuật lại cho tao nghe chúng mày quen nhau như thế nào.
– Kìa ông! Sao ông hỏi chuyện mà con thấy ông cứ cục xúc thế hả ông? Ít ra ômg cũng phải nhẹ nhàng một tí chư nói cứ như đấm vào tai người ta Vậy ai mà nghe cho được.
Hiếu vênh mặt lên bắt bẻ bố vợ khi ông đẩy chén nước chè về phía hắn. Bởi nghĩ mình nắm đằng chuôi , nghĩ giờ Khuê có bầu ông phóng phải nhịn nhục mà tử tế , cho nên hắn sẵng giọng chấn chỉnh.
Nào ngờ, khi vừa loe mồm cầm lấy chén nước chè nóng thổi thổi cho nguội, thì ông bố vợ tương lai đấm một đấm ngay giữa mồm khiến cái chén chui tọt vào họng tí nữa thì chết hóc.
Đau thì chớ, lại còn nóng bỏng mồm, Hiếu ho lên sù sụ rồi vuốt ngực, trong khi ấy, ông Phóng lại cho hắn vài cái tát khiến hắn chảy cả máu môi. May cho Hiếu ,bà Phóng thấy chồng giận thì vội sai người can ngăn, chứ không chỉ một chốc lát nữa hắn sẽ gãy hết cả hàm răng .
Làm một hơi tu sạch chén nước ,ông Phóng thở cái phào lấy lại bình tĩnh rồi cảnh cáo;
– Tao nói cho mày biết, ông đây trước giờ không sợ trời không sợ đất ,gặp biết bao nhiêu thành phần bất hảo , loại cặn bã thấp hèn nhất của xã hội ông còn trị được chứ đừng nói cái loại mày , chưa lấy con gái tao mày đừng vội lên mặt, mà kể cả lấy con gái tao rồi mày sống không tử tế thì tao cũng cho mày chết thôi. Liệu liệu mà ăn ở.
Hiếu bị tẩn mấy nhát thì co rúm vòi vào sợ sệt. Đúng thật hắn đã mừng sớm quá.đươhc ông bố vợ làm quan đánh người như qué này đúng thật phải sợ nhiều hơn là mừng.
Ông Phóng nhìn Hiếu rồi hỏi lại:
– Mày tên gì? Nhà ở đâu? Nghề nghiệp làm gì? Thầy u mày năm nay bao nhiêu tuổi, nghề nghiệp gì? Nhà có mấy anh chị em.?
Ông Phóng chỏng lỏn hỏi như tra khảo tù nhân khiến Hiếu tai cứ như ù đi. Hắn ngoan hiền nói:
– Con là Hiếu, mười bảy tuổi, con nhà ông bà Đỏ ở làng bên. Nhà con bố mẹ cũng chỉ cày bừa cuốc mướn, bán rau cỏ thôi. Dưói con có hai đứa em nhỏ nữa. Nói chung là nghèo.
Hiếu tóm lại bằng một câu rất ngắn gọn xúc tích. Nhìn bằng mắt thường thì ai cũng biết hắn nghèo thật chứ chẳng phải bốc phét. Ông Phóng chán thở dài, ômg nói:
– nghe cái chữ nghèo đã thấy khét lùm lên rồi. Thế mày làm nghề gì sao không thấy nói? Mày định cưới con gái tao về rồi mày nuôi nó bằng cách nào.
Ông Phóng hỏi lại, Hiếu nhìn ômg, trong đầu hắn nghĩ ông phóng đúng là buồn cười , khi nhà ông rõ là giàu, ấy thế mà cứ hỏi người ta phải làm gì nuôi con gái ông . Ômg sót con, thì ông phải đưa tiền, chứ hơi đâu mà ngồi hỏi. Nói thẳng ra đến thân hắn hắn cũng không lo được.
Nhưng Hiếu cũng không thể nói rằng mình làm nghề ăn cắp, và hắn rơi xuống đây là do hắn đi ăn trộm chứ chả phải là đến tòm ten con ông.
Nghĩ mình đã không có gì có thể sánh với nhà ông phóng, tuy nhiên Hiếu lại có cái mồm lẻo mép hơn người . Nhìn Khuê một lần, Hiếu quay ra xin với ông;
– Ông ạ!con biết theo con, Khuê sẽ vất vả, nhưng con hứa sẽ không để cô ấy phải khổ đâu ạ. Ông cứ ti ở con.
Ông phóng nhìn Hiếu lắc đầu chép miệng, biết không nên tin vào những thằbg tài ăn nói hơn văn sách này. Thế nhưng nhà ông không có lựa chọn. Nếu không cho lấy, con ông sẽ mang tiếng chửa hoang, kể cả ông có gan bắt con gái đi phá bỏ cái thai đi chăng nữa ,thì cái trinh tiết quý gía nhất của con gái Khuê cũng chẳng còn thì ai mà lấy. Thời đại này, xấu có thể tha thứ nhưng mất trinh là điều tuyệt đối không.
Sau khi họp bàn, gia đình ông Phóng để cho Hiếu về . Trước khi đi, ông Phóng nói:
-Thôi, cứ tạm thời thế đã, để tao còn phải đi xem thầy, ngày kia tao rảnh, mày gọi thầy u mày sang đây gặp tao. Tao cần nói chuyện người lớn.
Hiếu gật đầu Vâng dạ rồi đứng dậy đi. Khi đi ra cổng ,Khuê đi theo ra tiễn, Hiếu nói:
– Chắc là… xong đấy chứ nhỉ. Giờ có con rồi, ông bà chẳng cho cưới chứ để làm mắm à…
– Nhưng anh nghèo thế này… liệu có lo nổi không? Sau này còn con còn cái cơ đấy.
Khuê giật cục hỏi khiến Hiếu quắc mắt lên khó chịu. Cứ nhắc đến nghèo là Hiếu cảm thấy bị khinh thường. Hắn đáp:
– Sợ cái gì nào? Không chết đâu mà lo. Thế nhé, để anh sắp xếp cho thầy u sang nói chuyện.
Khuê gật đầu, hai người chia tay nhau từ đấy. Khi cánh cổng gỗ sừng sững cho Hiếu đi ra, rồi cũng nhanh chóng khép lại. Hắn nhìn lên mái nhà rồi thở phào, trên ấy vẫn còn bao đồ nghề chuyên để ăn cắp, may mắn thay khi hắn rơi xuống ,thì nó vẫn còn ở trên đấy, chứ không người ta biết ngay Hiếu đi ăn trộm chứ nhung nhớ gì ai.
Vắt cái áo vá lên vai, Hiếu tủm tỉm cười vì lần ăn cắp này tí nữa thì chết, nhưng may thay cho hắn, giờ sắp sửa có cả vợ cả con. Cho đến giờ phút này, hắn vẫn không tin đó là sự thật, rằng hắn chuẩn bị lấy vợ nhanh chóng đến như vậy ,mà lấy vợ không phải người tầm thường, người to nhất nhì cái xã này chứ đùa đâu . Mong rằng , khi cưới được tiểu thư nhà giàu, cuộc sống của hắn sẽ được giàu sang, không phải kiếm sống bằng nghề ăn cắp ăn trộm nữa.
Khi thoát được cửa ải vào nhà ông Phóng, hắn lếch thếch đi bộ về làng mình, khi đi qua cái ngã ba liên giao giữa làng bên, một hướng đi về bãi tha ma mà hắn vẫn ngủ, còn phía còn lại đi về nhà . Hắn chột Dạ, bây giờ nên đi về hướng nào?
Khi hôm trước hắn còn to mồm nói không cần gia đình, không cần sự tử tế, thế nhưng ngày kia ông Phóng bắt hắn gọi thầy u sang, không gì vẫn phải nói ông bà Đỏ.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định đi thẳng về bãi tha ma của làng để nằm chợp mắt, bởi cũng chỉ còn ít giờ nữa là trời sáng, lúc ấy hắn đi về nhà cũng không muộn.
Sáu giờ, khi trời bắt đầu ló dạng, khi ông bà Đỏ cũng chuẩn bị đi làm. Lấy cho con gái một bát cơm nguội có đường,bà Đỏ lại dặn như mọi khi:
– Cơm đây,ăn xong quanh quẩn trong nhà chơi thôi nhé, không được đi xuống bếp nữa nhớ chưa. U đi cắt rau tí u về bây giờ
Thảo vâng dạ gật đầu, nó ngoan ngồi trong chiếu chơi một mình. Từ hôm con bé bị bỏng, bà Đỏ lúc nào cũng dặn đi dặn lại con gái. Nó vẫn còn bé , tay chân vụng về, biết là ở nhà trông con sẽ tốt hơn,nhưng vì miếng cơm manh áo, bà không thể không đi….
– Thảo đang làm gì đấy ? Thầy với u đâu? Anh mua cho bánh với chè này…
– A !anh Hiếu,thầy u ơi, anh Hiếu về.
Thảo đang ngồi thấy anh trai mình về , lại mang cho cả quà thì mừng quýnh, gọi lớn thầy u đang chuẩn bị cắt rau ở vườn về bán.
Từ hồi nó bỏng, Hiếu bỏ đi ,con bé cứ hỏi anh trai suốt, nhưng ông bà cũng chỉ bảo anh Hiếu lớn rồi ,phải đi làm xa để sau còn có tiền lấy vợ. Việc con bé bỏng mặt cũng không ai nhắc rằng chính vì sự tắc trách của thằng anh mới ra nông nỗi ấy. Giờ nó bé thì chớ, sau này lớn lên ,chúng nó lại thù hằn nhau vì câu chuyện năm xưa thì cũng mệt.
Thấy con gái reo bà Đỏ chui từ trong bếp ra, tuy con về bà rất mừng, nhưng còn giận con chuyện con ăn cắp nên bà dửng dưng.
– U! định ra vườn cắt rau à? U ra chiếu ngồi ăn sáng với cái Thảo đi, đưa liềm với quang đây con đi cắt tí là xong. Thầy đâu rồi u? U bảo thầy ăn đi cho nóng nhé.
Hiếu giật lấy cái thúng bà Đỏ đang cầm rồi chạy thẳng ra vườn cắt rau muống cho u. Ngôi nhà tranh nằm giữa khoảng đất trồng rau muống ,trồng chuối bạt ngàn của gia đình xa tít tắp, ngày xưa một phần là đất khai hoang, phần vì gia đình khó khăn, có công với cách mạng nên nhà ông đỏ được nhà nước cấp đất để canh tác, trồng trọt . Không nói ngoa khi bảo rằng mảnh vườn này đã góp phần nuôi sống cả gia đình nhà ông Đỏ.
Trông bóng dáng con trai cầm thúng chạy đi cắt rau, bà thoáng làm lạ. Ông Đỏ đi từ nhà ra liền hỏi vợ:
– Ai vừa gọi gì mình phải không bà?
Chồng hỏi, nhưng bà Đỏ vẫn mải suy nghĩ mà không nghe thấy, ánh mắt bà nhìn xa xăm về phía con. Thấy vợ ngờ ngẫn,ông hỏi lần nữa thì bà mới trả lời:
– Thằng Hiếu nó về ông ạ, nó mua thức ăn cho nhà mình,nó bảo ông ăn đi đấy. Tôi đang định đi ra vườn thì nó tranh đi. Lạ nhỉ! Từ trước tới giờ có thấy nó đỡ đần cái gì đâu ,lần này chẳng nói chẳng rằng lại cun cút đi làm…
Trông thấy trên chiếu, nào là ngô luộc, nào xôi, nào chè, nào bánh dậm, nào bánh đúc, còn có con cá trắm to có lẽ trưa ăn. Tuy thèm thật đấy, nhưng ông Đỏ vẫn quyết không ăn gì. Vợ thấy vậy thì nói:
– Kìa! Ông mang tạm cái bánh với cái ngô đi lúc nào đói thì ăn. Con nó biết nghĩ thế rồi, ômg không định tha thứ cho nó sao?
– Tôi nói rồi, tôi không ăn đồ ăn cắp!
Đội cái nón rách lên đầu, ông Đỏ đi, thế nhưng ông thấy lòng nhẹ nhõm khi thấy Hiếu về lần này. Bởi ông đang nghĩ, có thể chuyện ông báo anh Kiên rằng Hiếu ăn cắp, anh ấy đã cho người rình rồi bắt được nó. Tuy không tống Hiếu vào tù, xong sẽ nhốt mấy ngày không cho ăn uống rồi tẩn cho nhừ tử khiến hắn sáng mắt ra. Bởi có khôn ngoan đến đâu thì vào cửa quan mới biết.
Đúng thật là sức trẻ, Hiếu cắt một lúc đã được một thúng mang về cho bà Đỏ ngồi bó. Con trai lười thối thây đã quen, giờ nó siêng năng thế này, bà thấy còn hơi lạ
Cắt rau xong, Hiếu lại vào bếp nấu cơm, cầm con cá lúc trưa mang rửa rồi cắt khúc đi kho riềng với tương bần thơm phức. Con trai nấu cơm, mà bà Đỏ cứ lén nhìn trộm. Bà cứ ngỡ thằng nào lạc vào nhà mình chứ không phải thằng Hiếu.
Trưa ông Đỏ về, khi Còn đang rửa chân tay, Hiếu đã chạy ra đon đả mời:
– Thầy về rồi đấy ạ, vào ăn cơm đi thầy. Thầy có mệt không hả thầy? Cuốc chiều nay có xong được không để con đi với thầy nhé?
. Tiếng thằng con trai lia láu hỏi dồn nhưng ông vẫn không trả lời nó một câu. Tuy lòng ông đang vui vì có thể Hiếu sẽ thay đổi, nhưng ông vẫn muốn xem xem Hiếu tỏ thái độ thế nào.
Hai ông bà Đỏ ngồi trên chiếu chờ con bưng cơm lên . Trên mâm, có đĩa rau luộc, đĩa cà muối mặn, và có cả cá kho riềng thơm nức mũi. Nhìn con cá to cắt ra từng khúc, thịt dày và trắng phau khiến ai nấy đều sáng mắt,bụng réo lên sôi sùng sục.
Sắn cho thầy và u một miếng cá to bỏ bát, Hiếu thúc giục:
– Thầy với u ăn xem con nấu thế nào, có ngon hay không? Đương nhiên không phải tiền còn ăn cắp được đâu, thầy đừng có lo.
Nói rồi ,Hiếu lại quay sang đút cơm cho cái Thảo, những hạt cơm rơi vãi xuống chiếu được hắn nhặt nhạnh vào gọn gàng, không phí phạm. Ngày trước ,hắn bị thầy đánh suốt vì tội làm rơi cơm, giờ thấy con thay đổi . Ông Đỏ mới sắn miếng cá con gắp cho ngay vào mồm nhai , vị ngọt của cá cứ tan ra trong miệng khiến ông Đỏ vui sướng. Không biết vì cá ngon ,hay là còn điều gì vui khiến ông Đỏ cười tít đến nỗi chảy cả nước mắt.
Trưa hôm ấy, Hiếu cùng cha mình đi ra đồng cuốc chỗ ruộng còn lại. Có thêm người, chưa đến nửa buổi ruộng đã được cuốc xong,hai cha con được trả tiền ngay trong ngày.
Thấy con trưởng thành, tối hôm ấy ông Đỏ rót rượu hai cha con nhâm nhi. Lâu lắm rồi cả nhà ômg mới được cười nhiều và ăn nhiều thức ăn ngon đến vậy .
Trong lúc ăn, Hiếu cũmg có trình bày:
– Thầy ơi! Con muốn làm lại cuộc đời, giờ con tính lập gia đình. Thầy thấy có ổn không?
Ông Đỏ nhìn con, bà Đỏ cũng thắc mắc không kém. Bà hỏi:
– Tuổi còn trẻ, còn chưa đâu vào với đâu ,lập gia đình làm gì vội. Với lại, nhà mình đang khó khăn thế này, liệu thêm người chỉ thêm vất vả.
Hiếu bất giác nhành mồm khá nhanh tỏ vẻ không hài lòmg. Bà Đỏ biết Vậy ,thế mà bà vẫn còn sống chết đẻ thêm đứa nữa, giờ đến Hiếu đòi lấy vợ thì bà lại gạt đi, tính ra ông bà có thương gì hắn đâu.