Giá Của Cái Nghèo

Chương 46



… Trong khi cái Thảo đang có những suy nghĩ của riêng mình, nó nằm một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ . Bên cạnh, Gạo đang nằm bỗng dưng giật mình tỉng giấc, cô ngồi bật dậy rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, hóa ra đấy chỉ là một giấc mơ.

Khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Gạo lặng lẽ xỏ dép rồi đi xuống giường, ngồi trước bàn học nghĩ lại giấc mơ ban nãy.

Gọi là mơ cũng không hẳn, bởi có lẽ cô đã trông thấy chuyện này xảy ra ở đâu. Trong mơ , cô thấy một người đàn ông xa lạ mặt mũi bặm trợn cánh tay to lớn cứ thế túm lấy cổ áo cô mà đánh. Gạo ra sức vùng vẫy trống cự, cô ghì chặt lên hai cổ tay người đàn ông kia , trên ấy có đeo một chiếc đồng hồ cơ đời cũ. Bên B thêm một người đàn ông nữa đứng đấy, xong tuyệt nhiên Gạo không thấy mặt, chỉ thấy cái áo xanh cùng đôi giày màu đen cô trông rất quen, mà lạ thật cô không tài nào nhớ nổi.

Đang ngủ say thì mơ với mộng khiến Gạo mệt mỏi mà không ngủ lại được nữa, cứ như Vậy cô thức cho đến sáng

Khi ông Đỏ vừa dậy, thì cũbg thấy Gạo lọ mọ từ trong bếp chui ra, tay thì què, một tay không đỡ nổi cái nồi bèn kéo lê ra ngoài.

Vội vàng chạy đến đỡ con,ông trách:

– Sao mà phải dậy sớm làm cái gì , để tí thầy nấu cho . Khổ, kéo thế này mà tay kia không đỡ nổi lại bỏng thì què cả hai tay…

– Con không ngủ được nên dậy ngồi trong bếp cho ấm. Thầy bê lên nhà đi, để con đi lấy bát.

Nói rồi Gạo lại quay xuống chỗ để cái trạn tre gần giếng lấy bát lên ăn. Những ngày thường, hai cha con đã quá quen san sẻ với nhau việc nhà, còn cái Thảo nói thì lại nặng lời, ông Đỏ coi nó khác gì đã chết rồi đâu. Hơn hai mươi tuổi đầu, nó cứ lông bô chơi bời, mặc cho ông Đỏ có khuyên nó hết lời . Năm tháng qua đi, nó thì lớn, còn cha nó cứ vậy mà già thêm. Nếu ai hỏi sau này thầy có chết thì nó làm thế nào mà sống, chắc có lẽ nó không trả lời nổi.

– Thôi, què thì lên nhà, để đấy tao lấy cho. Mày làm vỡ bát mất công thầy lại chửi tao.

Thảo vừa đi từ trong buồng ra vừa búi tóc, nó lèm bèm mắng em rồi giật cái bát trên tay em lấy thêm đũa. gạo cứ đơ đơ ra nhìn, cái Thảo này nay nó bị làm sao rồi, có phải hôm qua đi mưa về nó bị ấm đầu hay không.

Nhưng Gạo vẫn tránh đường cho Chị gái nhặt bát, còn mình thì cầm cái mâm lên nhà. Ông Đỏ trông ra cũng thấy lạ , hai bố con nhìn nhau không hiểu cái Thảo ăn phải cái gì. Có bao giờ nó đòi tranh làm với người ta đâu có tranh ăn thì có;

– Thảo lấy bát ăn sáng đấy hả cháu. Thầy với em gái cháu có nhà không. Chà! Bác Đỏ có hai cô con gái, cô nào cũng chăm làm . Sau này bác tha hồ mà được nhờ.

Đấy là giọng của bà Thanh, u thằng Quý sang, trên tay bà còn mang cả một giỏ hoa quả đầy ắp. Thảo cười gật đầu Chào lại, trong thâm tâm thở phào khi mười phút trước nó còn ngủ lăn lốc chảy cả nước dãi, may thay bà Thanh vào nó lại đang nhặt bát đũa.

Nói xong thì bà Thanh đi vào trong nhà ,mặc cho cái Thảo đứng sau lưng tái mặt ,bởi nó biết ,bà Thanh sang đây là đề cập đến vấn đề cưới xin cái Gạo. Chỉ cần em gái nó gật đầu chấp thuận, thì cũng có nghĩa, nó sẽ không còn cơ hội nào để bước chân vào nhà Quý nữa.

Thảo lo đến xanh mặt, nó lầm lũi bưng chồng bát vào tromg. Lúc nào ômg Đỏ pha trà mời, còn bà Thanh ngồi cạnh gạo nắm tay nắm chân chuyện trò.

Từ khi làm thân với nhà ông Long bà Thanh, Thảo sang ấy làm quần quật giống như con cái trong nhà để lấy lòng. Xong chưa một lần nào bà Thanh kiểu tay bắt mặt mừng như lúc này vớ i cái Gạo.

Bà Thanh nói với cô:

– Thế Gạo về hôm qua nhỉ,cái Thảo có nói với cô nhưng cô bận hôm nay mới sang chơi . rõ chán cháu, thằbg Quý nó đã bảo mượn xe ô tô về cho êm, lại còn đi xe máy về…

Bà Thanh vừa cười vừa trách khiến cái Thảo tức lộn ruột, nó cố tình xen vào cuộc nói chuyện của em gái và bà thanh:

– Thím Thanh ăn sáng chưa? Ăn với nhà cháu cho vui ạ.

– Không !cô không ăn đâu, cô sang đây chơi với cái Gạo một tí rồi cô lại phải về. Rõ khổ, chân tay thế này thì làm thế nào, chắc đau lắm hả con?giờ có làm gì thì bảo thầy bảo chị làm cho. Da thịt xước xát hết thế này thằng Quý nó xót lắm. Nó bảo vào trong viện nó không dám nhìn đâu. Nó bảo lúc con chưa tỉnh mặt con trắng bệnh, dây dựa truyền nước truyền máu cứ lòng thòng. Nhìn rõ là khổ…

Bà Thanh chẫu mồm trả lời cái Thảo mà không thèm nhìn lấy mặt nó một lần ,mà chỉ chăm chăm nói với cái Gạo. Để ý ông đỏ còn thấy bà Thanh rơm rớm nước mắt khi nhắc đến những vết đau trên người Gạo.

Cô cười xòa rồi nói với bà Thanh nhằm giữ khoảng cách không quá thân mật ,cô nói:

– Cháu vẫn khỏe lắm cô ạ. Chẳng phải đi ô tô làm gì đâu. Quý nó cứ cẩn thận ấy.

– Sao không cẩn thận cho được, thằng Quý nó thương cháu nhất đấy. Hôm nó nghe tin cháu bị tai nạn mà nó cứ nhảy bổ lên đòi chạy ngay vào viện xem cháu thế nào. Nó bảo với cô, nếu cháu có mệnh hệ gì, thì chắc nó cũng chết…

Nghe bà Thanh nói khiến Gạo tắt đi nụ cười, cô ngửi thấy mùi khômg bình thường ở đây. Bầu khômg khí lúc đầu còn vui vẻ, thì sau câu nói này, cả nhà lại im lặng . Lời nói quá rõ ràng còn gì, một thằng con trai đòi sống đòi chết theo với một đứa con gái thì chẳng phải thằng Quý này đã rất thích cái gạo rồi sao.

Thảo nó cũng không nói gì, nó nhìn em gái tỏ vẻ không bằng lòmg.

Nhận thấy tình thế đã đến, bà Thanh lại ngồi xích vào Gạo hơn hơn nữa,khẽ vuốt tóc cô, giống như đã vuốt tóc cho cái Thảo. Bà Thanh trình bày tâm tư với ông Đỏ, cái Gạo. Còn cái Thảo bà cho nó ra rìa.

– Anh Đỏ ạ , lần này em sang đây trước là để thăm cháu Gạo, sau cũng muốn nói chuyện người lớn với anh. Anh cũng biết đấy, thằng Quý nhà em nó cũng chẳng còn bé bỏng gì nữa,cháu nó lại là con trai một trong nhà. Vì vậy nhà em cưng chiều cháu thế nào chắc anh cũng biết. Nay cháu nó cũng đã đến tuổi lấy vợ, mà nó tâm sự với em là chỉ thương mỗi bé gạo nhà mình. Tính thằng bé nhà em thì thẳng ,em sợ nó giao du với những đứa không ra gì e cũng lo. Nhưng nó lại thích cái Gạo, mà vợ chồng em cũng rất quý cháu nó. May mắn hai gia đình lại quen biết nhau từ lâu, năm xưa bác lại là ân nhân của vợ chồng em. Cho nên , ngày hôm nay sang đây, cho phép em được thưa chuyện của hai cháu.

Vừa nói dứt câu,thì bà Thanh lấy trong giỏ hoa quả ra năm lá trầu têm cánh phượng. Đúng với kiểu miếng “miếng trầu là đầu câu chuyện”

Đấy! Lòng vòng thì bà Thanh cũng nói ra cả rồi. Cái Thảo ngồi bấu áo ấm ức, nhưng nó không phải nhân vật chính của câu chuyện này. Bà nói xong ,cha con ông Đỏ nhìn nhau, ông chớp mắt nói với bà thanh:

– Thế này thím ạ, tôi thì là thầy cháu nó thật, nhưng tôi không dám tự quyết chuyện xây dựng gia đình của cháu nó đâu. Nói thật là cũng có mấy đám nhấm nhỉ con bé, xong con Gạo nó khôbg thích tôi cũng chẳng dám ép. Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời, mà thím sang lại chẳng báo tôi chuẩn bị nên cũng cần có thời gian suy nghĩ.

– Vâng, bác với bé Gạo cứ thong thả, em không vội vàng gì đâu ạ. Nhà gần nhau, lại thân nhau có phải xa lạ gì đâu ạ. Để mai em bảo cháu quý sang nấu cơm cho cái Gạo. Em nói thật không phải khoe gì, sau này cái Gạo về nhà em ,em khẳng định với bác ,cháu nó không phải đụng chân đụng tay vào việc gì. Chỉ cần cháu nó ở nhà, quản lí người làm công,hay ai đến cầm cố gì thì viết giấy viết tờ thôi ạ.

Ông Đỏ gật đầu , nhà giàu nhất làng như nhà Long Lợn thì việc gì phải vất vả, ông cũng thừa biết nhiều nhà muốn gả con gái vào đấy lắm chứ nói không ngoa. Để mà bảo ông có muốn con mình được gả vào nhà Long lợn không thì ông Đỏ chắc chắn sẽ bảo có. Người ta giàu nhất làng, thì nhà ông lại nghèo nhất làng, cái lí do cuối cùng và duy nhất người ta để nể, người ta nhìn loại nghèo kiết xác như ông, đấy là có đứa con gái thông minh, xi đẹp. Làm cha mẹ ai chẳng muốn con cái gả vào nhà đàng hoàng giàu có ,nhưng ông lại sợ con gái mình không thích.

Thảo ngồi đấy lườm em cháy mặt, nó đang có nhưng suy nghĩ của riêng mình, xong vì quá bất bình, cho nên nó bất giác bĩu cái môi dài thượt ra khinh khỉnh:” Nghĩ mày trước giờ sống có tìmh,ấy vậy mà bà Thanh nói hỏi cưới cái ngồi im bặt từ đầu đến cuối không hé răng phản đối lấy một câu. Cái gì mà thích thằng Nhân cháu ông lang, cái gì mà sống cần tìmh chứ không cần tiền. Đúng là đạo đức giả”

Trong thâm tâm cái Thảo đang chửi em ghê lắm, nó hận không bóp chết được đứa em gái ngáng chân mình.

Gạo để cho thầy và bà Thanh nói hết, xomg cô mới cười nhạt mà đáp:

– Cũng chẳng cần phải thời gian suy nghĩ đâu thím, cháu trả lời thím ngay. Cháu không có lấy được thằng Quý nhà thím đâu, thím thông cảm cho cháu.

Một câu nói cương quyết khômg cần phải úp mở khiến tất cả nhìn Gạo, bà Thanh giật mình.. nghĩ tưởng đâu ngỏ lời cưói ,Gạo sẽ sướng mà nhảy cẫng lên đồng ý ngay. nào ngờ, cô lại từ chối

Nghĩ Gạo chưa chuẩn bị tâm lí chưa nghĩ kĩ càng, Bà Thanh trầm giọng nói:

– Chuyện cưới xin là chuyện cả đời, con đừng quyết định nhanh quá. Cô cũng coi như chưa nghe thấy gì nhé.

Gạo nhìn vào mắt Bà Thanh rồi khẳng định lại một lần nữa:

-Từ trước đến nay, con không phải kẻ ăn nói hai lời. Ý con quyết rồi, con không thay đổi đâu ạ.

Bà Thanh nhìn Gạo không chớp mắt, cái sự thẳng thắn của Gạo khiến bà quá đỗi bất ngờ, trong khi cả cái làng này nhà nào có con gái cũng muốn gả vào nhà bà. Vậy mà nhà bà nhìn trúng cô, cô lại từ chối.

Bà vẫn không hiểu lí do nào khiến Gạo không chấp nhận con trai bà, cho nên bà hỏi:

– Cháu cho cô một lí do được không? Chẳng lẽ thằng Quý nhà cô không xứng với cháu.

– Dạ không! Chỉ vì có lẽ thím cũng biết đấy, thầy cháu nói hai nhà có họ hàng với nhau, cháu vẫn phải gọi thím theo vai vế đó thôi. Với lại, cháu còn phải đi học, chuyện cưới xin cháu thực sự chưa nghĩ tới.

Nghe Gạo bộc bạch,bà Thanh vội xua tay mà cười giòn tan. Bà quay sang nói với ông đỏ:

– Công nhận ông anh có cô gái thấu đáo mà nhìn xa trông rộng quá , như thế em lại càng muốn nó làm con dâu. Để cô giải thích cho cháu nghe,cháu gọi là cô cũng được là thím cũng được chẳng sai chỗ nào. Đúng thật là từ thời trước nhà thầy cháu với chú Long nhà cô có dây mơ dẫy má với nhau,nhưng năm bảy đời xa lắm rồi. Cháu cũng biết thời này qua ba đời người ta lấy nhau ầm ầm ấy, có sao đâu. Thầy cháu gọi bằng thím cho gần thôi, chứ không phải do quan trọng họ với hàng đâu. Còn chuyện cháu đi học thì cứ đi thôi, không những thế cô chú có thể trợ cấp tiền học hàng tháng cho đến khi cháu ra trường. Cháu đừng lo lấy chồng chỉ là cái hình thức thôi, chứ thằbg Quý nhà cô không ngần ngại đợi cháu thêm vài năm đâu. Chỉ cần cháu đồng ý, cô sẽ đi xem ngày đẹp, rồi mang cái lễ sang gọi là ra mắt ,báo cáo với tổ tiên. Cháu dọn về bên nhà cô, rồi cứ đi học như bình thường thôi.

Bà thanh nói nghe đâu vào đấy, ấy vậy mà Gạo vẫn không chịu. Cô đáp:

– thực lòmg cháu không có tình cảm với thằng Quý nhà cô, cháu nói thật, tuy Quý lớn hơn cháu, nhưng suy nghĩ của nó chưa chín chắn đâu. Nó chỉ làm theo những thứ nó thích mà thôi . Với lại, cháu cũng có người yêu rồi, cho nên cô đừng làm khó cháu nữa.

Nghe đến câu Gạo đã có người yêu, bà Thanh biến xắc, bà cười nửa mồm rồi móc mỉa;

– có người yêu ư? Liệu người yêu của cháu gia cảnh có điều kiện bằng nhà cô không? Cô nói cho cháu hay, chuyện cưói hỏi là chuyện cả đờii, đừng làm theo cảm tính. Có người lựa chọn sai một lần là lỡ dở cả đời đấ..cháu đừng quên, gia đình cháu là hạng cùng đinh, nghèo hèn thấp kém không phải nhất làmg này đâu,mà nhất cái xã này luôn. Nếu cháu thương thầy, thương chị, thì đừng làm khổ thầy mình nữa. Hãy khiến mình trở thành trụ cột của cả gia đình mình đi. Nói không phải là khoe, nhưng nhà có điều kiện như nhà cô, mà phải xuống nước đi nài nỉ cháu, là đã quá hãnh diện cho cháu rồi. Không phải thằng Quý nó thích cháu , thì cô vơ đứa con gái nào mà không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương