Ép hôn lấy chồng tàn tật

Chương 12



Chương 12: Cô gái không đàng hoàng

Bước chân của Ngọc tần ngần nơi cửa, khó xử chẳng biết nên tiến hay lùi. Giờ đã tối, cô đành mắt nhắm mắt mở đi sát vào tường để về phòng ngủ, đồng thời tránh làm phiền không gian riêng tư của hai người.

Nguyên chợt nói với Vân Anh:

– Em còn ly trà nào thì đưa cho vợ anh đi.

– Dạ… dạ… Nhưng em chỉ chuẩn bị một ly thôi, lát em sẽ pha cho chị phần khác.

Ngọc có thể nghe thấy giọng của Vân Anh run run, không phải kiểu sợ hãi, mà là quyến rũ đến mê người. Cô có cảm tưởng, nếu mình là đàn ông chắc cũng không kháng cự lại sự hấp dẫn từ người con gái dịu dàng đáng yêu này được.

Lửa giận không biết từ đâu đến bốc lên ngùn ngụt trong lòng Ngọc.

– Không cần pha đâu, chị lên trên nhà đây. Hai người cứ tự nhiên đi.

Nguyên nhìn ly trà, nhíu mày lại khó hiểu:

– Ly này em chuẩn bị riêng cho anh à? Nếu thế thì anh cũng không tiện đưa cho Ngọc lắm.

– Vâng ạ, em cố ý chuẩn bị cho riêng anh.

– Em đi xuống lầu, gọi quản gia đi. Từ mai đi theo bà ấy học hỏi một chút.

– Em… em tưởng pha trà thì học ở chỗ thím Duyên chứ.

– Không! Thứ em học không phải phà trà, mà đối nhân xử thế. Trước khi Ngọc là vợ của anh thì đã là chị của em. Ở trong nhà này nếu tính bối phận thì mẹ anh đứng đầu, nếu tính quan hệ thân thiết thì chị họ mới là người em phải tôn trọng nhất. Dù xét theo theo cách nào thì mời nước anh rể riêng cũng không phải hành động một cô gái đàng hoàng nên làm. Mà không làm được một cô gái tốt thì nói gì đến việc làm việc trong Bộ ngoại giao, bộ mặt của cả nước chứ?

Vân Anh nghe đến đâu há hốc miệng đến đấy, nước mắt bắt đầu vòng quanh. Bước chân oán hận của Ngọc bất giác dừng lại ở trước cửa phòng.

Tình hình thay đổi quá đột ngột, cô không dự đoán được cái kết sẽ là như thế này.

Con nhà lông không giống lông cũng giống cánh, miệng của Nguyên còn độc địa hơn bà Diệp mấy phần. Cảm giác buồn bực và chán ghét trong lòng Ngọc đã bay biến đâu mất, chỉ còn lại sự ấm áp nho nhỏ.

Anh lại bảo vệ cô rồi.

Vân Anh sắp khóc đến nơi, cái mũi cứ sụt sịt:

– Em không biết, em chỉ là vô ý thôi. Anh muốn trách mắng em cũng được, đừng giận em.

– Hóa ra là em không biết. Người không hiểu còn tưởng em đang cố ý phá vỡ gia đình anh nữa chứ.

– Không! Em nào dám ạ?

Ngọc nghe đến đây đã đủ, cô tiến lên trước mặt Nguyên:

– Em không uống trà đâu, buổi tối khó ngủ lắm.

– Ừm. Vậy anh cũng không uống nữa.

Ngọc vui vẻ không có nghĩa là để mặc Vân Anh tác oai tác quái trong nhà mình. Cô vươn tay đẩy Nguyên về phòng, không quên dặn dò:

– Nhớ rửa chén đĩa, để vào đúng chỗ quy định.

Nói xong, cô cười thầm với vẻ đắc thắng, tưởng tượng ra khuôn mặt xám ngoét của Vân Anh.

Khá lắm. Mấy hôm trước còn chửi chồng cô què, giờ muốn tiếp cận anh cũng không được.

Hai người về phòng, mỗi người một nơi riêng. Nguyên lên giường làm việc, còn Ngọc thì tiếp tục đọc sách. Gần như cuộc sống của hai người vẫn tự do như trước, muốn làm gì thì làm nấy. Chỉ khác ở chỗ trong lúc cô bận tối mặt tối mũi thì cũng có người đang cố gắng kiếm tiền xây dựng mái ấm. Khi một trong hai người mệt mỏi, đã có một người chờ sẵn ở nhà.

Tâm tình Ngọc chợt hoảng hốt, cô thầm nghĩ, ý nghĩa của hôn nhân, có lẽ quan trọng nhất không phải đồng cam cộng khổ, mà là âm thầm bầu bạn.

Cô lại nghĩ, hai năm, ba năm, hoặc năm năm nữa, khi mình rời khỏi căn nhà này, liệu Nguyên sẽ cảm thấy tiếc nuối hay vẫn thoải mái như bây giờ.

Ngọc mơ màng hồi lâu, đến khi chiếc khăn buộc ở cổ làm cô nóng mướt mồ hôi. Trong phòng đang bật lò sưởi, quàng khăn chẳng khác nào tra tấn mình cả.

– Em quên bỏ khăn ra à? Anh trông còn thấy nóng.

Nguyên nhận ra bèn hỏi một tiếng.

Ngọc ngay lập tức lắc đầu phủ nhận:

– Không ạ, em vừa mới ở bên ngoài vào hơi lạnh, đeo khăn thêm một lát cũng được.

– Còn tưởng em giấu đồ ăn ở trong đấy chứ. Ngày mai anh cho người làm một cái phòng kính ở ngoài vườn, đọc sách ở đó cũng không lo muỗi hay gió.

Ngọc không để tâm đến cái phòng kính kia, len lén quay lại nhìn anh.

– Anh Nguyên, nãy em thấy Tùng đi ngang qua. Cậu ta cứ nhìn anh cười khẩy trông đáng sợ lắm. Em nghĩ mấy ngày này anh nên cẩn thận một chút, anh có tài giỏi thì cũng không chịu được người ta đâm lén đâu.

– Em quan tâm anh lắm à? – Câu hỏi của Nguyên đột ngột đến mức bất ngờ. Ai đoán được anh chẳng quan tâm đến việc bị em trai theo dõi, mà lại chỉ chú ý đến cô chứ.

Ngọc bực bội nằm xuống giường:

– Tất nhiên là phải quan tâm rồi, anh mà có mệnh hệ gì thì khi em tái hôn phải mang danh góa phụ, đen đủi lắm. Hơn nữa, em còn muốn nịnh nọt anh để sau này ly hôn anh đưa lý do nhẹ nhàng chút, đừng ụp tội nặng cho em nữa kìa.

Ánh mắt của Nguyên dừng trên người cô ngày càng lạnh. Anh bỏ máy tính bảng xuống, một tay đè lên người vợ mình.

– Anh làm cái gì vậy hả?

Nhìn đôi môi không thoa son của cô gái cứ mở ra khép lại, Nguyên xúc động nói:

– Còn nói nữa anh không ngại làm vợ chồng thật với em đâu.

– Anh… anh… anh…

– Anh cái gì?

– Anh làm được thật hả? Anh không dọa em được đâu.

Mất bao nhiêu công sức mới cưới được một cô vợ về, rốt cuộc, cô vẫn luôn nghĩ rằng anh bị bất lực. Nguyên híp mắt lại, càng ngày càng nguy hiểm:

– Muốn thử?

– Không thử đâu! Anh tránh ra đi.

– Tưởng em gan lắm, ông nội còn đang giục anh sinh cháu đấy.

– Thế bảo ông nội anh sinh đi.

Hai người ầm ĩ khoảng mười lăm phút, Ngọc còn đang hăng hái chống trả với chồng chợt nghiêng đầu sang một bên mà ngủ. Cuốn sách cô cầm trên tay để đọc cũng rơi xuống đất.

Nguyên gọi cô hai tiếng, xác định rằng vợ mình đã ngủ, mới từ từ rút cái khăn trên cổ cô ra. Bên dưới ánh đèn xanh neon, vết bóp cổ trên da đã mờ đi hơn một nửa mà vẫn khiến Nguyên cảm thấy rét run.

Cần cổ của Ngọc có màu trắng sứ, quá đỗi mảnh khảnh, tưởng như chỉ cần nhẹ động một cái sẽ bị thương. Nguyên còn không dám đánh cô một cái, giờ ngay trong nhà của anh, lại có người dám động tay động chân với cô.

– Võ Hoàng Tùng. – Anh nghiến răng nghiến lợi. – Lâu lắm không nói cho mày biết mày là ai rồi thì phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương