Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 167: Chương 165



Mọi người nghe những lời vì đại nghĩa mà cũng giết người thân của lão thái quân, thổn thức không thôi, chưa kịp mở lời, Tông Thân Vương đã nói: “Bệ hạ, mấy năm nay thần đệ không cầu gì cả, tâm nguyện duy nhất là người nhà bình an, Minh Anh bình an.

Cho dù Minh Anh nghịch ngợm hoang đường trước đây, nhưng bây giờ hắn cuốn vào trận binh loạn này, hoàn toàn bởi vì bị Lăng Vương hãm hại nhiều lần.”
“Minh Anh là con trai của thần đệ, hắn đến tột cùng có dã tâm hay không, dã tâm đến mức nào, thần đệ rất rõ trong lòng.

Nếu bệ hạ nhất định nghi ngờ hắn, đổ oan cho hắn, xin hãy xử lý thần đệ và các cựu thần năm đó luôn đi.”
Hai chữ “cựu thần” vừa thốt ra, Chiêu Nguyên Đế không khỏi dừng lại.
Ông và Tông Thân Vương cùng nhau đi qua mưa gió năm xưa, lúc đó tiên đế đột ngột qua đời, nếu không nhờ Tông Thân Vương dẫn một đám cựu thần giúp ông ổn định vị trí Đông Cung, chỉ sợ người ngồi trên long ỷ hiện giờ không phải là ông.
Đám chó săn tông thất hiểu thánh tâm ngày nay, chẳng phải là cựu thần của năm đó hay sao?
Hiện giờ bọn họ giúp Chiêu Nguyên Đế diệt trừ tai họa, nhưng tai họa này là con trai của cựu thần, không sợ một ngày nào đó bản thân mình cũng bị quả báo hay sao?
Những lời của Tông Thân Vương có vẻ bình thản nhưng lại có sức mạnh ngàn cân.
Vài lão tông thất đổi sắc mặt, trong lòng nảy sinh cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Chiêu Nguyên Đế rốt cuộc thả lỏng một chút: “Lời của Bình Tu thật sự lo lắng nhiều quá, Sưởng Nhi là cháu trai ruột của trẫm.

Làm sao trẫm nhẫn tâm nhìn hắn ngồi trong nhà lao?”
“Tuyên Trĩ.” Chiêu Nguyên Đế nói.
“Có mạt tướng.”
“Sau khi về cung, hỏi Sưởng Nhi trước.

Nếu hắn vô tội, lập tức thả hắn về phủ, tuyệt đối không thể để hắn bị oan uổng.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyên Đế lại nói: “Khởi hành đi.”
Cấm vệ của Điện Tiền Ty nâng ngự liễn, tù và thổi theo gió núi.

Tuy rằng trong núi tràn ngập thi thể tối hôm qua, ngày hôm sau mặt trời mọc, huyết sắc nhanh chóng phai đi, dãy núi vẫn xanh ngắt như trước, tựa như sự thăng trầm của thế gian đã thay đổi, không như bề ngoài.
Chiêu Nguyên Đế nhìn chăm chú vào ngọn núi xa xôi, nhất thời im lặng.
Nếu có thể, làm sao ông không muốn buông tha cho Sưởng Nhi?
Nhưng không được, nếu Sưởng Nhi vẫn là Sưởng Nhi của trước đây thì không sao.

Trình Sưởng của bây giờ, con người sắc bén và tỉnh táo, đã nắm giữ quyền hành, đến hôm nay lại nắm binh quyền, là một đế vương, ai dám để hắn sống yên ổn?
Chỉ có một người ngồi trên vị trí tối cao kia, cho dù Trình Sưởng không có ý tranh quyền, người phía dưới hắn sẽ không tranh đấu vì hắn hay sao? Một khi tranh đấu sẽ đổ máu.
Khi đó nếu có một người trong Trình Húc và Trình Sưởng cảm thấy bất an, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông, triều trình sẽ không yên ổn.
Hoàng liễn đi tới một khoảng đất trống trên sườn núi bỗng dừng lại, một cấm vệ của Điện Tiền Ty vội vã tới báo: “Bệ hạ, Thái Tử điện hạ đang cản đường ở phía trước.”
Chiêu Nguyên Đế khẽ nhíu mày.
Húc Nhi?
Chẳng phải ông đã đưa Húc Nhi đi chùa Minh Ẩn rồi hay sao?
Chiêu Nguyên Đế vén rèm, thấy Điền Trạch mang theo Điền Tứ trở lại không biết từ khi nào, hai người đang cùng quỳ trên con đường núi phía trước, phía sau là vài nhà sư và binh lính, quả thật đang ngăn cản thánh giá.
Chiêu Nguyên Đế trầm giọng nói: “Ngươi không đi chùa Minh Ẩn để thẩm vấn đám binh lính phản bội, đến đây để làm gì? Đã quên lời dặn của trẫm hay sao?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã qua chùa Minh Ẩn.” Điền Trạch nói, dừng một chút mới tiếp tục, “Nhi thần chưa thẩm vấn những binh lính phản bội, bởi vì…… nhi thần có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Hắn cụp mắt, “Chẳng phải phụ hoàng đã nói, nhi thần học cách che chở bốn bể, gây dựng thái bình hay sao? Nhi thần cho rằng, nếu muốn như thế, trước hết phải công chính và minh bạch.”
“Hôm qua Minh Uy tướng quân tự tiện vi phạm lệnh cấm, tự mình điều binh là không ổn, nhưng sở dĩ nàng làm như vậy, hoàn toàn là vì tấm lòng trung thành và hiếu thuận.

Nhi thần biết lần này Minh Uy khiến phụ hoàng nghi ngờ, để bào chữa cho nàng, không thể chỉ có lời nói suông, nên đã đến chùa Minh Ẩn tìm rất nhiều nhân chứng.”
Điền Trạch nói xong, đứng lên, chỉ vào một trong những người mặc áo cà sa: “Vị này là Minh Giác đại sư, trụ trì của chùa Minh Ẩn, ông có thể chứng minh tối hôm qua vương thế tử rơi vào nạn binh loạn, lúc đầu Minh Uy tướng quân không mang theo năm vạn người đến cứu.

Trên thực tế, nàng lo lắng cho sự an nguy của bệ hạ và các tông thân, giao hơn phân nửa Trung Dũng quân cho tướng quân Bùi Lan, một mình dẫn theo hai ngàn người đi vào chùa tìm vương thế tử.”

Lại chỉ vào một phản binh mặc áo giáp, “Người này là thống lĩnh chạy trốn của Trương Nhạc, hắn có thể chứng minh tối hôm qua lúc Trương Nhạc và Điện Tiền Ty giao chiến, Bùi tướng quân từng mang binh đến tương trợ.

Nhưng Bùi tướng quân thấy binh lực của Điện Tiền Ty dồi dào, thừa sức để bảo vệ Thùy Ân Cung, lúc này mới mang binh quay trở lại, cùng Minh Uy tướng quân đối đầu với Tuyên Võ và Hoài Tập.”
“Thử hỏi nếu không nhờ hai vị tướng quân đánh lui Tuyên Võ và Hoài Tập ở chùa Minh Ẩn, làm sao các tông thất như chúng ta yên ổn cả đêm?”
“Thử hỏi nếu không nhờ hai vị tướng quân đánh bại đại quân của Lăng Vương bên ngoài Thùy Ân Cung, làm sao trận binh loạn này có thể được dẹp nhanh như vậy?”
“Phụ hoàng.” Điền Trạch chắp tay vái lạy Chiêu Nguyên Đế, “Phụ hoàng hỏi những nhân chứng này sẽ biết sự thật.

Nhi thần cho rằng, Minh Uy tướng quân không những vô tội, ngược lại còn lập công lớn!”
Thực ra Điền Trạch biết Chiêu Nguyên Đế đã buông bỏ khúc mắc với Trung Dũng Hầu phủ, sở dĩ ông muốn cách chức Vân Hy, chẳng qua là vì nàng mang binh giúp Trình Sưởng mà thôi.
Đây là sự nghi ngờ không thể giải trừ trong lòng đế vương, vì thế cho dù lão thái quân hay Tông Thân Vương phân trần như thế nào cũng không thể lay chuyển được Chiêu Nguyên Đế.
Chỉ có công lý và bằng chứng mới có thể thắng được thánh tâm.
Lúc đó trên vách đá, chỉ có một mình Điền Trạch có thể rời đi, hắn mượn cơ hội này qua chùa Minh Ẩn, tìm các nhân chứng tới.
Trong số những người này, có các nhà sư trong chùa, có binh lính của phản quân, có cấm vệ của Dực Vệ ty và Điện Tiền Ty, thậm chí còn có binh lính đào ngũ của Phụ Quốc tướng quân, các bên bất đồng, tuyệt đối không có khả năng gian dối.
Điền Trạch quỳ xuống: “Nhi thần cầu xin phụ hoàng giải oan cho Trung Dũng Hầu phủ.

Bất kể là ——”
Hắn dừng một chút, sau đó nhấn mạnh từng chữ một, “Bất kể là nỗi oan hôm nay, hay là nỗi oan trước đây.”
Ánh mắt Chiêu Nguyên Đế nhìn Điền Trạch thật nặng nề, ông không ngờ ông dốc hết sức để trấn áp bao lời ra tiếng vào, cuối cùng người cản trở mình lại là đứa con trai ông yêu thương nhất.
Thật lâu sau, ông nhàn nhạt nói: “Húc Nhi, phụ hoàng mệt mỏi.”
“Những chuyện này về cung rồi nói sau.”
Nhưng Điền Trạch nhất quyết không đứng dậy, vẫn nói: “Nhi thần cầu xin phụ hoàng giải oan cho Trung Dũng Hầu phủ, ngay hôm nay, ở tại nơi này.”
Quyền lực trong thiên hạ đều nằm trên tay đế vương, nếu không làm sáng tỏ mọi chuyện trong hôm nay, chờ về cung, công lao hay tội lỗi đều dựa vào ý của quân chủ, Điền Trạch hiểu đạo lý này.

“Nếu phụ hoàng thật sự mệt mỏi, nhi thần có thể làm thay.”
“Trình Húc!” Chiêu Nguyên Đế rốt cuộc không nhịn được, quát lớn.
Ông dẹp bỏ tai họa, không phải vì hắn hay sao?
Hắn có biết hôm nay hắn bảo vệ Vân Hy, có nghĩa là bảo vệ Trình Sưởng.

Sau này nhỡ Trình Sưởng có ý phản, một trữ quân yếu ớt như hắn thì lấy cái gì để đấu?
Chiêu Nguyên Đế nghiêm nghị nhắc nhở: “Húc Nhi, ngươi là Thái Tử của Đông Cung, ngươi sẽ kế thừa giang sơn, ngồi lên vị trí quân chủ.

Giang sơn của phụ hoàng sẽ giao cho ngươi trong tương lai, tại sao ngươi không quyết đoán trong những việc vặt thế này?”
“Từ lúc nhi thần về cung, phụ hoàng luôn coi nhi thần như Thái Tử, kế thừa giang sơn.

Phụ hoàng có biết làm thế nào mà nhi thần có mạng để làm Thái Tử, có mạng để kế thừa giang sơn của người hay không?”
“Phụ hoàng có biết, năm đó nhi thần sống sót ở Tái Bắc như thế nào không?”
“Sở dĩ nhi thần vẫn còn sống, sở dĩ vẫn còn mạng để hiếu thảo với phụ hoàng, là nhờ Trung Dũng Hầu.

Chính Trung Dũng Hầu và muôn vàn tướng sĩ Tái Bắc đã cứu mạng nhi thần!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều nhìn nhau.
Về thân thế của vị Ngũ điện hạ này, người trong cung thật sự hiểu biết rất ít, chỉ biết hắn do một vị phi tần thấp kém sinh ra.

Khi còn bé được nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu, sau đó cơ thể yếu ớt nên bị đưa đến chùa Minh Ẩn.

Vụ án đẫm máu xảy ra ở chùa Minh Ẩn hơn mười năm trước, Ngũ điện hạ cũng mất tích, hình như sau đó đến Tái Bắc, mãi đến 5 năm trước mới trở về Kim Lăng.
Không ngờ, sau khi đến Tái Bắc, hắn tựa hồ đã trải qua trận chiến ở đó.
Nghĩ tới đây, mọi người mới hiểu ra, đúng rồi, không phải Tuyên Uy tướng quân vừa nói, Lăng Vương lấy bản đồ phòng thủ của Tái Bắc để trao đổi, thông đồng với Nhị hoàng tử của Đạt Mãn ở Tái Bắc, với hy vọng là hắn sẽ tìm ra Ngũ điện hạ đang trốn trên thảo nguyên, sau đó giết hắn hay sao? Năm ấy trận chiến ở Tái Bắc thê thảm như thế, Trung Dũng Hầu và ba vạn tướng sĩ không sống sót, làm sao Ngũ điện hạ còn sống?
“Năm đó nhi thần và A Tứ lưu lạc đến Tái Bắc, nếu không nhờ Trung Dũng Hầu tìm được, trên thảo nguyên hoang vắng, chỉ sợ không thể sinh sống.

Hầu gia giao hai chúng ta cho chú câm sống ngoài Cát Sơn Phụ chăm sóc, ông nói ông nhận lệnh của Thái Tử hoàng huynh, ít ngày nữa sẽ mang hai chúng ta về kinh, nào biết có chiến sự……”

Tình hình chiến đấu năm ấy đặc biệt kỳ quặc, bọn mọi rợ kéo tới hung hãn, dường như có ý định nhất quyết sinh tử với Tái Bắc quân.
Vân Thư Quảng vốn tưởng rằng kẻ địch man rợ chuẩn bị đủ lương thực, muốn đánh một trận lâu dài, vì thế gửi thư cho Xu Mật Viện, cầu xin khẩn cấp điều binh lương.

Tạm thời không đề cập tới chuyện Diêu Hàng Sơn và Vận Vương tham ô binh lương như thế nào, Trung Dũng quân không ngờ nguyên nhân thực sự khiến kẻ địch dám đưa đại binh đến xâm lược là vì bọn chúng có bản đồ phòng thủ biên cương Tái Bắc của Đại Tuy.
Nhưng đại quân do Vân Thư Quảng chỉ huy dũng cảm đến mức nào? Tuy rằng có tấm bản đồ phòng thủ nhưng chiến sự vẫn giằng co.
Vì thế trong lúc sứt đầu mẻ trán, Nhị hoàng tử Tát Mộc Nhĩ của bộ lạc Đạt Mãn nghĩ tới sự thỏa thuận với Lăng Vương.

Gã dựa vào địa hình trên bản đồ phòng thủ, vượt qua biên cương, tránh trạm canh gác.

Trong lúc chiến sự đang sục sôi, phái người mai phục mấy ngày bên ngoài chỗ ở của người câm, sau đó thừa dịp người câm đi ra ngoài, bắt Điền Trạch và Điền Tứ đi.
Tát Mộc Nhĩ để lại một tờ giấy, nói rằng Ngũ điện hạ của Đại Tuy đã bị gã cướp đi, bảo Vân Thư Quảng mang một trăm triệu thùng lương thực, ngàn vạn lượng vàng đến Sơn Nguyệt Quan để đổi người.
Sau khi người câm phát hiện Ngũ điện hạ và A Tứ mất tích, hoảng sợ giao tờ giấy cho Vân Thư Quảng.
Vân Thư Quảng đọc tờ giấy, suy nghĩ cẩn thận cả đêm, ngày hôm sau, mang theo ba vạn Trung Dũng quân ra khỏi ải.
Thật ra trước khi Vân Thư Quảng rời đi, từng khuyên người câm đừng tự trách, ông nói: “Tát Mộc Nhĩ có bản đồ phòng thủ của chúng ta, một mình ngươi không thể phòng ngừa hắn, Ngũ điện hạ bị cướp không phải là lỗi của ngươi.”
Ông còn nói: “Lần này ta mang binh đi giết địch, tất nhiên cửu tử nhất sinh.

Bộ lạc Đạt Mãn đã biết sự phân bố phòng thủ ở Tái Bắc, sau này bất kể chúng ta thay đổi cách phòng thủ như thế nào, bọn chúng vẫn có thể đi vào dựa trên địa hình, thật sự là tai họa về sau.

Cho nên ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Trung Dũng đại quân, tiêu diệt tất cả bộ lạc Đạt Mãn ở ngoài ải, như thế biên cương Đại Tuy mới thái bình.”
Vì thế năm ấy ở bên ngoài Sơn Nguyệt Quan, khi kẻ địch man rợ Đạt Mãn phát hiện một vạn thùng binh lương mà Vân Thư Quảng dùng để trao đổi Ngũ hoàng tử thật ra là vỏ kê, một vạn lượng vàng là cục đá, hoàn toàn nổi giận, hai quân giao chiến, đánh nhau đến ba ngày, không chết không ngừng.
Điền Trạch và Điền Tứ được Trung Dũng quân giải cứu trong loạn binh.
Điền Trạch còn nhớ, lúc hắn được Vân Thư Quảng cướp khỏi tay Tát Mộc Nhĩ, cực kỳ bi thương gần như không nói được, chỉ có thể liều mạng lắc đầu —— hắn là hoàng tử lưu lạc trong dân gian, không có ý thức được sinh ra phía trên cả trăm triệu người, hắn cảm thấy mình không đáng để nhiều tướng sĩ hy sinh như vậy vì mình.
Nhưng Vân Thư Quảng lại nói: “Ta mang binh tới cứu ngài, không đơn giản bởi vì ngài là Ngũ điện hạ, mà bởi vì ngài là con dân của Đại Tuy.

Bảo vệ quốc gia, bảo vệ người dân không phải là trách nhiệm của binh giả hay sao?”
Ông còn nói: “Hơn nữa trận chiến này không hẳn là vì bảo vệ ngài,” Ông giơ trường mâu, chỉ vào trận địa với mười vạn quân địch, “Bọn chúng có được bản đồ phòng thủ Tái Bắc của Đại Tuy, là tai họa về sau, ta mang binh xuất chinh, chính là vì giữ thái bình.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương