Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 104: 104: Chương 103



Khi mùa mưa đến, Tần Hoài chìm trong màn mưa bụi mờ mịt cả ngày, hành lang bên ngoài ướt dầm dề, người đứng lâu bên ngoài, cho dù cầm ô, xiêm y cũng bị ướt.
Sáng nay, Vân Hy đến Xu Mật Viện điểm danh xong, lấy thanh kiếm, đi ra khỏi công đường.
Võ vệ đang canh giữ trước cửa công đường hỏi: “Tướng quân ra ngoài làm việc à?”
Vân Hy nói: “Ta phải rời kinh vài ngày, nếu có đại nhân bên bộ nha tìm ta, nói cho bọn họ biết ta sẽ mau chóng trở về.”
Võ vệ cung kính: “Việc mà Vân tướng quân làm tất nhiên là việc quan trọng, nếu đại nhân biết ngài ra ngoài, đương nhiên không dám thúc giục.” Rồi nói thêm, “Tiểu nhân đã nhớ, nếu có thư tới, tiểu nhân sẽ đặt trên bàn của ngài.”
Vân Hy gật đầu, bung dù ở dưới hành lang, đi đến cổng của bộ nha, kêu sai dịch đi dắt ngựa.
Hiện giờ là đầu xuân năm Chiêu Nguyên thứ mười.
Mùa thu năm ngoái, Vân Hy đánh thắng trận ở Lĩnh Nam, khải hoàn trở về kinh.
Đến mùa đông, vùng phụ cận Lâm An có đạo tặc, quan phủ mất cả tháng cũng chưa đụng được một góc áo của chúng.

Vân Hy mang theo hơn mười thân tín đến đó, chỉ bảy ngày đã bắt được cả người lẫn tang vật.
Chỉ trong vòng một năm, Vân Hy liên tiếp lập được hai công lớn, Chiêu Nguyên Đế nghe được, mặt rồng rất vui.

Đầu xuân năm nay, không những thăng cho nàng một bậc, trở thành Minh Uy tướng quân tứ phẩm, nhớ tới chuyện nàng bôn ba bên ngoài cả năm, công lao to lớn, còn tự mình sắp xếp phần việc nhàn nhã cho nàng ở phòng Quảng Tây của Xu Mật Viện.
Cái gọi là phòng Quảng Tây của Xu Mật Viện, ngoài việc phụ trách phòng thủ biên giới Quảng Tây, chủ yếu tham gia vào việc tuyển quân và bắt cướp ở Kim Lăng.
Bắt trộm nhỏ và trộm bình thường, phần lớn do Kinh Triệu phủ thực hiện, nếu muốn phòng Quảng Tây của Vân Hy làm, nhất định phải có trộm cướp đao to búa lớn vô cùng gian ác.
Bởi vậy sau khi Vân Hy nhậm chức, mỗi ngày điểm danh xong là có thể chạy đi, thường đến doanh trại Tây Sơn để luyện binh, tương đương với nhận bổng lộc mà không làm gì.

Nào biết đầu tháng hai năm nay, nhà kho của Binh Bộ đột nhiên bị trộm, mất một tấm bản đồ phòng thủ của Tái Bắc.
Trộm vào tận hoàng cung, Chiêu Nguyên Đế giận tím mặt, ra lệnh cho Binh Bộ, Kinh Triệu phủ, phòng Quảng Tây của Xu Mật Viện và Hình Bộ cùng nhau bắt trộm, đồng thời cách chức và hỏi tội toàn bộ nhân viên giữ kho, sau đó Lý chủ sự quản lý kho cũng tự nhận lỗi và về hưu.
Nơi ở trước đây của Lý chủ sự là Dương Châu phủ, tiếp giáp với Kim Lăng.

Sau khi về hưu, ông cùng gia quyến trở về Dương Châu.
Ai ngờ chưa được mấy ngày, Lý chủ sự đột nhiên treo cổ tự tử trong nhà, trước khi chết để lại một lá thư được viết bằng máu chưa xong, nói rằng mình và các nhân viên của kho đều bị oan.
Biết được Lý chủ sự đã chết, Hình Bộ, phòng Quảng Tây và Kinh Triệu phủ cho rằng vụ trộm ở nhà kho Binh Bộ có điều gì khác bị che giấu.
Lần này Vân Hy rời kinh là để đến Dương Châu điều tra việc này.
Mưa rất nhỏ, nhìn từ xa giống như sương mù, sai dịch dắt ngựa cho Vân Hy, còn đưa cho nàng một chiếc áo tơi.

Vân Hy thấy mưa không lớn, không lấy áo tơi, vừa định lên ngựa, phía sau chợt có người gấp rút gọi: “Vân tướng quân, xin dừng bước ——”
Là một chủ sự của Hình Bộ.
Vân Hy hỏi: “Tề chủ sự có việc gì hay sao?”
Tề chủ sự vội vã chạy tới, thở hồng hộc: “Vâng, hạ quan đã tổng hợp tình hình đại khái trong phủ của Lý chủ sự, và kinh nghiệm của ông ấy trong thời gian làm quan thành tài liệu gửi cho tướng quân.

Tướng quân đến Dương Châu cũng hiểu rõ trong lòng.”
Vân Hy sửng sốt: “Nhanh như vậy đã giải quyết xong?” Sau đó nói, “Chủ sự đại nhân có lòng.”

Tin tức Lý chủ sự thắt cổ tự tử mới truyền tới Kim Lăng đêm qua.
Tề chủ sự cười nói: “Không phải hạ quan có lòng, mà là Lăng Vương điện hạ.”
Hắn giải thích: “Tối hôm qua trong khi Hình Bộ thảo luận các vấn đề, Lăng Vương điện hạ tới, biết được Vân tướng quân sẽ đến Dương Châu, đặc biệt dặn dò hạ quan sắp xếp một phần tài liệu như vậy cho tướng quân.

Hạ quan biết tướng quân làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, không ngừng đẩy nhanh tiến độ, sợ tới chậm sẽ hổ thẹn với sự giao phó của Lăng Vương điện hạ.”
Hắn mở miệng ra là Lăng Vương này, Lăng Vương nọ, không hề che giấu sự nịnh nọt trong lời nói.
Không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi Vận Vương thất thế, sức khỏe Chiêu Nguyên Đế ngày càng giảm sút, không thể không giao một nửa chính sự cho Lăng Vương xử lý.
Trước đây Lăng Vương làm việc không xuất sắc lắm, thỉnh thoảng mắc một số sai lầm nho nhỏ, quả nhiên là không có công cũng chẳng có tội.

Nào ngờ từ khi hắn tiếp quản chính sự từ tay Chiêu Nguyên Đế, từng chuyện đều quyết đoán khiến quần thần vô cùng kinh ngạc.
Hiện giờ Lăng Vương không phải là hoàng tử không được yêu thương như trước, hắn có thành tích xuất chúng, trong triều được La Phục Vưu của Xu Mật Viện, Bùi Minh của Công Bộ và các đại thần quan trọng khác ủng hộ, nghiễm nhiên là sự lựa chọn sáng giá cho trữ quân.
Vân Hy nghe Tề chủ sự nhắc tới Lăng Vương, nhất thời không nói gì.
Tề chủ sự không để ý, cười hỏi: “Tướng quân hiện tại phải đi Dương Châu đúng không?”
Vân Hy nói: “Ta về phủ trước, đi ngay sau đó.”
Tề chủ sự nói: “Vậy hạ quan sẽ không chậm trễ tướng quân.”
Lùi ra sau vài bước nhường đường, Vân Hy gật đầu với hắn, giơ roi đánh ngựa rời đi.

Hầu phủ tốt hơn nhiều so với trước đây, Triệu Ngũ gần đây đi theo Bạch thúc học quản gia, đã thuê vài gã sai vặt để canh cửa.
Vân Hy đến hầu phủ, giao ngựa cho gã sai vặt, vòng đến viện của Phương Phù Lan, gọi qua cửa sổ: “A tẩu!”
Nhiều ngày nay, nàng không ở Xu Mật Viện thì ở doanh trại Tây Sơn, Phương Phù Lan thấy nàng, có chút kinh ngạc, dịu dàng hỏi: “Sao lại về lúc này?”
Vân Hy đẩy cửa bước vào, cởi kiếm đặt lên bàn: “Ta phải đến Dương Châu, về báo cho a tẩu biết.”
“Dương Châu?”
“Ừm.” Vân Hy gật đầu, “Là chuyện của triều đình, bên đó có người chết, ta phải tới xem thử.”
Nàng không nói chi tiết, Phương Phù Lan nhìn nàng, không hỏi nhiều, rót chén trà nhỏ đưa cho nàng, sau đó xoay người đi đến trước bàn trang điểm, lấy một tấm thiệp đỏ trong ngăn kéo ra, cười nói: “Ngày hôm trước, Tông Chính Tự thiếu khanh nhờ bà mối đưa canh thiếp của Ngũ công tử nhà ông ấy tới.

Ta đã tìm người hợp lại, là mối nhân duyên đẹp.”
Vân Hy nhìn tấm thiệp đỏ, ngẩn người, cụp mắt nói: “A tẩu, giúp ta từ chối đi.”
Phương Phù Lan cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó nhẹ giọng gọi: “A Đinh.”
“Lần trước thái phó đại nhân tìm bà mối tới làm mai cho muội và tiểu công tử nhà ông ấy, ta đã từ chối giúp muội.

Lần này là Ngũ công tử của nhà Tông Chính thiếu khanh, ta đã nhờ người hỏi thăm, nhân phẩm rất tốt, con người cũng cầu tiến, mấy năm nay chăm chỉ học hành, trong phòng chưa từng có thị thiếp.

Vào kỳ thi mùa xuân năm ngoái, hắn và Vọng An đều được ghi tên trên bảng vàng, hiện tại đã vào hàn lâm, muội…… dù sao cũng làm trong triều đình, cứ gặp người ta trước, nếu không thích, từ chối cũng không muộn.”
Vân Hy nhìn chén trà trên tay, một lát sau, thấp giọng nói: “A tẩu, ta đã nói từ lâu, ta không muốn gả cho ai hết, ta có gặp hay không gặp những người này, kết quả đều như nhau.”
Phương Phù Lan nhìn dáng vẻ của nàng, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, khẽ thở dài: “A Đinh, đã một năm rồi.

Sau trận hỏa hoạn ở Hoàng Thành Ty, hàng vạn cấm quân lục soát Tuy Cung và trong ngoài Kim Lăng thành, không ai nhìn thấy Tam công tử.”

Vân Hy không đáp.
Phương Phù Lan lại nói: “A Đinh, a tẩu biết muội rất buồn, nhưng muội không thể trì hoãn cả đời ở đây, nên tiến về phía trước.

Muội đã là Minh Uy tướng quân tứ phẩm, nếu có gia đình, cuộc sống sẽ càng tốt đẹp hơn, không tốt hay sao?”
Ở Đại Tuy, hôn sự của nữ tử tòng quân rất gian nan, nhưng Vân Hy lại là ngoại lệ.
Nếu là một năm trước, không ai có thể tưởng tượng được Vân Hy đạt được như ngày hôm nay.
Không đề cập tới chuyện lập công và phong hàm, nàng làm mỗi việc đều thỏa đáng, có quân uy trong quân, được Chiêu Nguyên Đế và Lăng Vương điện hạ coi trọng, mỗi lần nàng ra ngoài làm việc đều được bệ hạ và điện hạ quan tâm.
Nàng tựa như đóa hoa phù tang đã đơm rất nhiều năm, trải qua năm tháng phong sương, chợt nở rộ chỉ trong một đêm.
Nếu nói trước đây Vân Hy chỉ xinh đẹp, từ lúc ở Lĩnh Nam về, đó là diễm lệ, là chói mắt.
Sự rèn luyện trên sa trường xen lẫn chút êm ái trong đôi mắt sạch sẽ trong veo của nàng, gương mặt vốn tươi sáng nhuốm vài phần tĩnh lặng, lại tràn đầy sức sống, đẹp đến rung động lòng người.
Trong cung yến đêm giao thừa, nàng mặc bộ váy màu đỏ sẫm, vốn tầm thường nhất, nhưng lại khiến không biết bao nhiêu người rung động.
Tuy nàng là nữ tướng quân, nhưng sau đầu xuân, người tới Trung Dũng Hầu phủ cầu hôn vô số kể.
Phương Phù Lan nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A Đinh, Tông Thân Vương phủ đã làm tang lễ.”
“Vậy thì sao?” Vân Hy nói, “Hắn chỉ mất tích, chỉ tạm thời không thấy, ta sẽ đi tìm hắn, còn có rất nhiều nơi ta chưa tìm.”
Nàng nói, đột nhiên ngước mắt cười: “Lần này đến Dương Châu phủ, ta vốn không muốn nhận việc này, sau đó ta lại nghĩ, ta chưa từng đến Dương Châu phủ, biết đâu Tam công tử ở đó thì sao? Cho nên ta muốn tới đó xem thử.”
Phương Phù Lan nhìn nàng, âm thầm thở dài, sau đó gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Ừ, vậy muội đi thử xem.”
Có lẽ sẽ từ từ phai nhạt.
Lúc này, một gã sai vặt từ bên ngoài đi vào báo: “Tướng quân, Ninh Viễn tướng quân và Điền giáo úy tới.”
Vân Hy nghe vậy, “Ờ” đáp lại, nói với Phương Phù Lan: “A tẩu, tiểu quận vương và Điền Tứ tới, ta đi ra ngoài gặp chút.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương